Chí Tôn

Chương 568: Cực Không Phi Kiếm Ngư

Dưới sự trợ giúp của Thiên Nhãn và Trực Giác Chân Đồng, cảnh tượng trước mắt bọn họ chợt thay đổi. Mây trắng biến mất không thấy đâu, chỉ thấy lưới pháp tắc trong hư không tuy thưa, nhưng khó lọt. Vân Hải Thiên Long Môn đứng sừng sững giữa ở lưới pháp tắc, vô cùng chăm chú.

- Bích Hàm, tiến vào tiên nang của ta, mau.

- A.

Ngay sau đó, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đồng thời tiến về hướng Long Môn, ầm một tiếng, tiến vào Long Môn!

Trời mênh mông khôn cùng, mây trôi quay cuồng, thiên địa bạc trắng.

Nơi này chính là thế giới Long Môn tầng thứ bảy.

Biển mây!

- Trên thực tế, mỗi một tầng thế giới Long Môn, đều có thể theo tương ứng với một manh mối nhìn ra Long Môn. Thí dụ như nói tầng thứ nhất thế giới, là Thanh Ngưu Đại Hạp Cốc. Nó đối ứng với thế giới Long Môn, chính là cánh cửa Vạn Tái Thanh Long. Thế giới hoang mạc tầng thứ hai, đối ứng chính là cánh cửa Thương Mãng Thổ Long. Thế giới băng tuyết tầng thứ ba, đối ứng chính là cánh cửa Cực Địa Băng Long.

Nhị Lang Thiên Quân chậm rãi nói, ánh sáng trí tuệ ở trong mắt hắn không ngừng lóng lánh.

Sở Vân dùng Thiên Nhãn xem xét, nhưng thấy biển mây thật sâu, tràn ngập bốn phương tám cực, rộng lớn khôn cùng. Lưới pháp tắc sâm nghiêm, ẩn chứa phía sau là sự đan xen của đạo và lý trong thế giới này.

Không hổ danh là thế giới Long Môn tầng thứ bảy.

Tứ Vương hai Hầu tiến vào trước, lúc này đã biến mất không thấy bóng dáng đâu. Hiển nhiên là bị Vân Hải Thiên Long Môn, truyền tống tới phương vị khác.

- Thế giới này, địa vực cực kỳ rộng lớn. Gần như bằng sau thế giới trước cộng lại. Tỷ lệ có thể gặp được sáu người đã đi vào trước là cực kỳ bé nhỏ.

Sở Vân nhìn sau một lát, ánh sáng Thiên Nhãn dần dần tan biến.

Thiên Nhãn không thể mở ra trong thời gian dài.

Sử dụng trong chiến đấu cũng tạm được, quan trọng là quan sát lưới pháp tắc trong thế giới này, tương đương là nhìn trộm cảnh giới của Du Hoàng. Mức độ tiêu hao linh quang vô cùng khủng bố. Cho dù hợp lực với Nhị Lang Thiên Quân, cũng ngăn cản không được tốc độ tiêu hao này.

Thiên Nhãn và Trực Giác Chân Đồng hỗ trợ lẫn nhau. Hắn và Nhị Lang Thiên Quân hợp lực, đối kháng với Kiếm Đồng của Tri Liễu Hầu, cũng không cảm thấy mệt mỏi là mấy, tinh thần vẫn sáng láng. Mức độ tiêu hao cực kỳ bé nhỏ. Nhưng mạnh mẽ tiến vào Long Môn, gần chỉ chỉ rình xem lưới pháp tắc một lát đã không chống đỡ được.

Càng đi vào thế giới cao tầng, lưới pháp tắc lại càng là sâm nghiêm, đạo lý lại càng là hùng hồn rất nặng, tối nghĩa khó hiểu.

Không thể tưởng tượng được thế giới Long Môn tầng thứ bảy có dạng này.

Kim Bích Hàm từ trong tiên nang Tinh Hải Long Cung chui ra, vẻ mặt sợ hãi than.

- Các ngươi có phát hiện hay không, mây nơi này vô cùng dày, di chuyển rất lớn, quả thực có thể sánh ngang với biển rộng.

- Nghe đồn, ở trời cao Tinh Châu, dưới tinh thần, có một mảnh biển không trung thần bí rộng lớn. Trong ghi chép của thời Thượng cổ, cổ nhân gọi lục đại dương mênh mông xung quanh mặt đất là Lam Hải. Gọi không trung phía trên Lam Hải là Bạch Hải.

Kim Bích Hàm đọc điển tịch vương thất thành thục, nói ra một điển cố.

Nghe nói năm đó, Du Hoàng tung hoành Tinh Châu, đi khắp thiên hạ, lên trời xanh, xuống Cửu U, không trừ một chỗ nào. Tiên nang Long Môn, lại là do Du Hoàng tạo ra.

