Tuy rằng Đường Vô Tâm nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng anh tuấn tiêu sái, lại nổi danh trên Dị Sĩ bảng Quỷ Châu, hơn nữa còn là Tam thiếu gia của Đường gia, quả thực là vô cùng môn đăng hộ đối.
- Nha đầu ngực lớn không não...
Đường Vô Tâm âm thầm hừ lạnh, đối với Tiêu Lệ mười phần xem thường. Hắn tâm cao khí ngạo, nữ tử có thể lọt vào trong mắt còn chưa có xuất hiện. Một mặt liên tục nở nụ cười dối trá ứng phó với người xung quanh, mặt khác vẫn đang nhớ tới di sản phụ mẫu Tiêu Yến để lại.
- Cũng không biết bên phía tiểu ny biểu tử kia đã tiến triển hơn chút nào chưa.
Đúng lúc này, tâm phúc đột nhiên đi tới, thì thầm vài câu với hắn.
- Cái gì?
Đồng tử Đường Vô Tâm co rụt lại, tâm phúc báo lại cho hắn, không ngờ Tiêu Yến xuất hiện ở bên ngoài đình viện, nàng cũng tới tham gia điển lễ đính hôn này. Nhìn quan khách trong đại sảnh nâng ly cạn trén, tràng cảnh vô cùng náo nhiệt, ồn ào, nội tâm Tiêu Yến không khỏi nhộn nhạo một tia rung động. Đó đã từng là mơ ước của nàng, phụ mẫu cao đường, kết bái thiên địa, cùng Đường Vô Tâm kết tóc xe duyên, gần nhau cả đời. Nhưng hiện thực tàn khốc đã xé giấc mộng đẹp này thành từng mảnh nhỏ.
Hôm nay, nàng đứng ở một góc khuất, tựa như là một người qua đường không chút quan hệ, ngay cả đại sảnh cũng không có tư cách tiến vào. Mà người kia, người mà nàng đã từng ảo tưởng thằng có thể mang lại cho nàng hạnh phúc có lẽ giờ phút này đang liếc mắt đưa tình cùng với một nữ tử khác. Trong lòng vẫn đang toan tính làm cách nào cướp đoạt được di sản phụ mẫu nàng để lại.
Tiếng hô cạn chén vẫn không dứt bên tai, không khí náo nhiệt phả vào mặt, mang theo cả mùi con người, mùi rượu, mùi đồ ăn. Tiêu Yến lại cảm thấy lạnh, một cảm giác lạnh lẽo cùng cô tịch bao phủ toàn bộ trái tim nàng. Nàng tựa như độc hành giả đang tiến về bóng tối mênh mông trước mặt. Trong bóng tối có không biết bao nhiêu gian nan hiểm trở, bẫy rập hung tàn.
- Còn thất thần cái gì, nhanh đến kho củi, nhận di sản mà phụ mẫu ngươi để lại. Hôm nay là cơ hội tốt nhất, Đường Vô Tâm không thể toàn lực đối phó chúng ta. Bỏ qua cơ hội này, sau này tuyệt đối không dễ làm rồi.
Sở Vân nhắc nhở.
Thân hình Tiêu Yến khẽ chấn động.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tựa như mò mẫm trong bóng đêm chợt phát hiện ra một tia sáng ở phía trước. Trong nội tâm băng giá chợt dâng lên một tia ấm áp.
Khi Sở Vân cưỡng bức Tiêu Yến ký hạ văn tự bán mình, thiếu nữ đối với Sở Vân hận thấu xương. Nhưng sau hai ngày ở chung, Tiêu Yến phát hiện Đại Ma Vương Sở Vân này cho dù rất tà ác, kiêu ngạo không để thế giới vào trong mắt, nhưng tốt xấu gì rất có nguyên tắc. So với Đường Vô Tâm khẩu phật tâm xa, Sở Vân tà ác trắng trợn, không thể nghi ngờ đáng yêu hơn nhiều, đáng tin tưởng hơn nhiều. Nói cho cùng, khi bản thân đến bên bờ vực của tuyệt vọng, không phải là tộc nhân của mình, càng không phải là vị hôn phu của mình, mà là quỷ hồn này vươn tay kéo mình trở lại.
- Sở tiền bối.
Tiêu Yến khẽ nói.
- Gì?
- Ta sẽ giúp ngài.
Hai mắt thiếu nữ lóe sáng.
- Cái gì?
- Ta sẽ giúp ngài đoạt được Tửu Trì Nhục Lâm, giúp ngài phục sinh!
Khi nói những lời này, khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy kiên định.
