- Ha ha ha…
Sở Vân cười không nói. Trên thực tế, hắn không nghĩ nhiều như vậy. Thuật chế nang, là thời điểm kiếp trước khi hắn còn thiếu niên đã là thứ vô cùng muốn học tập. Đáng tiếc lúc đó không có thế lực, một nghèo hai trắng, căn bản không có biện pháp học.
Tuy rằng sau này bằng vào Thiên Hồ tư chất không hoàn mỹ, thu được một chút danh tiếng, thế nhưng cảnh còn người mất, tâm tư học thuật chế nang cũng phai nhạt dần.
Mà thuật luyện đan, hắn tại kiếp trước thỉnh thoảng luyện chế một ít đan dược. Kiếp trước sau khi Sở Vân bị đuổi ra khỏi Thư gia đảo, Sở Vân đã trở thành du hiệp đơn độc, chỉ dựa vào mua đan dược nuôi nấng yêu thú, gánh nặng đối với kinh tế không phải hắn có thể chịu đựng được. Bởi vậy chính mình động thủ, cơm no áo ấm, thậm chí có đôi khi vận khí tốt, hiệu suất luận đan cao hơn, còn có thể buôn bán lời chút ít, mua vào đan
dược hoặc đan phương mới, coi như kinh doanh tuần hoàn.
Mà trong khóa văn sử tạp học chính là yêu thích lớn nhất của hắn, cũng là khoa mục hắn am hiểu nhất. Sở Vân kiếp trước là mạo hiểm gia tương đối nổi tiếng trong phương diện tìm tòi bí mật bảo tàng, tìm kiếm một ít truyền thừa cường giản, huyệt táng các loại, tất cả đều nhờ vào hắn thu thập tin tức, chỉnh lý suy luận. Có đôi khi trong tuyệt địa hiểm cảnh, sinh ra kỳ hoa dị thảo, hắn cũng phải có chút kiến thức phân biệt được thứ có giá trị lớn nhất. Trải qua nhiều năm đã hình thành nội tình văn sử thâm hậu của hắn.
Lựa chọn chế nang là hoàn thành tâm nguyện của hắn tại thời điểm thiếu niên kiếp trước.
Lựa chọn luyện đan là đự định đào tạo chuyên sâu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLựa chọn văn sử là bận tâm tới học phân, muốn thu được khen ngợi tại khóa học, thu phần chưởng.
Thế nhưng từ chỗ Kim Bích Hàm, Sở Vân lại thu được tin tức khiến người khác kinh hỷ. Nguyên lai sau khi học xong luyện đan và chế nang có thể tiếp thu một ít nhiệm vụ sinh sản. Những nhiệm vụ này thường thường phiêu lưu không cao, thời gian hoàn thành ngắn, thu được phần thưởng lại tương đối dày.
Kim Bích Hàm đối với nhiệm vụ hạ công sức tương đối lớn, tiến hành nghiên cứu.
Trong lúc nói chuyện đã giới thiệu và đề cử với Sở Vân một ít nhiệm vụ tốt.
Ánh mắt Sở Vân lại không tự chủ được rơi xuống một trong các nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này, được thiết lập tại chỗ nổi bật nhất, cái tên cũng rất quái lạ --- Truyền thừa Mạc Tư Hữu, sỉ nhục thư viện!
Đây là nhiệm vụ gì?
Kim Bích Hàm theo ánh mắt của Sở Vân nhìn thoáng qua, lúc này nở nụ cười:
- Sở huynh cũng chú ý tới sao? Khuyên Sở huynh không nên tiếp nhận nhiệm vụ này, đây là nhiệm vụ rác rưởi nhất, cực độ không xong, xếp hàng đầu Tạp Vụ đường.
Truyền thừa Mạc Tu Hữu, sỉ nhục thư viện. Mạc Tu Hữu, đệ tam viện chủ của Thiên Ca Thư Viện, nhát gan sợ phiền phức, tính cánh nhu nhược, kẻ vô tích sự, từ trước đã bị hậu nhân lấy làm sỉ nhục. Chỉ là trước khi hắn qua đời đã để lại một phần di chúc, dĩ nhiên công có có truyền thừa thần bí giữa thư viện, đợi người có duyên.
Nhưng mà, hậu nhân thư viện, một đời lại một đời, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không biết đã bao nhiêu người tìm kiếm truyền thừa này. Cho tới ngày hôm nay, Thiên Ca Thư Viện đã có mười bảy đời viện chủ, cái gọi là truyền thừa thần bí này vẫn không hề thấy hình bóng.