Rất có thể, là Du Hoàng đi qua Bạch Hải, tìm hiểu một góc lưới pháp tắc nơi đó. Sau đó tạo ra tầng này thế giới Long Môn, vận dụng lĩnh ngộ tương quan tới nơi này.

Ba người phỏng đoán một hồi, mặc kệ có phải lịch sử chân thực hay không, trong lòng bọn họ cũng không ngừng dâng lên, sự sùng kính đối với Du Hoàng.

Nhìn chung, trong lịch sử Tinh Châu cũng chỉ có ba cường giả Hoàng cấp.

Du Hoàng chính là người thứ nhất.

Thực lực hùng mạnh, mênh mông rộng lớn như núi, khó có thể đo lường.

Chỉ dựa vào thế giới tầng thứ bảy này rộng lớn vô ngần như thế, khí phách hàng vạn hàng nghìn. Tuy rằng Sở Vân có hai đại tiên nang Tinh Hải Long Cung và Thế Ngoại Đào Nguyên, đều là thượng đẳng, nhưng so với thế giới Long Môn chính là đệ tử gặp sư phụ, lập tức thua chị kém em.

- Tầng thế giới này cũng quá quá rộng lớn. Chúng ta phi hành một hồi lâu như vậy, cũng không gặp một con Yêu thú.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Kim Bích Hàm phá vỡ sự yên lặng.

Ba người bọn họ cùng phi hành một hồi lâu trong biển mây, cũng không thấy bất kỳ sinh vật nào. Giống như trong biển mây cũng chỉ có mây.

Cảnh tượng thiên tài địa bảo ở khắp nơi, bừng bừng sức sống trong tưởng tượng của bọn họ khác thực tế một trời một vực. Mắt thấy thời khắc Long Môn đóng cửa càng ngày càng gần, Kim Bích Hàm có chút thiếu kiên nhẫn. Ngay cả Nhị Lang Thiên Quân cũng lộ ra

vẻ lo lắng.

- Không cần phải gấp gáp. Thực lực chúng ta không đủ, vừa mới đến, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Có thể bước vào nơi này đã là thu hoạch quá lớn. Thế giới Long Môn

cũng không phải không mở ra lần nữa. Cho dù lần này không có thu hoạch, lần tiếp theo vẫn còn có cơ hội.

Sở Vân hòa nhã nói.

Đang nói chuyện, sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Gần như cùng lúc đó, ánh mắt Nhị Lang Thiên Quân và Kim Bích Hàm cũng nhất thời cứng lại, cùng quay đầu nhìn về hướng Đông bắc, toàn thân đều ở trạng thái đề phòng.

Tiếng rít càng lúc càng lớn, đó là một con Yêu thú phi hành cấp tốc, tạo ra tiếng rít phá vỡ không khí.

- Có nguy hiểm!

Ba người chụp tiên nang, trong khoảnh khắc kinh ngạc trốn tránh, trang bị võ trang đầy đủ.

Lúc này, bọn họ đều cảm thấy một cỗ yêu khí cuồn cuộn như khói lửa, như mạnh mẽ như hổ xuống núi, Kim Điêu đang bay tới gần. Một cỗ sát ý hung tàn gắt gao bao phủ ba người.

Ba người Sở Vân đều cảm thấy chấn động, biết con Yêu thú thần bí này đã xem ba người là con mồi!

- Tiên hạ thủ vi cường!

Tiếng rít thanh càng ngày càng gấp, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố đang ép gần. Sở Vân bỗng dưng hét lớn, giơ cao Tiên Thiên Túy Tuyết Đao, đánh mạnh xuống.

Ánh đao phát ra, hình thành đao mang sáng như tuyết dài đến hơn mười trượng, ánh sáng ngọc loá mắt, như cầu vồng mọc giữa ban ngày, bắn đi. Dọc đường đi, xé rách không khí, cắt biển mây, khí thế bàng bạc, nặng tựa nghìn quân.

Kim Bích Hàm, Nhị Lang Thiên Quân cũng theo sát, lần lượt ra tay.

Đạo pháp dâng trào, hào quang rơi xuống, phát ra từng đạo ngũ quang thập sắc, cuồn cuộn tiến về phía trước.

Nhất thời tiếng rít kia bị kiềm hãm. Hiển nhiên bị đả kích. Nhưng rất nhanh, lại cao lên, vẫn xung phong liều chết hướng về đám người Sở Vân.

Sắc mặt ba người Sở Vân đều nhất thời cứng lại, biết con Yêu thú này, ít nhất là Kiếp Yêu tu vi hai mươi vạn năm!

Không bao lâu, tiếng rít thanh đã mãnh liệt như đao kiếm, muốn phá màng tai ba người.