…
Đây là một kho củi, nó vừa cũ nát vừa đơn sơ, ẩn mình trong một góc nhỏ bên trong phủ thành chủ.
Trong ánh sáng u ám, nó tựa như một đứa trẻ tự ti, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt nóng rực của Tiêu Yến.
Xa xa thanh âm ồn ào náo động trong đình viện, ở nơi này vẫn mơ hồ nghe thấy được. Trong cảm giác tựa như hai thế giới bất đồng.
- Chính là nơi này, Tiêu Yến thở dài.
Phụ mẫu của nàng có thể nói là dụng tâm lương, tại đây tiến hành bố trí tỉ mỉ, vì nàng để lại một số di sản.
Tiếng động ồn ào náo nhiệt, lại càng khiến cho trái tim nhỏ bé của thiếu nữ càng thêm lạnh giá, kho củi mục nát này lại mang đến cho nàng một cảm giác ấm áp.
Két...
Tiêu Yến đẩy cửa kho củi ra.
Kho củi không lớn, chất đầy củi khô. Những bó củi này đều là Âm Hủ Thụ mà chỉ có Quỷ Châu mới có, bởi vậy không khí trong phòng tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm mục ruỗng. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng là những tia sáng từ bầu trời màu bạch cốt, xuyên thấu qua cửa sổ trên mái nhà, chiếu rọi vào. Dưới ánh sáng u ám, mấy chục đốm lưu huỳnh lờ lờ bay múa. Đây là Quỷ Hỏa Lưu Huỳnh, ám hỏa song thuộc tính, lực công kích cực yếu, lấy Âm Hủ Thụ làm tổ. Tiêu Yến phất phất tay, Lưu Huỳnh lập tức chấn kinh bay tứ tán.
- Cửa vào bị những bó củi này che đậy.
Tiêu Yến nhíu mày, chợt triệu ra Bạch Cốt Viên. Đây là đầu yêu vật duy nhất nàng đang sở hữu, bất quá may mắn là viên hầu có bàn tay tương tự với nhân loại. Có thể chuyển dời những bó củi này. Nếu như đổi lại là thú trảo như Khủng Cụ Ngạc hay là phi hành thú như Trớ Chú Nha, đối với đống củi khô chồng chất này chỉ có thể trơ mắt nhìn rồi.
Tuy rằng Bạch Cốt Viên vẫn chỉ là Đại Yêu, nhưng khí lực vượt qua vô số Linh Yêu. Thuần thục chuyển dời đống củi khô sang một bên, lộ ra cửa vào bị che dấu trên mặt đất. Mặt đất bị khí tức âm hủ xâm nhập, rêu xanh mọc đầy.
Bất quá Tiêu Yến có tin tức chỉ dẫn, lấy ra một mảnh ngọc bội. Ngọc bội phát ra một cột sáng nhỏ màu bích lục chiếu xuống mặt đất phủ đầy rêu xanh. Sau khi quét qua mặt đất một vài lần, cột sáng chợt trên nên rực rỡ hơn.
- Ở đây.
Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời, tập trung ánh mắt vào địa phương mà cột sáng ngọc bội chiếu vào một cách mãnh liệt.
Vài hơi thở sau, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, mặt đất chợt nứt vỡ, lộ ra một cầu thang thông xuống mật thất dưới lòng đất.
- Có chút môn đạo. Ta vừa mới dùng hồn lực quét qua, không ngờ lại nhìn không thấu bố trí ở nơi này.
Sở Vân có chút kinh ngạc. Đầu tiên là ngọc bội, bây giờ lại đến mật đạo, thủ pháp pháp luyện binh của hai thứ này đều vô cùng ảo diệu khiến cho hắn có chút sợ hãi thán phục.
- 22, 23..
Tiêu Yến bước từng bậc cầu thang vừa bước vừa đếm. Sau khi đến bậc cầu thang thứ 22 nàng liền dừng lại, cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi ra hư không. Hư không lập tức nhộn nhạo, rung động một hồi, tựa như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng. Những bậc cầu thang còn lại lập tức phát sinh biến hóa. Chúng phân tách thành vô số hòn gạch, sau đó lại một lần nữa tổ hợp. Sau vài hơi thở, đã tạo thành một cầu thang thoạt nhìn hoàn toàn giống so với trước.
Tiêu Yến khẽ thở ra một ngụm trọc khí.
Cầu thang phía dưới bề ngoài tuy rằng không có chút nào cải biến, kỳ thực đã xảy ra hóa hóa nghênh trời lệch đất. Cầu thang lúc trước tràn ngập các loại bẫy rập cùng cơ quan, nhưng lúc này lại là đại đạo bằng phẳng chỉ cần cứ thế tiến thẳng.
