Sở Vân thưởng thức một hồi lâu, lúc này mới hái xuống một quả, mặt khác lưu lại một quả.
Nhất thời một lần nữa tu vi của Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi bị giảm mạnh, lúc này mức độ hái xuống quá nhiều, trực tiếp giảm xuống ba trămbốn mươi năm tu vi.
Hiện giờ, tại lầu ba thương thuyền.
Quanh Tình Tuyết Túy Ngọc nghìn năm, có ba người đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
- Quái sư, Túy Ngọc này trong kho Thiết gia chúng ta có rất nhiều. Quái sư tội gì phải dùng Thiên Cực Băng Tinh để đổi lấy?
Thiếu chủ Thiết gia nhướng mày, trong mắt chợt hiện lên thần quang. Trong giọng điệu bình thản lại hiện ra cổ ngạo khí không thể che đậy được.
- Đúng vậy, lão sư. Thiết gia chúng ta xưng bá trên Chư Tinh Quần Đảo, hải đảo nhiều vô kể. Hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thế lực đứng đầu. Lão sư người gia nhập Thiết gia, phò tá thiếu chủ sẽ làm lên nghiệp lớn. Những thứ này muốn có bao nhiêu cũng được...
Thủ tịch mưu sĩ của thiếu chủ Thiết gia là Long Đạo Chi cũng lập tức phụ họa. Lời nói của hắn cũng dễ hiểu.
Bên cạnh bọn họ có một vị lão giả đang đứng ở đó. Hắn mặc y phục giản dị màu lam, cầm một cây phướn trong tay, lên lớp giảng bài
"Mệnh là do trời định, vận là do ta", khuôn mặt khô héo gầy gò, râu mép sồm xoàm, bộ dáng lam lũ vất vả, ngược lại giống như một thầy bói tầm thường, trên đường xem tướng số cuộc đời.
Đương nhiên hắn không phải thầy bói tầm thường. Điều này chỉ cần dựa vào Long Đạo Chi và thiếu chủ Thiết gia đứng bên cạnh hắn là có thể biết.
- Gia nhập Thiết gia, ha ha.
Thầy bói mỉm cười chậm rãi lắc đầu, từ chối.
Ánh mắt thiếu chủ Thiết gia hiện lên vẻ tha thiết, nói:
- Ta được Quái sư phụ tá, như hổ thêm cánh, như rồng gặp nước, tế thế thiên hạ. Ngày sau thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, thành lập vương quốc, tiên sinh sẽ trở thành Quốc Sư!
Quốc Sư của một nước đây chính là một chức vị to lớn. Mỗi lời nói cử chỉ đều ảnh hưởng tới triều chính, địa vị có thể sánh ngang với Nguyên Soái, Tể Tướng.
Quái sư lại vươn cánh tay khô gầy ra, vuốt vuốt chòm râu lồm xồm, nhìn Túy Ngọc trước mặt nói:
- Túy Ngọc này cũng không phải tầm thường. Mà là một loại Túy Ngọc vô cùng quý báu, được gọi là Tình Tuyết Túy Ngọc. Nếu như Túy Ngọc bình thường cũng đành thôi, nhưng mấu chốt chính là ngọc thạch ở giữa từng xuất ra một đầu ngọc tinh Linh Yêu. Bởi vậy ngọc thạch không giống như bình thường, linh vận thuần chất là nguyên liệu rất tốt cho việc luyện đan, luyện binh.
- Hả, nó lại có lai lịch như vậy sao? Lão sư có con mắt thật tinh tường.
Long Đạo Chi giơ ngón tay cái lên, thán phục nói.
- Xin lỗi các vị khách quý. Đống Túy Ngọc này đã có người đặt mua. Thiên Cực Băng Tinh này xin ngài hãy giữ lại.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lúc này người quản lý thương thuyền mỉm cười đi tới, trả lại Thiên Cực Băng Tinh cho Quái sư.
- Cái gì? Ngươi hãy nói rõ xem nào, Thiên Cực Băng Tinh này của chúng ta cũng không phải tầm thường mà là Thiên Cực Băng Tinh tuyệt phẩm.
Long Đạo Chi cảm thấy bất ngờ, nói.
Ngay cả Quái sư cũng không thể ngờ tới. Khối Thiên Cực Băng Tinh của chính mình giá trị rất cao, thậm chí còn cao hơn Túy Ngọc. Chỉ là chính mình dư thừa quá nhiều bởi vậy đến đây đổi. Hắn tin chắc rằng chính mình có thể đổi được đống Túy Ngọc này.
Thế nhưng thật không ngờ, lại có thể bị cự tuyệt như vậy.