- Đến.

Đám người Sở Vân như lâm đại địch, chỉ thấy mây trôi phía trước bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt. Ngay sau đó phá vỡ thành một miệng động. Một đạo bạch quang hồng, vèo một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh không thể tưởng tượng được, đâm về hướng Kim Bích Hàm.

Tốc độ của nó nhanh như vậy, đến mức Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đều không kịp phản ứng.

Kim Thiền Thoát Xác!

Mắt thấy nguy hiểm đến gần, Kim Thiền Y trên người Kim Bích Hàm tự bảo vệ chủ.

Kim quang chợt lóe, khiến Đôn Hoàng công chúa lập tức biến mất.

Quang mang màu bạc hồng một đòn không trúng, tốc độ không giảm, tiếp tục tiến lên, nhanh chóng lẩn trốn ra xa. Trong mắt đám người Sở Vân, lưu lại một tia quang vĩ kinh diễm. Trong chớp mắt, nó biến mất ở trong biển mây mênh mông.

Nhanh chóng như vậy!

Ba người Sở Vân không khỏi liếc nhau, đều nhìn ra vẻ kinh sợ trong mắt nhau. Loại tốc độ này vượt qua dự đoán của bọn họ. Nếu không tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối khó có thể tưởng tượng.

- Nó lại đã trở lại!

Đôi mắt đẹp động lòng người của Kim Bích Hàm nhất thời cứng lại, dần hiện ra vài tia máu.

Tiếng rít phá không gian lại trở lại, Yêu thú thần bí vẫn chưa buông tha con mồi của nó.

- Hừ.

Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân cùng hừ lạnh. Vừa tiếp xúc mới lần đầu tiên, đã bị đánh trở tay không kịp. Không ngờ còn dám trở về, thật muốn cho Yêu thú này nếm thử chút lợi hại.

Đỉnh đầu Nhị Lang Thiên Quân gắn Ngọc Thanh Tâm Liên, Sở Vân thì triệu ra Nguyệt Thỏ.

Đạo pháp tâm hệ và đạo pháp thời gian, cùng được thi triển, tạo thành cạm bẫy vô hình. Yêu thú thần bí tiến vào. Ngay lập tức, sát ý trong lòng tan biến hơn nửa, đồng thời lâm vào vũng lầy quang âm, tốc độ "đột nhiên giảm".

Huyễn Tiên Mộng Cảnh!

Một con Kiếp Yêu Tiên Điệp Chấn Sí duy nhất của Kim Bích Hàm, phát ra hào quang đạo pháp thần thông, thoáng cái liền bao vây Yêu thú biển mây, tạm thời kéo nó vào trong mộng.

Nhị Lang Thiên Quân biết cơ hội tới, Hư Không Kính từ trong ngực chợt lóe, chớp mắt chuyển qua bên cạnh Yêu thú. Tay hắn mang nhất bộ yêu binh quyền bộ, hai tay một trảo, khí thế như núi, nắm chặt lấy Yêu thú.

Bảo Quang Mông Trần quyết!

Sở Vân lại chụp tiên nang, hơn mười vị Cực Nhạc Tiên Phi nhất tề gặt hái, đánh ra những đạo pháp liên miên như mưa. Lấy số lượng bù lại chất lượng, tu vi của Yêu thú nhất thời đã giảm lại càng giảm. Rất nhanh, đã giảm đến cảnh giới Linh yêu.

Kim Bích Hàm huỷ bỏ đạo pháp thần thông, thả lại hồn phách Yêu thú.

Yêu thú lập tức giãy dụa kịch liệt, yêu khí trên người dồi dào, tu vi tăng lên, nhưng chung quy vướng tại cảnh giới Linh yêu đỉnh phong, chết sống giãy dụa cũng không thoái khỏi bàn tay như kìm sắt của Nhị Lang Thiên Quân.

Bắt giữ được một đầu Kiếp Yêu!

Đó là một kết quả cuộc chiến.

Sở Vân, Kim Bích Hàm, Nhị Lang Thiên Quân ba người hợp tác chặt chẽ, lại thi triển đủ loại thủ đoạn. Trong lúc phối hợp không có bất kỳ sai lầm nào, lúc này mới không tổn hao một cọng tóc, bắt giữ một con Kiếp Yêu.

Nếu trong đó có bất kỳ người nào, có chút chần chừ, có lẽ con Kiếp Yêu này đã chạy thoát.

Giết chết dễ dàng, bắt được lại càng khó.

Mãi đến lúc này, ba người mới dù bận vẫn ung dung, tinh tế quan sát con Yêu thú thần bí này. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đây là một con cá.

