Giang Thành, trên một công trường.1

Lê Văn Vân mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra cơ bắp rắn chắc và làn da bị phơi nắng đến đỏ lên! Vai anh vác bốn năm bao xi măng.1

Công việc sáng nay của anh là chuyển hết số bao xi măng trên chiếc xe tải lớn trước cổng công trường đến vị trí được chỉ định, chuyển xong có thể nhận được bốn trăm ngàn.

Theo sát cạnh anh là một cô gái tóc ngắn có dáng người cực nóng bỏng, đang khoa tay múa chân giải thích gì đó với anh mà không hề cảm thấy phiền.

“Anh Lê, xin anh tin tưởng tôi, tôi không phải người lừa đảo, anh thật sự chính là con át chủ bài trong đơn vị “Người Gác Đêm”, anh chính là vũ khí mạnh nhất của “Người Gác Đêm”.

Nhưng vào ba năm trước, trong một nhiệm vụ quan trọng, anh đã mất tích.

Bây giờ, xem ra lần làm nhiệm vụ đó đã khiến anh bị thương nặng, hơn nữa còn bị mất trí nhớ, nên anh mới không còn nhớ gì cả.”

Dù đang vác bao tải hai trăm ký nhưng bước đi của Lê Văn Vân vẫn rất nhẹ nhàng, anh dừng bước, nhìn thoáng qua cô gái rồi nói: “Đừng làm chậm trễ tiến độ công việc của tôi có được không?”

Cô gái này nói không sai, Lê Văn Vân chỉ có trí nhớ trong ba năm nay, những chuyện trước ba năm ấy, anh không hề nhớ một chút nào cả.

Cô gái thần bí ngẩn ra, nhìn Lê Văn Vân chuyển bao xi măng, mũi cô ấy chua xót.

Người từng làm cả thế giới rúng động, Lê Văn Vân – người được xưng là Chiến Thần mạnh nhất của Người Gác Đêm, là nhân vật giống như sát thần, thế mà lại lưu lạc đến mức phải đến công trường làm ** li!

“Anh Lê, chỉ cần trở về với tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp anh nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, hơn nữa anh không cần phải làm sai vặt ở đây, anh sẽ có được sự giàu có không gì sánh nổi…”

Lê Văn Vân chẳng buồn để ý đến cô gái này, anh lại tiếp tục bước nhanh hơn!

Cô gái xinh đẹp mím môi, cắn răng nói: “Anh Lê, anh suy nghĩ cho thật kỹ, ngày mai tôi lại đến tìm anh!”

Không để ý đến cô gái xinh đẹp, Lê Văn Vân chuyển xi măng đến nơi được chỉ định, ném bao xi măng xuống mặt đất.

Bụi đất văng tung tóe, bám lên người anh, khiến cả người anh trông càng bẩn hơn nữa.

Nhưng mà anh đã quen rồi, chỉ lau mồ hôi trên trán, định tiếp tục đi về phía cổng.

Đúng lúc này, cách đó không xa, có một chiếc xe hơi đỗ lại, một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng xinh đẹp bước xuống xe, rồi đi thẳng về phía anh, bà ta đeo khẩu trang, mỗi một bước chân rất cẩn thận như sợ làm bẩn đôi giày màu đen của bà ta!1

“Mẹ!” Vừa nhìn thấy người này, trên mặt Lê Văn Vân lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng nói.

Người này chính là mẹ vợ anh! Ngô Thị Hương!

“Đừng gọi tôi là mẹ!” Ngô Thị Hương chán ghét nhìn Lê Văn Vân đang cực kỳ bẩn, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nói: “Đây là giấy ly hôn giữa cậu với Vũ Đồng, ký vào nhanh đi!”

Sắc mặt Lê Văn Vân thay đổi: “Vì… Vì sao?”

