Nàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, cái mũi khả ái, đôi mắt to tròn đỏ hồng, nước mắt ướt đẫm bờ mi.
Nàng mặc một bộ võ phục màu vàng nhạt, mái tóc cột hình đuôi ngựa, toàn thân toát ra một loại khí chất cởi mở.
Cùng Sở Vân bất đồng, nàng là một người sống có da có thịt!
Lúc này thiếu nữ Tiêu Yến ngồi ở trong một góc u tối, dựa vào vách núi đá lạnh như băng, vùi đầu vào hai gối, khóc nức nở vô cùng thương tâm. Tình cảnh gia tộc bình trắc vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt. Thiên tài ngày xưa hôm nay lưu lạc trở thành phế vật nhất gia tộc, bị bạn cùng lứa cười nhạo không thôi.
- Phụ thân, mẫu thân, đến lúc nào nhi nữ mới báo thù được cho hai người đây...
Nhớ tới huyết hải thâm thù, Tiêu Yến lại càng thêm bi thương, không ngừng nức nở.
Đúng lúc nàng đang thút thít, bỗng nhiên một quầng sáng âm u màu xanh da trời xuất hiện trước mắt nàng.
- Ồ?
Tiêu Yến ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng vì khóc. Chỉ thấy bên trong một tòa núi đá kỳ quái phát ra một vầng sáng màu lam.
- Phía sau núi này ta đã đến vô số lần, mỗi lần phải chịu ủy khuất đều đến đây phát tiết một phen. Bình thường cũng không thấy có chuyện gì cổ quái, sao hôm nay lại có dị trạng như vậy? Vầng sáng màu lam này đến tột cùng là vật gì?
Núi non trong Quỷ Châu cũng không phải là liền thể, mà có rất nhiều hang hốc lớn nhỏ. Gió lạnh thổi qua cửa hang hình thành nên tiếng quỷ khóc sói gào vô cùng thảm thiết. Vầng sáng màu lam này chính là chiếu xạ từ một trong những cửa động kia. Rất hiển nhiên nguồn sáng ở giữa ngọn núi này.
- Bạch Cốt Viên, đập nát núi đá kia ra cho ta!
Tiêu Yến vỗ tiên nang bên hông, gọi ra một đầu yêu thú.
Đầu yêu thú này chính là yêu thú riêng biệt của Quỷ Châu, hùng tráng phi phàm, có cái đầu của một người trưởng thành. Nó là một đầu Bạch Mao Viên Hầu, nhưng trên khuôn mặt bị bao phủ bởi một chiếc mũ giáp bằng bạch cốt, cầm trong tay một chiếc xương ống chân vừa to vừa thô.
Ngao ngao...
Bạch Cốt Viên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, vỗ ngực, khí thế từ từ tăng lên. Sau đó, hai chân dùng sức bật mạnh một cái nhảy thẳng lên trên không trung.
Hai tay dùng sức, đập thẳng cốt bổng luân trong tay xuống.
Ầm!
Núi đá bị đập thành phấn vụn, đất đá văng tung tóe khắp nơi.
Vầng sáng màu lam bao phủ khắp bầu trời cũng tựa như một đầu ô quy bị kinh hãi rụt đầu vào mai, thoáng cái đã hoàn toàn tiêu tán. Trên đỉnh đầu, bầu trời màu xám xịt lặng lẽ tản ra ánh sáng xanh xám, xung quanh khôi phục lại sắc điệu mà chỉ mỗi Quỷ Châu có được.
Tiêu Yến đi lên phía trước, cẩn thận tìm trong đống đá vụn cuối cùng phát hiện ra một chiếc chiếc nhẫn.
Chiếc chiếc nhẫn này màu xám tro, kiểu dáng vô cùng cổ phác, không chút nào bắt mắt. Nhưng màu lam tỏa ra trên bề mặt chiếc chiếc nhẫn trước đó không lâu âm thầm nhắc nhở Tiêu Yến có lẽ chiếc chiếc nhẫn này chính là nguồn phát ra vầng sáng màu lam.
- Đây là một kiện cổ yêu binh.
Toàn bộ lực chú ý của Tiêu Yến đều bị chiếc chiếc nhẫn này hấp dẫn, đôi mắt hắc bạch phân minh lóe lên tinh quang xinh đẹp. Nàng nhẹ duỗi ngọc thủ ra, nhặt chiếc chiếc nhẫn lên. Màu lam trên mặt chiếc nhẫn lóe sáng sau đó lập tức biến mất. Tiêu Yến bị biến hóa này dọa cho nhảy dựng lên.
