- Đám người Lệ Chinh, Tiêu Tinh gì đó, nhiều nhất cũng chỉ là thiếu niên hơn người mà thôi, so với Sở Vâncông tử còn thua xa.
Giờ khắc này, hình tượng của Sở Vân trong lòng chúng nữ nhất thời bay cao vô hạn, quang mang sáng lạn, đỉnh thiên lập địa, mang tới cho người ta cảm giác an toàn vô hạn.
- Sở Vân công tử…
Hoa Mai thì thào, muốn nói lại thôi, thần sắc rất là phúc tạp.
- Ha ha ha, Hoa môn chủ, ta không phải vô cớ xum xoe, cũng là có ý đồ. Phối hợp đạc sắc của quý môn, bầu không khí môn phái tốt đẹp, tổ chức kết cấu chặt chẽ, đều khiến ta mở rộng tầm mắt. Thực sự không giám giấu diếm, ta đại diện cho Thư gia, vô cùng hy vọng có thể tiến hành hợp tác lâu dài với quý môn. Ta hy vọng Yên Chi Môn có thể trở thành người phát ngôn của Thư gia ta trong giới du hiệp.
Sở Vân cao giọng cười, thần tình chân thành, mở miệng nói.
Người phát ngôn!
Trong Tinh Châu, phần lớn là biển, các quốc đảo là thế lực lớn nhất, cạnh tranh đấu sức lẫn nhau. Còn du hiệp giới, không phân quốc gia, các loại bang phái, liên minh, đường bảo, dây dưa vào nhau, long xà hỗn tạp.
Mỗi một quốc đảo đều là quái vật, cạnh tranh giữa bọn họ ngày càng kịch liệt, sớm đã thẩm thấu đến du hiệp giới. Hầu như mỗi quốc đảo, đều sẽ có môn phái du hiệp đại diện, tiến hành đấu lực vì lợi ích của quốc đảo.
Môn phái du hiệp nhất định phải có.
Ví dụ như bảo vật truyền thừa của Vạn Thú Vương, nằm trong cảnh nội Dao Sơn quốc. Những quốc đảo khác, cũng không thể trắng trợn phái binh qua đây, tiến hành thăm dò. Đây là phạm húy, dẫn phát chiến tranh giữa nước này và nước kia.
Bởi vậy cần phải bồi dưỡng môn phái du hiệp, mượn tay của môn phái du hiệp, vươn dài thế lực đến các quốc đảo khác.
Rất nhiều thế lực nhất lưu của giới du hiệp, đều là người phát ngôn của thế lực quốc đảo. Ví dụ như Thiết Huyết Minh, chính là người phát ngôn của Thiết Nham quốc trong giới du hiệp. Hồi Mộng Các, chính là môn phái đại diện cho Nguyên Mông quốc.
- Cái gì? Người phát ngôn của Thư gia?
Hoa Mai ngây người ngạc nhiên, cười khổ hỏi:
- Một môn phái tam lưu nhỏ bé như Yên Chi Môn, lại có thể được Sở Vân công tử ưu ái như vậy, thật sự có chút sợ hãi… Thế lực nhất lưu của du hiệp giới không ít, tại sao lại lựa chọn Yên Chi Môn không được ai biết đến như chúng ta?
Sở Vân cao giọng cười:
- Thư gia chúng ta cũng không phải thế lực quốc đảo. Môn phái nhất lưu đã ngang hàng với Thư gia chúng ta. Đương nhiên, chúng ta có thổ địa, có nhân lực, có các loại tài nguyên cuồn cuộn không ngừng được sản xuất. Đây là điều rất ít môn phái du hiệp sở hữu. Muốn mời chào bọn họ, cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng theo ta thấy, Yên Chi Môn là lựa chọn còn tốt hơn môn phái nhất lưu. Ta tin rằng Hoa môn chủ biết rõ điều này hơn ta.
- Thiếu niên lang này, nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương, xây dựng nên bá nghiệp to lớn.
Giờ khắc này, trong lòng Hoa Mai hoàn toàn chấn động.
Nàng đã gặp không ít thiếu niên tuấn kiệt, thế nhưng đại đa số đều còn trẻ, hết sức lông bông, thậm chí không coi ai ra gì, xem ra chiếu cố của ông trời đối với mình là lẽ đương nhiên.
Tù trước tới giờ không có người nào giống như Sở Vân, rõ ràng có chiến lực cường đại siêu việt hơn người, lại tao nhã, khiêm tốn, càng quan trọng hơn là, hắn nhìn xa trông rộng, mục tiêu cao lớn, khiến mọi người ngưỡng vọng.