Lúc trước, khi anh mất trí nhớ, đã được bố Nguyễn Vũ Đồng, chồng của Ngô Thị Hương là Nguyễn Sơn Nhạc cứu mạng, dưới sự thu xếp của Nguyễn Sơn Nhạc, anh đã kết hôn với Nguyễn Vũ Đồng.

Nhưng sau ba tháng kết hôn, Nguyễn Sơn Nhạc đã qua đời.

Trong ba năm qua, hai mẹ con Ngô Thị Hương chưa từng liếc mắt nhìn Lê Văn Vân lấy một lần!

Bọn họ không đi làm, không nghề không ngỗng, sống dựa vào tiền công của Lê Văn Vân đi làm ở công trường, nhưng bọn họ vẫn khó chịu với Lê Văn Vân như trước, cảm thấy Lê Văn Vân là một thằng vô tích sự.

“Vì sao à? Không vì sao cả, chỉ tại cậu không cho mẹ con chúng tôi cuộc sống mà chúng tôi mong muốn, cậu nói xem, ngoại trừ có tí sức khỏe ra thì cậu còn gì nữa?”

Ngô Thị Hương trợn mắt liếc Lê Văn Vân rồi nói tiếp: “Bạn trai mới của Vũ Đồng là con ông cháu cha, có nhìn thấy cái túi này của tôi không? Hai mươi ba triệu đó, là do con rể mới của tôi tặng, hơn nữa cậu ấy còn chuẩn bị tặng cho Vũ Đồng một chiếc BMW, còn cậu thì sao? Người ngợm lúc nào cũng bẩn thỉu, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chúng tôi muốn mua cái túi đắt chút cũng không mua nổi…”

Trong lòng Lê Văn Vân dâng lên cảm xúc phẫn nộ.

Ba năm qua, anh chịu thương chịu khó, mỗi một đồng xu cắc bạc kiếm được đều đưa hết cho hai mẹ con họ, nhưng mà… anh vẫn không hề được đối xử tốt đẹp một chút nào! Kết hôn ba năm, thậm chí anh còn chưa chạm được một ngón tay của Nguyễn Vũ Đồng nữa.

“Đừng nhiều lời, ký nhanh đi!” Ngô Thị Hương cười lạnh nói: “Ký xong văn bản này, đồ của cậu tôi đã đóng gói xong, vừa nãy đã được chuyển đến phòng bảo vệ trước cổng công trường, tự cậu đến lấy!”

“Toàn bộ tiền của tôi đều đưa cho hai người, bây giờ trên người tôi không có một đồng tiền nào cả, vậy mà bà muốn đuổi tôi đi?” Sắc mặt Lê Văn Vân càng thêm khó coi.

“Căn nhà kia là của chúng tôi, sau khi ly hôn đương nhiên không cho cậu ở nữa.” Giọng nói Ngô Thị Hương đầy chán ghét.

Lê Văn Vân cắn răng nói: “Nhưng mà, số tiền tôi kiếm được đều bỏ vào nó!”

Ngô Thị Hương khinh miệt cười, nói: “Nhưng trên đó viết tên của tôi và Vũ Đồng, chẳng dính dáng gì đến cậu dù chỉ một cọng lông.

Nhanh ký vào bản thỏa thuận ly hôn này đi, ở đây nhiều thêm phút nào nữa sẽ làm bẩn người tôi!”

“Ha!” Lê Văn Vân cố sức kiềm nén cơn tức giận trong lòng mình!

Bởi vì anh đã hứa hẹn với ân nhân, ba năm qua, anh chịu thương chịu khó.

Nỗ lực tranh thủ thiện cảm của hai mẹ con họ, dốc sức hàn gắn cuộc hôn nhân này!

Nhưng mà… Bây giờ, không cần nữa!

Anh nhận lấy hợp đồng, ký tên, ấn dấu tay xuống!

“Coi như cậu biết điều!” Ngô Thị Hương khinh miệt nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Cũng coi như Vũ Đồng nhà chúng tôi xui xẻo, ba năm qua phải ở cạnh cái thứ xui xẻo như cậu, may bây giờ đã kết thúc, con bé có thể tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”

“Hạnh phúc của phụ nữ là gả cho một tên có tiền à!” Lê Văn Vân cười lạnh trong lòng.