- Hiện tại trong tay ta chỉ còn lại có Bạch Cốt Viên, không bằng thử vận khí một chút, có thể thu được chiếc chiếc nhẫn này hay không?
Trong tri thức có hạn của Tiêu Yến, từ trước đến giờ cổ yêu binh đều bất phàm.
Nhưng nàng không nhìn ra được tu vi của chiếc chiếc nhẫn này, điều này khiến cho nàng có chút bất an. Dù sao nàng chỉ là một ngự yêu sư nho nhỏ ở tầng đáy, nếu chênh lệch linh quang quá lớn, chẳng những nàng không thu phục được yêu binh này, hơn nữa còn có khả năng bị cắn trả, khiến cho linh quang bản thân chấn động, thậm chí là tiêu tán. Nhưng nếu cứ như vậy mang kiện cổ yêu binh này giao nộp lên gia tộc, Tiêu Yến rất không cam lòng. Sau khi phụ mẫu nàng qua đời, gia tộc đối với nàng có chút lãnh đạm, thậm chí một vài tộc nhân đối xử với nàng rất hà khắc, cố ý gây khó dễ cho nàng. Tính mạo hiểm từ sâu bên trong cốt tủy thúc đẩy nàng nín thở ngưng thần, cẩn thận phát tán tâm thần, câu thông linh quang của chiếc chiếc nhẫn.
- Là tiểu bối nào dám cả gan đánh thức ta?
Một thanh âm tang thương rộng lớn, chợt vang vọng trong đầu Tiêu Yến.
- A?
Tiêu Yến bị thanh âm này dọa cho ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt đi, hoa dung thất sắc.
Thanh âm kia vang lên quá đột ngột, hơn nữa lại quá vang vọng, tựa như là sét đánh bên tai.
Khiến cho đầu óc nàng ông ông, hoa mắt chóng mắt, tiếng vang vọng không ngừng phiêu đãng trong đầu.
- Ngươi, ngươi là ai?
Tiêu Yến lắp bắp, giật mình thấy được chiếc chiếc nhẫn chậm rãi bay tới trước mặt mình.
- Ta họ Sở.
Thanh âm kia lại xuất hiện trong đầu nàng, chỉ là lúc này đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Tiêu Yến nghe vậy cả kinh, khuôn mặt biến thành tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
Không có chiếc chiếc nhẫn nào lại có họ. Tiêu Yến cực kỳ thông minh, lập tức ý thức được trong cổ yêu binh chiếc nhẫn này có ẩn dấu hồn phách của một vị đại năng. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tình huống đã trở nên xấu đến không thể xấu hơn.
Bên trong Quỷ Châu chia thành hai trận doanh nhân loại cùng quỷ hồn đối nghịch lẫn nhau.
Tuyệt đại bộ phận trận doanh nhân loại là do Quỷ Thánh di dời tới, chậm rãi phát triển hình thành nên, phạm vi thế lực bao phủ một phần tư diện tích Quỷ Châu. Mà trận doanh quỷ hồn chính là hồn phách của ngự yêu sư cửu châu sau khi chết đi tiến vào Quỷ Châu, dưới hoàn cảnh đặc biệt tiếp tục tồn tại, hình thành lên một đại thế lực, chiếm ba phần tư diện tích Quỷ Châu. Trận doanh quỷ hồn hoàn toàn áp chế trận doanh nhân loại, mâu thuẫn giữa hai phe đã tuyệt đối không thể điều hòa, trận doanh quỷ hồn cần một thân thể mới để tiếp tục tu hành, thần hành đoạt xá, phá hủy hồn phách nhân loại, chiếm cứ thân thể của bọn họ.
Khiến cho Tiêu Yến càng thêm sợ hãi chính là, hồn phách vị đại năng trước mắt, rõ ràng là từ đại châu khác đến. Có thể thông qua ba cửa ải của Quỷ Châu, so với hồn phách Quỷ Châu bản thổ không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Nếu như hắn muốn đoạt xá chiếm
cứ thân thể mình, Tiêu Yến sẽ không có một chút lực lượng phản kháng nào.
- A, quấy nhiễu tiền bối, vãn bối thực đáng chết vạn lần. Tiền bối đại nhân đại lượng, tha thứ cho vãn bối, vãn bối sẽ lập tức ly khai, không quấy nhiễu pháp nhãn tiền bối.
Tiêu Yến kinh hồn bất định, thanh âm run rẩy.
- Chậm đã, ai cho ngươi đi?