- Có thể cho ta biết, cần vật phẩm gì để đổi lấy đống Túy Ngọc này?
Quái sư ôn hòa dò hỏi.
- Xin lỗi ngài, đây chính là bí mật thương nghiệp, liên quan đến người khác, không thể nói ra.
Người quản lý kiên quyết giữ đúng nguyên tắc.
- Hừ! Thương thuyền của các ngươi là lần đầu tiên đến chợ biển sao? Không biết người đứng trước mặt ngươi là ai sao?
Long Đạo Chi có phần tức giận, kèm theo ngữ khí vặn hỏi.
Người quản lý không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh:
- Quả thực đây là lần đầu cửa hàng Niệm Vân chúng tôi tham gia chợ biển. Nhưng mà thương nhân có nguyên tắc của thương nhân, cửa hàng chúng tôi trên cơ bản cũng chỉ là bán dạo. Vị công tử này nghĩ sao?
- Ngươi...
Long Đạo Chi đang muốn mở miệng nói, lại bị Quái sư ngăn lại.
- Cửa hàng Niệm Vân? Ha ga, ta muốn gặp ông chủ của các ngươi một lần. Bạch Niệm Vân, bệnh phong hàn của hắn đã được chữa trị khỏi hẳn chưa?
Quái sư hỏi.
- Hả! Hóa ra quý khách vốn là bạn của ông chủ ta. Bệnh phong hàn của ông chủ ta chính là bệnh di truyền. Càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Người quản lý thở dài, nhưng vẫn giữ kín tin tức về Sở Vân. Nói chuyện một lúc, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, sắc mặt thiếu chủ Thiết gia có vẻ khó coi, hừ lạnh một tiếng:
- Trông thấy sắc mặt Quái sư như vậy, bản thiếu gia sẽ không truy cứu nữa. Chỉ là hắn cho rằng chính mình không để lộ ra, ta tra cứu không được sao?
Hiện tại Thiết gia được công nhận là thế lực đứng đầu Chư Tinh Quần Đảo. Bao gồm mười vạn hùng binh, chiến hạm nhiều vô kể, cơ nghiệp hùng hậu, sở hữu rất nhiều thành cấp đảo.
Tuy rằng tham gia vào liên quân công phá Thư gia đảo, thế nhưng, thứ nhất không hề sử dụng thực lực thực sự, thứ hai bị Vệ gia đảo gây chú ý.
Rất nhanh, tin tức về Sở Vân đã bị điều tra ra.
- Sở Vân, lẽ nào là hắn?
Đột nhiên nghe được tin tức này, thiếu chủ Thiết gia ngây người một hồi lâu. Khinh thường cười lạnh một tiếng.
- Tên tiểu tử này cũng có can đảm. Nghe nói hắn gần đây may mắn, lợi dụng Linh Yêu kiếp đánh bại hạm đội Viêm gia. Lại thu được một cây yêu thực tuyệt phẩm, coi như là có chút vận khí.
- Việc này cũng không thể trách được. Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi có Long Tình Quả, thảo nào cửa hàng Niệm Vân trả lại Thiên Cực Băng Tinh cho lão phu.
Quái sư hiểu ra sự tình, bỗng nhiên hưng phấn nói.
- Ta muốn thương lượng cùng thanh niên này. Không biết hắn có thể nhường ta một ít Túy Ngọc hay không.
...
- Từ khi có được Long Nguyện Thụ vận khí của ta thực sự đã thay đổi. Rõ ràng có thể thu được Túy Ngọc thượng đẳng như vậy, lúc này đây có thể sửa chữa Túy Tuyết Đao, thậm chí còn đề thăng được tư chất tuyệt phẩm, tất cả hoàn toàn không thành vấn đề!
Bên trong phòng, Sở Vân nhận Túy Ngọc từ tay người quản lý, cất vào trong Tiên Nang Tinh Hải Long Cung, trong lòng vô cùng khoái trí.
- Được rồi. Tại đây ta đã có một yêu binh cổ quái, nhân tiện có được pháp nhãn quý báu. Rốt cục ta cần thêm cái gì nữa?
Bỗng nhiên Sở Vân nhớ tới một việc, lấy cái chén màu lam đoạt được từ trong tay Trữ Phàm Trần.
Cái chén màu lam này, nhìn thoáng qua thật giống như vật phẩm bình thường. Sở Vân nghiên cứu rất lâu nhưng cũng không sao nghiên cứu ra, nếu như không phải chính hắn tận mắt chứng kiến bát gốm này có biểu hiện thần kỳ, e là cho rằng đây là vật phẩm bỏ đi.