Bạch Mi Đan Sư nở nụ cười, vươn hai tay, từ chối hắn:
- Sở Vân, đây là cơ duyên của ngươi, không cần phải làm vậy. Nếu như ngươi đã chiếm được truyền thừa của viện chủ đời thứ ba, như vậy thủ ấn luyện đan Bát Đoạn
Cẩm là của ngươi rồi. Thư viện sẽ không cướp đoạt của ngươi. Sau này ngươi muốn truyền cho ai thì truyền cho người đó. Bát Đoạn Cẩm không thuộc về thư viện, chỉ thuộc về viện chủ đời thứ ba.
Sở Vân không rút tay lại, vẫn như cũ đưa tới, trong miệng nói:
- Vậy học sinh tặng ngọc giản này cho thư viện. Chỉ là…
Sở Vân nhắc lại chuyện xưa, muốn Thiên Ca Thư Viện đứng ra, trở thành minh hữu của Thư gia đảo.
Bạch Mi Đan Sư thở dài một tiếng:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ai. Chuyện này ta không thể làm chủ được, ngươi theo ta tới gặp viện chủ đại nhân.
- Thiên Ca Thư Viện vẫn luôn trung lập, Sở Vân, thỉnh cầu của ngươi, lão phu không thể đáp ứng được.
Sau khi biết được ý đồ đến của Sở Vân, viện chủ Thiên Ca chậm rãi lắc đầu, vẫn cự tuyệt hắn như cũ.
- Như vậy…
Sở Vân gục đầu xuống, nhãn thần ảm đạm, biết lần nỗ lực thứ hai này rốt cuộc thất bại rồi.
Chỉ là hắn không trách viện chủ Thiên ca, ngược lại hắn có thể nhìn thấy được trong lòng vị lão nhân này rất lực bất tòng tâm. Chung quy đây không phải là chuyện của chính mình, kiếp trước hắn đã hiểu rõ đạo lý này. Bản thân hắn cũng hiểu được không có bao nhiêu hy vọng, cự tuyệt là điều rất bình thường.
Nếu đổi lại thành chính mình là người của Thiên Ca thư Viện cũng sẽ lựa chọn như vậy!
Trong lòng hơi thất lạc, nhưng rất bình tĩnh.
- Vậy học sinh xin cáo lui rồi!
Hắn trực tiếp nói với viện chủ Thiên Ca cùng với Bạch Mi Đan Sư.
Bạch Mi Đan Sư khẽ gật đầu đối với hắn, viện chủ Thiên Ca lại nhẹ nhàng điểm tỉnh:
- Sở Vân, ngươi có thiên tư, có cơ duyên, không nên chán nản thất vọng. Nỗ lực đề cao chính bản thân đi, chỉ có thực lực mới là vương đạo.
- Học sinh nhớ kỹ!
Sở Vân cúi đầu bước ra, hắn cũng biết thực lực mới là vương đạo, cũng liều mạng đề cao chính mình, thế nhưng không cam lòng!
Rất không cam lòng!
Mặc dù biết rõ kỳ ngộ ngay trước mặt, thế nhưng bởi vì thực lực yếu ớt, không thủ hộ được quả ngọt thu được.
Cho dù có Đại Yêu binh trong tay, leo vào một trăm lẽ tám Tuấn Kiệt bảng, Sở Vân vẫn như cũ cảm thấy chính mình vô cùng nhỏ yếu.
Lời nói của viện chủ Thiên Ca không sai, một châm thấy máu, đề cao thực lực của bản thân mới là vương đạo. Thế nhưng Sở Vân cũng không muốn buông tha cho Thư gia đảo.
Hắn kiếp trước đã chịu vô số khổ sở của độc hành hiệp. Cuộc đời tu hành của ngự yêu sư, càng tu luyện tới trình độ cao thâm, cần số lượng tài nguyên càng nhiều. Lúc này nếu như có một thế lực chống đỡ phía sau là chuyện tình làm ít công to, thoải mái cỡ nào!
Nếu như kiếp trước, có Thư gia đảo phía sau chống lưng, Sở Vân sẽ không bước tới đường cùng, đi tìm kiếm bí mật, cuối cùng rơi vào tình cảnh thương thế toàn thân, thọ nguyên hầu như không còn.
- Tuyệt đối không thể để Thư gia đảo suy tàn, thế nhưng minh hữu, tìm mình hữu tin cậy ở nơi nào đây?
Đi trên sơn đạo, Sở Vân vô thức xiết chặt hai bàn tay, trong lòng mê man.
Thời điểm buổi tối, Nhan Khuyết tới đây bái phỏng.
- Chuyện tình bên kia đã xử lý tốt rồi sao?