Một câu của Sở Vân khiến động tác đứng dậy của Tiêu Yến ngưng trệ. Tiêu Yến cắn răng, có lẽ lần này bản thân khó mà thoát khỏi rồi. Cuối cùng nàng triệt để buông tha, đôi mắt lóe lên quang mang kiên định, nhìn thẳng vào chiếc nhẫn nói.
- Tiền bối muốn thân thể của ta sao?
Sở Vân cười ha hả.
- Một nam tử như ta cần thân thể của một nữ nhi như ngươi làm cái gì? Ta muốn đoạt xá thì đã sớm làm? Cần gì phải ở trong chiếc Tinh Quỷ Hồn Giới này?
Tiêu Yến nghe xong lời này, lập tức thở phào một hơi. Nàng chợt nghĩ đến một khả năng.
- Thì ra tiền bối muốn tiến vào Tửu Trì Nhục Lâm, đạt được thân thể hoàn mỹ tương xứng với hồn phách.
Bên trong Quỷ Châu có một thánh địa được gọi là Tửu Trì Nhục Lâm. Nhục lâm là một yêu thụ kỳ lạ, kết xuất trái cây được gọi là Nhục quả. Hồn phách chui vào bên trong Nhục quả, có thể hình thành thân thể mới. Thân thể mới ngâm bên trong Tửu trì, sẽ sinh ra linh quang hoàn toàn mới.
Đây là thiết kế độc đáo của Quỷ Thánh. Rất nhiều hồn phách bởi vì thứ này tồn tại mới có thể trọng sinh tại Quỷ Châu, những người phục sinh này kết hợp với nhau sinh ra hậu đại, trở thành một bộ phận trong nhân loại trận doanh. Sở Vân thu thập được vô số tin tình báo, đương nhiên biết rõ về Tửu Trì Nhục Lâm.
- Đúng vậy, chỉ có thân thể như thế mới có thể tương xứng với thân phận của ta. Loại người tay chân khẳng khiu như ngươi, quá yếu! Căn bản không có tư cách trở thành thân thể của ta.
Tuy rằng bị đánh giá thấp, bất quá Tiêu Yến lại cảm thấy cao hứng tự đáy lòng. Nàng có thể phát hiện ra ngạo khí trong lời nói Sở Vân, cỗ ngạo khí này phát ra từ sự cường đại của hắn, nhưng đồng thời cũng là cơ hội cho nàng bảo tồn tính mạng. Sở Vân đổi chủ đề
sang chuyện khác.
- Bất quá, mặc dù như thế. Ngươi mạo phạm ta, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phải chịu trừng phạt.
- Tiền bối, là ta vô tâm mạo phạm ngài. Tiền bối đại nhân đại lượng...
Tiêu Yến ngã nhào xuống đất, hai chân dãy dụa, sợ hãi liên tục lắc đầu, không ngừng lui về phía sau.
- Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi không cần sợ hãi. Có thể lọt vào mắt xanh của ta, tính là hạnh vận của ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, mọi chuyện đều sẽ nhẹ nhàng. Đừng nên phản kháng, phản kháng cũng không có tác dụng gì.
Dần dần chiếc chiếc nhẫn đã bức Tiêu Yến vào chân núi, rốt cục cũng không còn đường lui.
…
Phương Cốt Bảo tọa lạc trong Quỷ Khốc Thạch Lĩnh là chủ thành Tiêu gia, diện tích rộng lớn, có đến hai mươi ba vạn nhân khẩu.
- Đứng lại, người đến thông báo tính danh!
Trước cửa thành, thủ vệ ngăn cản Tiêu Yến thất hồn lạc phách. Tiêu Yến đầu bù tóc rồi, nghe vậy ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt tái nhợt, hai mắt mờ thịt. Thủ vệ nhận ra nàng, lập tức nhíu mày.
- Tiêu Yến, lại là ngươi, bộ dạng ngươi bây giờ đức hạnh nhỉ? Hừ, vào đi!
Cước bộ Tiêu Yến liêu siêu, lặng lẽ tiến vào bên trong nội thành.
Sau lưng truyền đến thanh âm đám thủ vệ nói chuyện với nhau.
- Thật là kỳ quái, Tiêu Yến trong dĩ vãng tuyệt đối sẽ không biểu hiện vẻ mềm yếu ra ngoài. Chẳng lẽ tại hậu sơn nàng đã gặp phải chuyện gì?
- Hừ, còn có thể là chuyện gì? Ngươi tưởng rằng nàng lợi hại sao, dù sao đến cùng nàng vẫn chỉ là một nữ hài mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi. Lần gia tộc tỷ thí này, nàng lại đứng cuối cùng. Thực không hiểu nổi tại sao hai, ba năm trước nàng luôn độc chiếm được vị trí đệ nhất nữa?