Nó dài đến nửa trượng, chiều rộng chỉ có hơn một thước, thân hình cực kỳ dài nhỏ cứng cỏi, hơn nữa bẹp. Đầu cá Trình bén nhọn hình tam giác, đuôi cá Trình hình chữ thập.

Vẩy cá trên thân, dày tinh tế, hiện ra một loại ánh sáng màu trắng chói mắt. Con cá giãy dụa kịch liệt, vẩy cá do ma sát với yêu binh bao tay của Nhị Lang Thiên Quân, tuôn ra những đốm lửa.

- Khí lực thật lớn, vẩy cá quá cứng!

Ánh sáng trong mắt Nhị Lang Thiên Quân bắn ra bốn phía. Hai bao tay này của hắn, là truyền thừa từ phụ thân hắn. Chính là yêu binh chủ lực của Sở Bá Vương nhất, Kiếp Yêu tu vi chín trăm vạn năm.

Chỉ hiện nay hai bao tay này, chỉ vì di chúc của Sở Bá Vương, đi theo Nhị Lang Thiên Quân, không chân chính bị hắn nắm giữ. Bởi vậy trấn áp có vẻ gian nan.

- Đây là cá gì vậy. Thoáng nhìn, giống như là một thanh Ngân Kiếm!

Sở Vân nói.

- Ngân Kiếm?

Cuối cùng Tiếu Tiểu Hiền nhẫn nại không được, từ trong tiên nang chui ra. Hắn thấy con ngư yêu này, hai mắt liền tỏa sáng.

- Đây là một con Cực Không Phi Kiếm Ngư à!

Hắn nhận ra lai lịch con cá này.

- Đây là Yêu thú Phi Ngư đã biến mất từ thời Thượng cổ. Nó tốc độ và công kích, có thể đứng hàng đầu trong danh sách tất cả Yêu thú trong thiên hạ. Nghe nói cổ nhân sáng tạo loại binh khí "kiếm", chính là linh cảm cảm nhận từ loại Phi Ngư này!

Cực Không Phi Kiếm Ngư!

Tốc độ không gì sánh nổi, chạy nước rút, ngay cả không khí cũng phải bị xé rách, sắc bén đến cỡ nào!

Tên này thật sự rất chuẩn xác.

- Chưởng môn, có thể tặng con Phi Ngư này cho ta hay không.

Tiếu Tiểu Hiền khẩn cầu nói. Hắn am hiểu tốc độ, phong cách chiến đấu cũng lấy du kích, thần tốc là chính. Phi Ngư này cực kỳ thích hợp với hắn.

Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, Kim Bích Hàm trao đổi một chút, cuối cùng bù cho Nhị Lang Thiên Quân một ít đan dược, tạm thời trấn áp con Phi Ngư này ở tại Tinh Hải Long Cung.

- Ngân Kiếm là thuộc về ngươi.

Sở Vân nhìn Tiếu Tiểu Hiền nói.

- Tuy nhiên tạm thời do ta bảo quản.

Lúc này linh quang Tiếu Tiểu Hiền còn không đủ để chống đỡ con Kiếp Yêu thứ hai.

- Chưởng môn, vẫn để Tiểu Hiền ta ra sức đi. Tất cả bảo bối đều trốn không thoát khỏi mắt ta.

Tiếu Tiểu Hiền hưng phấn vỗ ngực, chủ động xin đi giết giặc.

Tiếu Tiểu Hiền nói không phải mạnh miệng. Hắn thực sự có năng lực như vậy. Bất kỳ bảo vật gì, đều trốn không thoát khỏi mắt hắn.

Đó là bởi vì hắn có được Bảo Quang Nhãn.

Đây là linh khí Tầm Bảo Thử cải tạo, khiến con mắt hắn biến đổi một cách vô tri vô giác, bồi dưỡng thành Bảo Quang Nhãn.

Chỉ cần mở Bảo Quang Nhãn ra, ngoại trừ bị bức tường đạo lý che phủ, lưới pháp tắc che dấu ra, hắn có thể phát giác tất cả bảo vật trong tầm nhìn.

- Không phải cậy mạnh, thương tích trên người ngươi còn chưa hoàn toàn phục hồi.

Sở Vân nói.

- Hắc hắc hắc, không có gì đáng ngại. Chưởng môn, tuy rằng Thế Ngoại Đào Nguyên xinh đẹp, nhưng chung quy nếu tiếp tục dưỡng thương, nghẹn cũng đủ chết... Để cho ta nhìn xem, bảo bối à bảo bối, chủ nhân của các ngươi đến đây!

Tiếu Tiểu Hiền xoa tay, mở hai mắt, tản mát ra từng đạo kim quang.

Ở trong tầm nhìn của hắn, biển mây đều biến mất, một mảnh u ám. Tất cả cảnh sắc đều nhạt đi, chỉ có bảo vật mới có thể phát ra vàng rực.