Sở Vân cũng không kỳ quái Nhan Khuyết tới.
- Xử lý tốt rồi, chủ công!
Nhan Khuyết ôm quyền hành lễ, ngữ khí có chút đông cứng.
Sở Vân cười cười, đây là lẽ thường, cho dù tâm tính của ngươi tốt tới đâu đi nữa, đánh thuộc thua chính mình, tâm tình không thể vui vẻ nổi.
- Thuộc hạ có chuyện không rõ, thỉnh chủ công giải thích nghi hoặc.
Dừng lại một chút, Nhan Khuyết lại nói.
- Hẳn là về câu đố cuối cùng kia đúng không?
- Chủ công minh giám, trước đó thuộc hạ đã phá giải được tám phần. Chỉ còn hai câu nói cuối cùng chưa giải thích được.
Nhan Khuyết cau mày, đối với kết quả này, trong lòng hắn rất quấn quit.
- Nguyệt quang như thủy quyến như hoa, khẩu nhược huyền hà. Đao quang kiếm ảnh nhập đan thanh, cam tâm chuyển hóa. Bút hạ nhất chuyển, tảo điệu hoành sơn. Nhị lục thất tứ ngũ nhất bát, bát ngũ tứ lục thất nhị tam.
Sở Vân ngâm tụng một lần câu đố cuối cùng.
Sau khi thở dài một tiếng, giải thích nói:
- Nguyệt hoa như thủy quyến như hoa, là một chữ mê, đáp án chính là "đằng". Miệng lưỡi lưu loát, thay cách nói khác chính là "lưu ngôn". Hai bên kết hợp với nhau, không khó đoán được là Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng.
- Đao quang kiếm ảnh nhập đan thanh, ý chí "có thể có lợi". Ý tứ chỉnh thể là, bên dưới Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng có thể có lợi. Cũng chính là điểm chôn cất vật
truyền thừa.
- Cam tâm chuyển hóa, khó có thể lý giải một điểm, để "cam tâm" tự quay đầu, để một điểm biến hóa trong đó chính là "đan".
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn- Hai câu nói phía sau, bút hạ nhất chuyển, thay đổi chữ "mao" phía dưới chữ "bút" một chút chính là chữ "thủ". Tảo điệu hoành sơn, một chữ "tảo" này trừ đi hoành tạo thành sơn, chính là thủ. Cũng là chữ "thủ". Hai "thủ" cùng với chữ "đan" bên trên kết hợp, ý tứ
chính là sử dụng hai tay kháp động ấn pháp luyện đan quyết.
- Những chữ số bên dưới chính là bước tiến hành của kháp động thủ ấn luyện đan.
Nhan Khuyết nhíu mày gật đầu:
- Những điều này ta đều có thể suy tính ra được rồi, thế nhưng những chữ số bên dưới, vì sao lại là thủ ấn luyện đan? Thành thật mà nói, ta cũng từng liên tưởng tới điều này, thế nhưng bí quyết luyện đan cơ sở chỉ có bảy đạo thủ ấn cơ bản mới đúng.
- Đây không phải là thủ ấn cơ bản, mà là thủ ấn luyện đan Bát Đoạn Cẩm độc đáo của viện chủ đời thứ ba sáng tạo ra. Trong bộ thủ ấn luyện đan thượng đẳng này có tám đạo thủ ấn cơ bản. Ta cũng là may mắn được Bạch Mi Đan Sư truyền thụ gần đây.
Lời nói của Sở Vân nhất thời để Nhan Khuyết bừng tỉnh hiểu ra.
- Thì ra là thế, thì ra là thế… Thực sự là mệnh số, mệnh số đã định. Đáng tiếc, đáng tiếc…
Trong lúc nhất thời hắn đứng sững sờ tại chỗ, thần tình tiêu điều, xúc động thở dài, có chút thất hồn lạc phách.
Sở Vân thầm cảm thấy xấu hổ, trên thực tế tối hôm qua hắn mới đựa vào đáp án suy đoán ngược lại, hơn nữa dựa vào bản lĩnh kiếp trước mới hoàn toàn vạch trần được câu đố này.
Kỳ thực Nhan Khuyết đã phi thường tiếp cận bước cuối cùng của truyền thừa, thế nhưng lại thiếu đi một bước then chốt nhất --- thủ ấn Bát Đoạn Cẩm.
Dựa theo Sở Vân suy đoán, kiếp trước hẳn là do Nhan Khuyết thu được thủ ấn Bát Đoạn Cẩm từ chỗ Bạch Mi Đan Sư. Sau đó tiếp thu truyền thừa, thu được Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, cuối cùng một bước lên trời, trở thành câu chuyện được người đời ca tụng.