- Có lẽ nàng đã nghe được tin tức, biết rõ mục đích hồn phách Tam công tử Đường gia đến đây?
- Điều này cũng có khả năng. Bất quá, lần này chúng ta không được nhìn trò hay rồi, hắc hắc...
Nhóm thủ vệ nhìn có chút hả hê, bọn hắn càng nói lại càng hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới ngón vô danh trên tay trái Tiêu Yến có đeo một chiếc chiếc nhẫn không chút nào bắt mắt. Tiến vào Phương Cốt Bảo, dòng người qua lại nhanh chóng đông đúc lên. Chứng kiến thân ảnh Tiêu Yến, rất nhiều người thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ có thương cảm, có trào phúng, có hả hê...
Hết thảy mọi chuyện đều không khiến cho Tiêu Yến chú ý.
Lúc này nàng chỉ cảm thấy bản thân đã sa vào vực sâu hắc ám, nhân sinh không còn bất cứ chút ánh sáng nào. Trước đó không lâu nàng đã bị cưỡng bức ký kết khế ước cùng Sở Vân. Mỗi khi nàng hồi tưởng lại nội dung bản khế nước, quả thực đó lại là một cơn ác mộng. Đơn giản mà nói, nó chính là một văn tự bán mình, hôm nay thân thể Tiêu Yến đã không thuộc về nàng, mà là vật phẩm Sở Vân sở hữu.
- Ngươi không cần mất hồn mất vía như vậy. Vài trăm năm sau, ngươi nhớ lại đoạn lịch sử này, ngươi sẽ cảm thấy bản thân may mắn. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, đợi cho đến lúc ta thông qua Tửu Trì Nhục Lâm phục sinh thành công, ngươi sẽ có thể khôi phục lại tự do.
Thanh âm Sở Vân vang lên trong đầu Tiêu Yến.
Tiêu Yến nở nụ cười sầu thảm.
Tửu Trì Nhục Lâm là thánh địa Quỷ Châu, nó cũng không ở cố định một địa phương nào, mà cứ hai mươi ba năm xuất hiện một lần. Mỗi lần đều dấy nên một trận gió tanh mưa máu, náo động toàn bộ cửu châu. Muốn cướp đoạt được Tửu Trì Nhục Lâm, phải thắng được toàn bộ cường giả trong Quỷ Châu, khó khăn có thể tưởng tượng được.
Tiêu Yến không cảm thấy bản thân mình có loại may mắn này, có thể đợi đến ngày Sở Vân phục sinh từ Tửu Trì Nhục Lâm.
- Tiêu Yến ngươi chạy đi đâu vậy! Làm hại chúng ta tìm lâu như vậy! Hừ xếp cuối cùng mà vẫn còn tâm tư đi dạo phố. Xem ra ngươi cũng bất cần đời nhỉ. Mau đi theo chúng ta, lão tổ tông muốn gặp ngươi.
Đúng lúc này một đội vệ binh xuất hiện trước mặt Tiêu Yến, thái độ ngang ngược quát tháo.
- Có chuyện gì?
Đồng tử Tiêu Yến co rụt lại.
- Vị hôn phu của ngươi - Tam công tử Đường gia đã đến, muốn gặp mặt ngươi.
Nói xong, trên mặt thủ lĩnh vệ binh lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.
Một dự cảm bất tường dấy lên trong lòng Tiêu Yến.
Dưới sự dẫn đường của thị vệ, Tiêu Yến tiến vào trong đại sảnh tiếp khách của phủ thành chủ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Trong đại sảnh thành chủ Phương Cốt Bảo, đồng thời cũng là gia chủ Tiêu gia, Tiêu Tiễn đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, nói chuyện gì đó cùng một vị thiếu niên bên tay trái. Thiếu niên này mặc trường bào gấm sắc, tóc xõa ngang vai, ngọc thụ lâm phong, tao nhã hơn người. Không phải ai khác chính là Tam thiếu gia Đường gia Đường Vô Tâm. Khi phụ mẫu Tiêu Yến còn tại thế, đã đính ước cùng gia chủ Đường gia, dựa theo thân phận người này chính là vị hôn phu của Tiêu Yến. Ba năm trước, hắn cùng Tiêu Yến được xưng là kim đồng ngọc nữ, hai thiếu niên sáng chói nhất của cả hai nhà. Nhưng sau khi phụ mẫu Tiêu Yến mất, hết thảy đều thay đổi.