Chí Tôn

Chương 318: Thánh nữ Vũ đảo Thủy Nhược Lan (thượng)

Trong nội tâm Thiết Ngao cười lạnh không ngớt:

- Hỏa Phương Văn Thư, chính là hoài bích mang tội! Danh tiếng Thư gia tuy đang lên như diều gặp gió, nhưng Thủy gia cũng là một trong Thượng cổ ngũ tộc. Các ngươi cứ chơi đùa đi, đợi ta thu thập xong đám liên quân này, sẽ quay lại tính sổ với Thư gia các ngươi, trả lại gấp mười lần cho các ngươi những sỉ nhục trước kia!

- Thần tiên tỷ tỷ, cho đệ xin một cái bánh bao đi.

- Tiên nữ cứu khổ cứu nạn, lão đầu tử ta đã một tuần lễ chưa có gì vào bụng. Mong người bố thí cho ta một ngụm cháo với!

- Nhược Lan tiên tử, con ta đã bệnh hơn một tháng rồi, cầu xin người mau cứu lấy nó.

Một đám người quần áo tả tơi, có lão nhân, có hài tử, có phụ nữ, đều đang xúm xít vây quanh Thủy Nhược Lan, phát ra từng đợt thanh âm cầu khẩn.

- Mọi người an tâm. Trại cứu nạn sẽ được dựng lên ngay ở đây. Mọi người xếp thành hàng, từng người tiến lên nhận phần của mình. Đều có đủ cho tất cả, xin mọi người cứ an tâm. Dược công tử, phiền ngài đi cùng vị đại thẩm này một chuyến, xem bệnh cho con nàng

được không?

Thủy Nhược Lan ấm giọng, lời nói nhỏ nhẹ, thanh âm không lớn, nhưng lại vang vọng khắp thôn đảo vô danh này. Thiếu niên được xưng là Dược công tử kia, vũ phiến cân luân (đầu chít khăn tay cầm quạt giấy), ngọc thụ lâm phong, nghe được những lời này của Thủy Nhược Lan, vui mừng quá đỗi, mang theo ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn về phía Thủy Nhược Lan, tập tức tỏ vẻ sẽ dốc hết sức mình cứu chữa. Đọc Truyện Online

- Hừ, tên Dược công tử này thật đúng cho là mình rất giỏi đi!

- Không có biện pháp, ai bảo y thuật của hắn cao minh hơn chúng ta? Yêu thú chủ lực lại là Bách Dược Thảo đẳng cấp Đại Yêu. Nghe nói có được một trăm loại dược tính là tài liệu luyện đan tốt nhất.

- Sớm biết như vậy thì ta đã theo học y thuật rồi! Nhìn dáng vẻ nghênh ngang của hắn, quả thực khiến cho người khác khó chịu mà.

Bên trong trại cứu nạn còn có một đám tuổi trẻ tuấn kiệt, không phải là Thiếu đảo chủ, thì cũng là nhi tử của trọng tướng văn thần. Nguyên một đám bộ dáng đều tiêu sái phong lưu, phong độ nhẹ nhàng. Nhìn về phía những thôn dân dơ bẩn, gầy như que củi với ánh mắt chán ghét khó có thể che dấu. Bất quá phần lớn thời gian mắt bọn hắn đều dán chặt lên trên người Thủy Nhược Lan, trong mỗi ánh mắt đều tràn ngập ái mộ. Những người này đều là đám thiếu niên theo đuổi Thủy Nhược Lan. Nếu không phải bởi vì Thủy Nhược Lan mở trại cứu tế ở đây, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bước một bước vào cái thôn đảo hoang dã, lạc hậu bần cùng, chịu đủ sự tàn phá của chiến tranh này.

Bên trong thôn đảo này, khắp nơi đều là những túp lều lụp xụp, tùy ý cũng có thể thấy được những vũng nước đọng, những vũng bùn lầy lội ở khắp nơi. Các thôn dân thì xanh xao vàng vọt, có thể thấy được những chiếc xương sườn lởm chởm. Các lão nhân thì chân

tay run rẩy, đám tiểu hài tử khuôn mặt phờ phạc, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đã kinh sợ khóc rống lên.

Trong mắt bọn họ, Thủy Nhược Lan một thân vân hình thiên thủy, váy trắng như tuyết. Mái tóc đen tuyền rủ xuống hai vai, dài đến tận thắt lưng giống như là một thác nước. Đôi mắt to tròn, sáng lung linh như hai vì sao, tràn ngập khí tức ôn nhu. Da thịt nàng mềm mại ôn noãn như ngọc, mịn màng như son. Giống như một đóa bạch liên, gần bùn mà không hôi mùi bùn. Lời nói nhỏ nhẹ, nụ cười ôn hòa, toát ra vẻ quan tâm sâu sắc.

