Chương 43: Ra Mặt

Tác Giả: Tà Lão Quái

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Tần Túc vội về Bách Lý Hiên nghỉ nghơi, cơm nước chu đáo.

“Ai! Ngươi lại đi nữa đấy à?”

Lão chủ quán lùn béo hỏi.

“Làm nhiệm vụ!”

Tần Túc lạnh nhạt trả lời.

………………………

Xế chiều.

Tần Túc cùng Lão Bộc đi thẳng một đường tới chi nhánh của của Lữ gia thương hội.

Lúc này Lữ gia thương hội tương đối náo nhiệt, rất nhiều người mặc quần áo trang sức sặc sỡ khác nhau. Cơ hồ họ đều vì nhiệm vụ hộ tống Lữ gia thương hội lần này mà đến. Trong đó có thể nhận ra một vài nhân thủ của các thế lực ở Đằng Sơn Thành: có Liễu gia, Hắc Thạch Đoàn cùng một vài người đến từ nơi khắc nữa.

Tổng cộng trên dưới cũng hơn hai mươi người, một vài kẻ thì thích kheo khoang sử sự hống hách khiêu chiến mội người, có kẻ thì an nhàn ngồi thưởng thức trà, còn có người thì tụm ba tụm bảy tám chuyện với nhau. Nói chung là đủ loại người.

“Các vị, thương hội Lữ gia chúng ta ngày mai sẽ xuất phát khởi hành về Thanh Phong Thành. Vì vậy, ngay bây giờ sẽ lập tức tuyển chọn bảy vị cao thủ hộ tống, những ai không được chọn Lữ gia thương hội chúng ta cũng không bạc đãi, có thể tùy ý ở lại ăn uống.”

Người vừa lên tiếng chính là đại tiểu thư của lữ gia Lữ Tiểu Châu, cung trang đầy đặng, độ tầm 20, thực lực thoạt nhìn cũng chỉ là Định Khí Tứ Tầng ngang với Lão Bộc. Tuy nhiên, đáng chú ý chính là vị lão giả phía sau nữ tử này lại có thực đến Định Khí Bát Tầng.

Nghe vậy, một tên đệ tử khác ở trong Hắc Thạch Đoàn lên tiếng:

“không biết quy tắc tuyển chọn của Lữ cô nương là gì?”

Lăng Thiên Nam mỉm cười nói:

“Rất đơn giản, chỉ cần các vị có thể đỡ được ba chiêu của vị tiền bối phía sau ta đây thì hiển nhiên có thể được chọn”

Chưa dừng lại ở đó Lữ Tiểu Châu còn nói:

“Để cho công bằng, Vị tiền bối phía sau ta chỉ ra chiêu ở mức Định Khí Thất Tầng với các vị, đồng thời để không làm mất thời gian chúng ta sẽ lấy nơi này làm sân đấu đi”

Tiếng xôn xao vang lên, có vài kẻ Thực lực Thất Tầng không nói nhưng với những tên chỉ có thực lực Lục tầng cũng có chút e ngại.

“hắc hắc…vị trí thứ nhất sẽ là của ta!”

Một đệ tử Liễu gia hung hăn, mặt cao ngạo bước vào trung tâm sân đấu nhìn vào lão giả phía sau Lữ Tiểu Châu quát:

“Còn không mau xuống đây!”

“Hừ”

Lão giả nhíu mày hừ lạnh một cái rồi cũng đi xuống.

Nhưng chưa được một chiêu thì tên Liễu Gia kiêu căng đã bị đánh bay ra khỏi sân đấu.

“Xích Diệm Tông ta không chịu thua.”

“Bắc Tuyết Sơn Trang ta cũng chẳng kém ai!”

“Hừ! Hỏa Vân Tông ta cũng chẳng yếu!

Rất nhiều đệ tử của các danh môn đại phái cũng chẳng kém cạnh đều lần lượt bước lên sân đấu.

……………..

Chốc chốc,

Sân đấu cũng chỉ còn lại có mấy người, vài kẻ thực lực yếu đều đã bị bài trừ. Thâm chí từ nãy tới giờ cũng chỉ có chọn ra được 4 tên có đủ thực lực chịu nổi 3 quyền của Lão Giả kia.

Đến Lượt Tần Túc, gã cũng từ tốn không hấp tấp hay cao ngạo bước lên nhìn lão già:

“Ra chiêu đi!”

Một vài tên đệ tử thủ hạ của Hắc Thạch Đoàn nhận ra Tần Túc liền thì thầm:

“Tần Trưởng Lão!”

“được, chiêu thứ nhất – Địa Chấn Quyền”

Vừa thốt lên thì Lão giả liền dậm một chân xuống đất, một cỗ địa chấn như đag muốn trồi đánh lao thẳng đến Tần Túc.

“Trò trẻ con!”

Tần Túc nhếch mép cười, thì thầm.

Ngay lúc này, Tần Túc bắt đầu vận nội công, lượng Linh lực thoát ra hóa thành một vòng Linh Tráo bao quang cả người gã.

Chiêu thứ nhất vô hiệu với Tần Túc, thậm chí còn chẳng có khiến gã si nhê hay động đậy một chút gì cả.

“hừ! chiêu thứ hai – Túc Địa Trảo”

Lão giả quỷ dị đặt cả hai chân trái phải về phía sau làm trụ, phần thân trên thì cúi sát xuống đất về phía trước, đôi bàn tay tựa như trảo đâm mạnh xuống đất.

Lão giả nhanh như sóc lướt qua lướt lại như ảo ảnh rồi bỗng dưng xuất hiện phía sau Tần Túc trảo công vồ thẳng vào đại não của gã.

Tần Túc khẽ lắc đầu cười tiếp:

“lực chưa đủ!”

Ga liền quay người dùng nắm đôi tay đang dùng trảo kia lại, một tay khắc thì vung ra một quyền đấm sát vào mặt Lão Giả.

Một lực lượng uy chấn như phong ba bão cuốn đi xuyên qua đầu lão và cũng không biết từ lúc nào mà trên bức tường chi nhánh của Lữ gia thương hội lại hiện lên dấu nắm đấm cực to.

Ngay cả Lão giả, vị Lữ Tiểu Châu và tất cả mọi người cũng há hốc mồm lên mà nhìn.

Ngay lúc này đây, bên trong nội tâm của lão giả thầm rét lạnh, lão nghĩ:

“ắt hẳn là cao thủ!”