“Được rồi, sau này cậu sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đến chúng tôi, cũng đừng tới làm phiền cuộc sống của hai mẹ con chúng tôi đấy, vừa thấy cậu đã thấy bẩn mắt!” Trước khi đi, Ngô Thị Hương còn không nhịn được mắng mỏ hai câu.1

Nhìn Ngô Thị Hương đi xa, trong lòng Lê Văn Vân nghẹn muốn chết!

Phụ nữ trên thế giới này chỉ biết có tiền!

Nhớ đến cô gái xinh đẹp vừa rồi, Lê Văn Vân cắn chặt răng, nhanh chóng chạy về phía cổng chính công trường!

Vừa nhìn thấy Lê Văn Vân đến đây, cô gái xinh đẹp cúp điện thoại, nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Anh Lê!”

Lê Văn Vân thở ra một hơi, nói: “Cô thật sự không lừa tôi chứ?”

“Tuyệt đối không lừa anh!” Cô gái xinh đẹp vui vẻ nói: “Anh đồng ý trở về tới tôi sao?”

“Không, nếu cô không lừa tôi thì xin hãy chứng minh cho tôi, cô nói chỉ cần tôi trở về thì sẽ có của cải không đếm xuể, vậy nhờ cô chứng minh cho tôi xem, ví dụ như đưa cho tôi thẻ ngân hàng có mấy chục tỷ!” Lê Văn Vân nhìn cô gái xinh đẹp nói.

Cô gái xinh đẹp cau mày, sau đó nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “Trong túi đồ anh luôn mang theo có một tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, mật mã là sinh nhật anh, tài sản của anh đều nằm trong đó, vẫn chưa ai động vào, anh đến ngân hàng kiểm tra thì biết!”

Vẻ mặt Lê Văn Vân thoáng rung động, đúng là anh có một tấm thẻ như vậy, nhưng mà tấm thẻ này không giống với thẻ ngân hàng bình thường, thậm chí anh còn không biết đây là thẻ ngân hàng, vẫn luôn để ở nhà, chưa bao giờ động tới!

Anh nhìn cô gái xinh đẹp, sau đó xoay người chạy về phía phòng bảo vệ!

“Lê Văn Vân à, vừa rồi có một người phụ nữ xách một túi đồ đến cho cậu, nói là đồ của cậu!” Bảo vệ vừa thấy Lê Văn Vân thì hơi mỉm cười nói.

Nói là túi đồ, thật ra là một cái bao dùng để đựng rác, lúc Ngô Thị Hương đuổi Lê Văn Vân đi thậm chí còn tiếc rẻ không cho anh nổi một cái vali!

Lê Văn Vân cười khổ một tiếng, sau đó lục tìm trong túi rác.

Bên trong túi đựng rác chỉ có vài bộ quần áo, anh tìm kiếm trong chốc lát, đã tìm được một tấm thẻ màu xanh lam có hơi phai màu, phía trên đính không ít kim cương.

“Mọi người, mấy thứ này gửi nhờ chỗ anh một lát, tôi ra ngoài một chuyến, một lát nữa sẽ về!” Lê Văn Vân cười nói với mọi người.

“Không thành vấn đề, nhưng mà anh đừng chậm trễ công việc đó, lát nữa còn một xe tải xi măng lớn cần anh dọn, nếu làm không xong thì anh lại bị quản lý mắng nữa.” Bảo vệ nhắc nhở.

Lê Văn Vân không đáp lời, bây giờ, anh đâu còn tâm trạng nào quản tới đống xi măng kia.

Anh cầm tấm thẻ, chạy thẳng đến ngân hàng Tân Hải!

chương 18

8

02/09/2021

Viên kẹo ngọt☺

Ừ vậy cx đc mà ta

6

05/09/2021.