Đám người theo đuổi không khỏi đờ đẫn nhìn.

- Thực sự là quá xinh đẹp...

Có người chảy nước miếng thì thào.

- Không chỉ xinh đẹp mà còn thiện lương như vậy. Cùng Vũ đảo lịch đại thánh nữ giống nhau, mang theo một trái tim cứu độ chúng sinh. Quả thực là khiến cho người khác cảm động!

Có người phát ra tán thưởng tự đáy lòng.

- Mấu chốt nhất, Vũ đảo có địa vị đặc thù trong Chư Tinh Quần Đảo, lại do một trong Thượng cổ ngũ tộc chấp chưởng. Nếu như có thể cưới Thủy Nhược Lan làm vợ, đó là phúc khí tu tám đời không được!

- Nghe đồn Nhược Lan Tiên Tử muốn đi Thư gia đảo.

- Đúng vậy, ta cũng có nghe nói Hỏa Phương Văn Thư xuất thế. Bất quá trong mắt ta, một trăm Hỏa Phương Văn Thư cũng không bằng một Nhược lan tiên tử trước mặt!

- Hỏa Phương Văn Thư, đây là chính thống từ thời Thượng cổ. Nó vừa xuất thế, thế lực khắp nơi Chư Tinh Quần Đảo, tất nhiên đều sẽ phải ra sứ đoàn, tiến đến triều bái.

Đây là truyền thống đã lưu truyền từ cổ chí kim, ngay cả Thiết gia cũng giống như vậy. Vừa lúc lại có thể cùng đường với Tiên Tử!

- Hừ, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi cùng đường hay sao? Lúc này đây Thư gia đảo, ta cũng muốn tới!

Thư gia đảo.

- Thủy Nhược Lan muốn đến triều bái Hỏa Phương Văn Thư?

Trong nội đường hội nghị, Sở Vân nghe được tin tình báo này, không khỏi nhướng mày.

- Thủy Nhược Lan này, đến tột cùng là người phương nào?

Kim Bích Hàm thấy biểu hiện của Sở Vân, trong nội tâm chợt cảm thấy khẩn trương, mở miệng dò hỏi.

Lão Hồng Thương Hồng Hi lão tướng ngồi ở ghế bên cạnh, vuốt vuốt chòm râu nói:

- Thủy Nhược Lan là một tiểu nữ oa đại danh đỉnh đỉnh trong Chư Tinh Quần Đảo chúng ta. Vóc người đẹp như tiên nữ, tâm địa thiện lương, sau lưng lại có Thủy gia làm chỗ dựa, là đương đại Thánh nữ của Vũ đảo. Có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, nhất là trong đám thiếu niên tài tuấn.

- So sánh với Trữ Y Y thì thế nào?

Kim Bích Hàm lại hỏi:

Lão Ngư Vương tiếp lời:

- Trữ Y Y tính cả tuổi mụ thì năm nay mới vừa tròn mười sáu, còn nàng năm nay mười tám. Từ lúc tám

tuổi đã trở thành Thánh nữ Vũ đảo, danh dương Chư Tinh. Trong mười năm nay đã làm không biết bao nhiêu là việc thiện, mở trại cứu tế, tái kiến thiết lại Y sư đoàn, còn có thường xuyên chủ trì các hội nghị điều tiết, giải quyết tranh chấp giữa các thế lực hải đạo. So với Trữ Y Y, lực ảnh hưởng còn lớn hơn nhiều.

Kiều lão hầu tử tính tính phóng khoảng, nghe đến đây, nhìn thoáng qua Sở Vân, mở miệng trêu đùa:

- Ta xem tiểu nữ oa này, ngược lại có chút xứng đôi với Thiếu đảo chủ. Nếu đặt quan hệ thông gia của Thủy gia, trong Thượng cổ ngũ tộc, đã có hai nhà đứng về phía chúng ta.

Hơn nữa, với lực ảnh hưởng của nàng, con đường xưng bá Chư Tinh Quần Đảo, cũng sẽ hiện thực hơn rất nhiều.

Những lời này, khiến cho không khí nghiêm túc trong nội đường giảm đi không ít.

- Cũng phải, con ta cũng nên đính hôn rồi!

Thư Thiên Hào nhìn Sở Vân một cái, đột nhiên mở miệng.

Thoáng cái, ba lão tướng quân đều cười lên ha hả, với tư cách của bọn họ, hoàn toàn có thể thoải mái cười to trong nội đường. Về phần Vũ Đại Đầu, Vương Trạch Long cũng không dám như thế, chỉ cố kìm nén không để bật cười, bộ dáng vô cùng vất vả.