- Tiểu tử không biết sống chết!
Cổ Phá U quát một tiếng, giơ Cương Lôi Giản lên, thúc dục đạo pháp đánh trả.
Song phương cứng đối cứng đánh năm mươi hiệp, từng trận từng trận lôi âm vang vọng khắp chiến trường.
Lúc này, Sở Vân thở hổn hển, ngồi ngay ngắn trên lưng Thiên Hồ, nhìn xuống Cổ Phá U trên mặt biển.
Sắc mặt Cổ Phá U trông rất khó coi, thở hồng hộc, thương thế tăng thêm, choáng váng đầu óc. Hắn tàn bạo nhìn chằm chằm Sở Vân một hồi lâu, bỗng dưng mở miệng nói:
- Mà thôi, lão phu đành chịu thiệt thòi, tặng lại bảo vật trong lăng mộ cho ngươi.
Quả thực trong cuộc đời của Cổ Phá U chưa bao giờ gặp phải chuyện phiền muộn như bây giờ. Ngay cả quỷ ảnh trong bảo tàng kia hắn còn chẳng thấy. Chạy bán sống bán chết khỏi hải vực Xà Tảo, bản thân cũng đã bị trọng thương. Rốt cục vừa thoát khỏi nguy hiểm liền gặp phải Sở Vân.
Sau một hồi chiến đấu hắn hiểu được rằng thực lực của Sở Vân kém hơn chính mình, nhưng mà hiện tại thể trạng của bản thân rất kém, vả lại hắn cũng đã có tuổi. Đã từng trải qua không biết bao sóng to gió lớn, mặc dù tính tình rất nóng nảy cũng nhận thức được tiến
thoái.
Hắn hiểu rằng nếu nói rõ sự thực sẽ chẳng có ai tin. Thà rằng chính mình tốn chút sức lực để đuổi Sở Vân đi. Ngày sau thể trạng khôi phục sẽ quay lại tinh sổ.
- Đây là yêu binh Phá Phong Trùy lão phu thu được trong lăng mộ, ta tặng cho ngươi.
Cổ Phá U móc ra một cái dùi, tản ra một giải linh quang, ném về phía Sở Vân.
Sở Vân vừa đón lấy vừa liếc mắt nhìn lại. Cái dùi này dài bằng nửa gang tay, kích cỡ như ngón tay, mặt ngoài màu đen không phát bất kỳ loại ánh sáng nào.
Đây là yêu binh ám khí, uy lực cũng khá mạnh, thu lại không đổi, giá ngoài thị trường cũng khá cao.
Lúc này Sở Vân cất vào Tiên Nang Tinh Hải Long Cung, tiếp tục cười lạnh nói:
- Chỉ là một chiếc dùi, nghĩ có thể khiến ta rời đi? Ngươi cho rằng Sở Vân ta là thằng ăn mày hay sao?
- Ngươi...
Cổ Phá U không ngờ Sở Vân lại tham lam như vậy, trừng mắt nhìn về phía Sở Vân, trong lòng cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Sở Vân lắc lắc Túy Tuyết Đao trong tay, uy hiếp nói:
- Ngươi mau giao tất cả thu hoạch tại lăng mộ ra đây. Ta sẽ để lại cho ngươi một con đường sống!
Cổ Phá U thở mạnh vài hơi, cố tĩnh tâm lại, sau đó lại móc ra hai bình đan dược khác nhau, nói:
- Đây là tất cả những gì lão phu có được tại lăng mộ. Những thứ khác đều bị thiếu chủ Viêm gia cướp đi, nếu như ngươi muốn hãy đi tìm hắn!
Sở Vân cũng không kiểm tra, thần sắc bất động cất hai bình đan dược vào Tiên Nang.
Lúc này bình thản nói:
- Thiếu chủ Viêm gia? Biển rộng mênh mông, ta biết đi đâu tìm hắn? Giản trong tay ngươi chắc cũng lấy được trong lăng mộ? Mau giao ra đây, ta sẽ để ngươi đi.
Cổ Phá U tức giận suýt chút nữa thổ huyết, rống giận quát lên:
- Tiểu tử thật kém hiểu biết, ngươi hãy nhìn thật kỹ. Đây chính là binh khí thành danh Cương Lôi Giản của lão phu! Hừ, hóa ra là... Ngươi rõ ràng đang giễu cợt lão phu!
Cổ Phá U là người từng trải, phần lớn đã thông suốt.
- Hiểu được là tốt rồi, chẳng trách ngươi là môn khách của Trữ gia!
Sở Vân giơ Túy Tuyết Đao lên, lại lần nữa chém tới. Cổ Phá U chính là một trong tam đại môn khách của Trữ gia, nếu chém chết hắn, cũng là đả kích thật lớn đối với Trữ gia.
