Dylan đánh rơi quyển sách, tim đập liên hồi vì kinh ngạc.

Cậu-bé-bên-hồ kỳ lạ đưa tay lên vẫy, ngón tay co vào duỗi ra.

Dylan không dám nhúc nhích. Nó không biết nói gì.

Maro lên tiếng. “Sao cậu không xuống bơi?”

“Mình không bơi.” Dylan nói, mắt không rời cậu bé, tay sờ soạng tìm cuốn sách rồi đặt lên bàn trở lại.

“Sao lại không?”

“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời.

“Không có đâu.” Maro cười nó. “Cậu khờ quá.”

“Mình phải đi rồi.” Dylan nói dối và lập cập chạy vào nhà, trốn trong tủ áo cho đến khi tim nó đã chậm nhịp lại và hơi thở không còn gấp gáp nữa.

Vài ngày sau, Maro đến.

“Dylan, ra mở cửa!” Mẹ nó gọi lớn. Dylan chạy vội xuống cầu thang, mở cửa mà không nhìn xem là ai.

Maro đứng ngoài hiên, đầu nghiêng về một bên đầy tò mò, vài lọn tóc vàng nổi loạn xổ ra khỏi sợi dây buộc sặc sỡ màu cầu vồng. Vừa thấy Dylan, cậu cười hớn hở, khoe hàm răng trắng sau đôi môi hồng, và lại giơ tay vẫy một cách lạ lùng như hôm trước. “Chào.”

Dylan nhìn cậu trân trối qua tấm cửa lưới, kinh ngạc đến quên cả thở.

Nụ cười Maro hơi héo đi một chút, nhưng cậu vẫn cố bắt chuyện. “Mình là Maro.”

“Chào cậu.” Dylan nói, hơi thở bỗng đâu tống ngược lại vào phổi nó.

Maro ngọ nguậy, chân này sốt ruột ngoặc sang chân kia. “Mình vào được không?”

Dylan cắn môi. “Được.”

Mẹ Dylan làm bánh mì phó mát cho hai đứa. Khi ăn, Maro chăm chú quan sát nó, và ngắm nghía miếng phó mát một cách ngạc nhiên.

“Sao tên cậu lạ vậy?” Dylan hỏi.

“Tên Ý.” Maro cười với nó. “Đáng lẽ là Mario, nhưng mình không thích âm ‘aie’.”

“À.” Dylan nói.