Thư gia hiện nay, chỉ là một thế lực không khác gì môn phái du hiệp nhất lưu. Nhưng Sở Vân cũng đã bắt đầu thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, sau khi thành lập quốc đảo, sẽ sớm cài đặt quân cờ vào du hiệp giới trước.
Tầm nhìn xa trông rộng của hắn thật sự đáng khâm phục.
- Được.
Trong đôi mắt đẹp của Hoa Mai lóe ra vẻ bất định, nhìn Sở Vân thật lâu, liên tiếp kêu lên.
Sở Vân mỉm cười nói tiếp.
- Ta chưa bao giờ nghi ngờ Yên Chi Môn sẽ có một ngày trở thành thế lực nhất lưu. Bảo vật của Vạn Thú Vương, chỉ khiến chuyện này nhanh hơn một chút mà thôi. Nhưng nếu sau này ngươi không thống nhất được Chư Tinh Quần Đảo, không có một thế lực quốc đảo nào làm hậu thuẫn cho Yên Chi Môn, làm liên lụy đến chúng ta. Đừng trách Hoa Mai ta đến lúc đó khinh thường ngươi.
Lúc này, Hoa Mai thể hiện vẻ hào hùng, kiêu ngạo không thua kém bất cứ nam nhân nào.
- Ha ha ha…
Sở Vân ngửa đầu cười, vươn tay ra:
- Cứ như vậy.
- Một lời đã định!
Hoa Mai đưa tay ra.
Ba.
Song chưởng hai người giao kích, dưới tình huống như vậy đã xác định minh ước thay đổi cục diện Tinh Châu sau này.
…
- Dịch Yên tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta bị bao vây rồi, không xông ra trận thế này được.
Trên một gò núi, một nhánh quân khác của Yên Chi Môn đang cố thủ trên ngọn núi cao hiểm trở.
Dưới chân hòn núi là vòng vây du hiệp đông đúc, chừng mấy nghìn người. Trong đó có hai thế lực nhất lưu là Hồi Mông Các, Thiên Sát Bang làm lão đại. Có những người khác hỗn tạp từ nhiều nơi, có một số thành viên môn phái nhị lưu, tam lưu, còn có rất nhiểu du hiệp đơn độc chiến đấu.
- Giao bảo vật của Vạn Thú Vương ra, chúng ta sẽ tha chết cho các ngươi.
- Một môn phái tam lưu nhỏ bé, cũng muốn một hơi nuốt chửng tài phú lớn như vậy, các ngươi không sợ chết nghẹn sao?
- Nói nhiều với bọn chúng làm gì? Trực tiếp tấn công, giết người đoạt bảo vật là được.
Tiếng mắng chửi kéo dài không ngừng, chỉ có điều không có ai động thủ. Yên Chi Môn cố thủ ở nơi hiểm trở, phối hợp hoàn mỹ, khiến đám người vây công chịu không ít tổn thất, hiện giờ không thể làm gì khác hơn là bao vây mà không dám tấn công.
- Tìm được rồi! Ài, quả thật bị vây khốn.
Tin tức vây sát Yên Chi Môn, cướp giật bảo vật truyền thừa của Vạn Thú Vương được truyền bá rộng rãi, vì vậy đám người Hoa Mai dễ dàng tìm được chỗ của bọn họ. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Hiện nay không còn nguy hiểm, chỉ là nếu muốn giải cứu người cũng không dễ dàng.
Sở Vân ẩn núp bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị nói.
Trong đội ngũ vây công, có năm sáu vị đều là nhân vật đồng vai như Huyết Phủ Thủ và Lệ Chinh. Nếu đơn độc chiến đấu, Sở Vân hoàn toàn không sợ hãi, nhưng lại không chống đỡ được thế tiến công liên hợp của bọn họ.
- Ngọn núi này dễ phòng thủ khó tấn công, nếu cưỡng ép xuất thủ sẽ trả giá rất lớn.
Dưới chân núi, Tiêu Tinh nhìn lên than thở.
Đỉnh núi này cao chót vót, giống như bị đao búa gọt đẽo, dốc lên dốc xuống. Đồng thời lại có mấy trăm huyệt động, nối liền với nhau, là công sự che chắn tự nhiên cho trận địa.
Đám người bao vây bị bảo vật của Vạn Thú Vương thu hút, đã khởi xướng mấy lần công kích, nhưng đều thất bại trở về.