Cầu thang rất dài, ăn sâu vào trong lòng đất hơn 800m.
Phía cuối cầu thang là một cửa đá phong cách cổ phác. Trên cửa đá điêu khắc một mặt người, chứng kiến Tiêu Yến đi đến, mặt người chợt mở hai mắt, hai cột sáng tựa như hai chiếc đèn pha từ trong hốc mắt mặt người trên cửa đá bắn ra, rọi lên trên người Tiêu Yến.
- Là ngươi, Tiêu Yến, rốt cục ngươi cũng đã tới.
Mặt người há mồm phun ra một câu, thanh âm cổ lão tang thương.
Sở Vân cảm thấy khiếp sợ. Hắn phát giác ra, tu vi của cửa đá này vô cùng thâm hậu, không ngờ đã đạt đến ức năm! Không ngờ lại là một đầu Kiếp Yêu tiên thiên!
- Vào đi, đồ vật ta tay mặt tổ tiên ngươi bảo quản đã vài nghìn năm. Ngươi thu hết những thứ kia, ta cũng có thể hoàn thành khế ước ngày đó rồi.
Nói xong, mặt người trên cửa đá mở rộng miệng, không gian lực bắt đầu khởi động, trong nháy mắt hình thành một hành lang không gian. Tiêu Yến không khỏi chần chờ một chút, hết thảy mọi chuyện trước mắt đều vượt quá tiên đoán của nàng. Nhưng nàng vẫn cất bước tiến vào hành lang không gian. Phía cuối hành lang là một phiến hư không. Tiêu Yến kinh hô, thân thể nàng đang phiêu phù giữa hư không, bốn phương tám hướng đều không có điểm tựa. Cảm giác trước nay chưa từng trải qua khiến cho nàng kinh ngạc vạn phần.
- Không cần phải sợ, ta nhớ ra rồi. Cửa đá kia có lẽ là yêu vật không gian hệ trong truyền thuyết - Vĩnh Trụ Bí Tương Quái. Nó có thể mở ra một không gian tuyệt mật
nằm ngoài cửu châu, trong không gian này, thời gian hoàn toàn đỉnh chỉ, dùng làm nơi cất trữ bảo vật là lý tưởng nhất.
Sở Vân chấn an Tiêu Yến, nhưng trong lòng hắn vẫn đang tràn đầy kinh nghi.
Đến tột cùng phụ mẫu Tiêu Yến là người nào? Không ngờ lại có được một đầu Kiếp Yêu ức năm quý hiếm như vậy?
Số lượng loại Vĩnh Trụ Bí Tương Quái trong toàn bộ cửu châu tuyệt đối không vượt quá năm. Nghe nói loại yêu vật này hình thành tự nhiên tại biên giới của thế giới tiên nang cùng Hỗn Độn Hải. Chúng có thuộc tính trật tự, nhưng lại có thể tự do ra vào Hỗn Độn Hải. Gặp phải nguy cơ có thể tháo chạy vào trong Hỗn Độn Hải, coi như là cường giả Hoàng cấp cũng bó tay. Nhưng rất nhanh, Sở Vân đã kịp phản ứng.
- Không đúng, phụ mẫu Tiêu Yến chỉ có tu vi Hào Hùng cấp, nếu có được Vĩnh Trụ Bí Tương Quái, sao có thể bị người ta giết chết?
Theo như những lời vừa nãy của Vĩnh Trụ Bí Tương Quái, là nó thay mặt
"Tổ tiên" Tiêu gia bảo quản đồ vật, mà không phải là phụ mẫu Tiêu Yến. Sở Vân lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Rất lâu trước kia, đầu Vĩnh Trụ Bí Tương Quái này cùng tổ tiên Tiêu gia ký kết khế ước gì đó, nó phải thay tổ tiên Tiêu gia bảo quản đồ vật trọng yếu nào đó. Mà phụ mẫu Tiêu Yến, ba năm trước cũng lợi dụng khế ước này, cất giấu một ít di sản để lại cho Tiêu Yến ở bên trong Vĩnh Trụ Bí Tương Quái. Trong hư không, bốn kiện bảo vật chậm rãi phiêu đãng đến gần Tiêu Yến.
Những thứ này chính là đồ mà Vĩnh Trụ Bí Tương Quái phải bảo quản.
Tiêu Yến tiện tay lấy một thứ trong đó, bảo quang biến mất, lộ ra hình dáng của vật bên trong, là một bình đan dược làm bằng ngọc.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTrên bình thuốc có năm chữ cổ được viết bằng mực nước - Thanh Phong Trạc Tẩy Đan.