- Thằng nhóc khinh người quá đáng!
Cổ Phá U giận tím mặt, nghẹn khuất trong lòng, toàn thân giống như lửa thiêu đốt. Hắn huy động Cương Lôi Giản, kèm theo tiếng nổ mạnh, liều chết xuất chiêu, ánh giản lắc lư ngay trên đỉnh đầu Sở Vân. Cổ Phá U thề phải đập nát vụn khuôn mặt đáng ghét của Sở Vân.
Nhưng mà đánh được tám mươi hiệp, hắn chống đỡ không nổi liền tháo chạy.
- Tăng Quang Thiểm Thải Đại Long Văn!
Sở Vân mở miệng quát lớn, Túy Tuyết Đao phát ra một luồng ánh sáng trắng cấu thành đầu rồng khổng lồ, há miệng cắn về phía Cổ Phá U.
- Lão phu không cam lòng a!
Cổ Phá U kêu lớn, hai mắt đỏ thẩm. Mắt trợn trừng nhìn ánh đao xông tới, xé tan tuyến phòng thủ yếu ớt, nuốt chửng Cương Lôi Giản của chính mình, cuối cùng tràn lên trên cơ thể hắn.
Trước mắt hắn là một luồng ánh sánh trắng như tuyết.
Đây chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy cảnh vật trên đời.
Đạo pháp Đại Long Văn khiến cho toàn thân hắn bị dập nát, ngay cả Cương Lôi Giản cũng bị đánh nát biến thành yêu tinh. Còn yêu thú Thứ Giáp Hải Báo của Cổ Phá U thì bị Thiên Hồ giết chết.
Sau một trận chiến nhẹ nhàng, Sở Vân giết chết Cổ Phá U, lập tức Túy Tuyết Đao đạt tới chín trăm chín mươi chín năm tu vi, một lượng lớn yêu tinh dư thừa không thể hấp thụ được nữa. Linh Yêu kiếp tùy thời cũng sẽ đến, bây giờ Sở Vân không còn cách nào khác là cất Túy Tuyết Đao vào Tiên Nang, cắt đứt khí tức.
Sau khi Thiên Hồ hút yêu tinh của Đại Yêu thú Thứ Giáp Hải Báo, đạt được bảy trăm tám mươi tám năm tu vi.
Một chiếc đuôi mới của Thiên Hồ bắt đầu hình thành.
Phần cuối chiếc đuôi này mang theo một chút lục ý. Chính là đuôi hệ Mộc của Thiên Hồ, từ nay về sau Thiên Hồ có thể sử dụng đạo pháp Mộc hàng.
Năm đuôi Thiên Hồ, mỗi đuôi phân biệt đại diện cho Hỏa Thổ Kim Thủy Mộc trong ngũ hành. Thời gian trôi qua, đuôi Thiên Hồ đã trưởng thành hơn phân nửa. Điều
này không khỏi làm Sở Vân cảm khái, chiến đấu quả thực là cách đề thăng tu vi nhanh nhất.
Chung quy lại có ba cách chính đề thăng tu vi. Cách thứ nhất chính là chiến đấu, hấp thụ yêu tinh, có thể khiến cho tu vi tăng vọt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnCách thứ hai chính là hút nguyên khí, hiệu suất càng cao tu vi tăng trưởng càng nhanh.
Cách còn lại chính là dùng đan dược. Bất kể là thành phẩm đan dược như Thăng Nguyên Đan hay dược liệu như Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, trong quá trình luyện đan hấp thụ dược tính của dược liệu đều có thể đề thăng tu vi.
- Thiếu chủ Viêm gia, ngươi định chạy đi đâu?
Kim Bích Hàm núp một bên, phát hiện hai người thiếu chủ Viêm gia và Viêm Cơ Ti đang lén lút chạy trốn.
- Ngươi muốn gì?
Thiếu chủ Viêm gia và Viêm Cơ Ti đang dìu đỡ nhau, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ vô cùng thảm hại. Bọn chúng trông thấy Sở Vân chém giết Cổ Phá U, chính xác đang lặng lẽ rời đi. Lại không ngờ gần đó có Kim Điệp của Kim Bích Hàm theo dõi.
- Ha ha, hóa ra là thiếu chủ Viêm gia!
Sở Vân không kiềm chế được cười rộ lên, thật không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy. Có thể gặp cá lớn liên tục.
- Ta đã chứng kiến toàn bộ trận chiến vừa rồi. Ngươi không thể giết ta, ta chính là thiếu chủ Viêm gia. Ngươi muốn khơi mào chiến tranh giữa Viêm gia và Thư gia sao?
Thiếu chủ Viêm gia không chút sợ hãi, nói.
- Ngươi nghĩ rằng ta thực sự sợ sao?
Sở Vân cười nhạt, rút Định Tinh Cung ra.