Ngươi có thể hoàn thành được nhiệm vụ từ trước tới nay chưa từng có người nào hoàn thành được sao?
Điều kiện tiếp thu nhiệm vụ: hai học phân (chú ý: sau khi tiếp thu mới nhận được đầu mối di chúc).
Phần thưởng nhiệm vụ: một trăm học phân!
Nhìn nhiệm vụ này, ánh mắt của Sở Vân không khỏi dừng lại một chút tại con số một trăm học phân, chợt cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Thiên Ca Thư Viện đã bồi dưỡng không biết bao nhiêu nhân vật tuấn kiệt thiên tài, nhiều năm trôi qua như vậy, cư nhiên không hề có người nào hoàn thành được nhiệm vụ này? Thực sự là không thể tưởng tượng được, ta hiện tại rất hoài nghi, đây có phải là trò đùa dai?
Kim Bích Hàm khẽ lắc đầu, khóe miệng nhếch thành đường vòng cung tuyệt đẹp:
- Đó là Sở huynh chưa xem qua đầu mối di chúc kia. Di chúc là một phần đố chứ, đáp án chính là thạch bích nào đó trong Thiên Ca Thư Viện. Trên thạch bích có khắc đồ hình, trong đồ hình lại ẩn hàm tin tức, hướng tới hạ môn lâu. Từ đồ án cánh cửa hạ môn lâu lại nhận được phần chỉ dẫn khác, chỉ tới địa phương khác…
Sở Vân vô cùng kinh ngạc, không khỏi hỏi thăm:
- Vậy chẳng phải là phần di chúc này có thể là thật sao? Có thể tiêu hao nhiều tâm cơ như vậy, thiết lập khảo nghiệm, nói rõ truyền thừa này không phải chuyện đùa.
Kim Bích Hàm vẫn lắc đầu như cũ:
- Theo như lời người đi trước, rất nhiều lần lăn qua lăn lại, đầu mối bị chặt đứt. Rất nhiều người vắt hết đầu óc đều không thể phá giải được mắt xích này, không suy đoán được bước tiếp theo. Cũng có rất nhiều người nếm thử, không có kế quả, thẳng thắn cho rằng đây thực sự là một trò đùa dai.
Sở Vân lộ nụ cười đồng cảm nói:
- Một trăm học phân quá có lực mê hoặc, hơn nữa truyền thừa thần bí kia càng khiến lòng người hiếu kỳ. Chỉ là muốn tiếp thu nhiệm vụ này, cư nhiên tốn hai học phân? Người bố cục nhiệm vụ này đối với nhân tâm có sức nắm chặt rất cao.
Nhiều hơn một điều kiện này không phải là muốn cự tuyệt người ngoài nghìn dặm, mà là tăng lên lực hấp dẫn của nhiệm vụ. Hai học phân tới hậu kỳ, hầu như không người nào thiếu thốn. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có phần thưởng rất dày, còn có
vinh quang chí cao. Tuyệt đối có thể khiến thiếu nam thiếu nữ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
- Người thiết hạ nhiệm vụ này chính là viện chủ đời thứ ba. Đây là do hắn thiết lập trước khi chết, kết quả đời này sang đời khác, cuối cùng bị công nhận là nhiệm vụ rác rưởi nhất, không xong nhất, ghê tởm nhất.
Kim Bích Hàm nói, liền cười rộ lên.
Thực sự là nụ cười thiên kiều bá mị, khiến mọi người xung quanh ngây người.
Sở Vân nhìn vào trong mắt, âm thầm suy đoán yêu thú của Kim Bích Hàm đến tột cùng là loại nào, linh khí cải tạo thân thể chủ nhân khiến hắn trở nên tuấn tú tới như vậy, hầu như có thể đánh đồng với Thiên Hồ tuyệt phẩm rồi. Tư duy của hắn hầu như theo ấn tượng ban đầu, căn bản không ngờ tới đối phương nữ giả nam trang.
- Nhiều năm trôi qua như vậy, phần nhiệm vụ thần bí này câu dẫn ra hy vọng, rồi lại thất bại, mọi người thất vọng tự nhiên sẽ có bình luận không tốt đối với nhiệm vụ này.
Có thể ta trong tương lai cũng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này một chút, chỉ là hiện tại không có thời gian.
Sở Vân khẽ lắc đầu, chuyển đường nhìn sang các nhiệm vụ khác.