Cẩn thận mở nắp bình ra, lập tức một cỗ dược hương thanh lương phả vào mặt, khiến cho người ta sảng khoái tựa như đang ở trong một khu rừng trúc sau cơn mưa. Trong bình chỉ có một viên đan dược, tựa như chân trâu, màu xanh biếc, trong suốt óng ánh.
- Đây là đan dược thượng đẳng.
Mặc dù Sở Vân không biết được loại đan dược Quỷ Châu này, nhưng có thể phân biệt được phẩm giai của nó.
Trên mặt Tiểu Yến tràn đầy sợ hãi cùng vui mừng.
- Phục dụng đan dược này, có thể tẩy sạch tính kháng dược trên thân thể. Chỉ là một người chỉ có thể dùng một viên, dùng đến viên thứ hai sẽ không có bất cứ chút tác dụng nào!
- A! Điều này chẳng phải là ngươi dùng đan dược này càng muộn, hiệu quả lại càng tốt.
Sở Vân nói.
- Không sai, nhưng thời hạn có hiệu lực của loại Thanh Phong Trạc Tẩy Đan này rất ngắn, sau khi luyện thành, hạn sử dụng chỉ có ba tháng. Sau ba tháng, dược hiệu sẽ biến mất, trở thành độc đan.
Tiêu Yến lại nói. Thanh Phong Trạc Tẩy Đan tại Quỷ Châu đại danh đỉnh đỉnh, bởi vậy nàng đối với loại đan dược này biết rất kỹ.
- Thì ra là thế.
Sở Vân gật gật đầu.
Nói Thanh Phong Trạc Tẩy Đan trân quý cũng đúng, mà nói không trân quý cũng đúng. Mỗi một châu đều có những loại đan dược riêng, bởi vì mỗi châu lại có một
lưới pháp tắc riêng của bản thân, khiến cho đan dược cũng khác xa nhau một trời một vực. Đan phương tại Tinh Châu, đến Đan châu sẽ mất đi hiệu lực. Đan phương của Quỷ Châu tại châu khác cũng sai lệch chồng chất. Nếu không phải bên trong Vĩnh Trụ Bí Tương Quái có tồn tại một không gian riêng biệt, đình chỉ thời gian, viên Thanh Phong Trạc Tẩy Đan đã sớm mất đi hiệu lực.
- Tiểu nha đầu, viên đan dược này ngươi đừng vội phục dụng. Đợi ta nghiên cứu ra đan phương, chúng ta có thể luyện chế ra. Đây tuyệt đối là thủ đoạn ngày sau chúng ta có thể chiêu tài tiến bảo.
- Vâng!
Tiêu Yến gật đầu, không mang theo chút nào do dự, cất bình thuốc vào trong Tinh Quỷ Hồn Giới. Nàng lại duỗi tay, lấy ra kiện di sản thứ hai.
Bảo quang tán đi, là một quả trứng yêu thú.
Quả trứng rất tiểu xảo, chỉ to bằng nắm tay trẻ sơ sinh. Vỏ trứng trắng noãn, óng ánh.
Bên trên có hoa văn tự nhiên màu đen. Đường vân có hình dạng lốc xoáy, nếu người khác nhìn chăm chú một hồi, sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
- Hình như đây là trứng của yêu thú tuyệt phẩm?
Tiêu Yến lộ ra thần sắc nghi hoặc. Nàng có chút hoài nghi, không dám quá xác định.
Dù sao cho tới bây giờ, bản thân nàng chưa từng có được một đầu yêu thú tuyệt phẩm.
Quả trứng của yêu thú tuyệt phẩm quang hoa nội liễm, cùng trựng trung, hạ yêu thú tương tự, khó có thể phân biệt.
- Đây là trứng của Tâm Quỷ!
Sở Vân lên tiếng, hồn lực của hắn quét qua, đã lập tức hiểu thấu quả trứng này.
- Trứng Tâm Quỷ! Oa thực sự là trứng của yêu thú tuyệt phẩm!
Tiêu Yến hoan hô một tiếng, vô cùng vui mừng.
Tâm Quỷ chính là yêu thú tuyệt phẩm, vô hình vô chất, cực đoan quỷ bí. Thường thường khiến cho người ta khó lòng phòng bị, Tiêu Yến lần đầu tiền có được yêu vật cực phẩm, cao hứng đến không kìm chế nổi.
- Một yêu vật tuyệt phẩm mà thôi.
Ngữ khí Sở Vân lạnh nhạt.