“Khoan.” Tần Hạo suy nghĩ nói: “Không nên làm chuyện như vậy, cũng không cần nóng vội.”

"Em nên báo cho Hồng Tam Lão Ma Lão Tam một tiếng.”

Tần Hiên khinh thường nói: "Hồng Tam Lão? Hắn là cái thá gì, lẽ ra em nên khử hắn lâu rồi."

"Nhìn hắn là ngứa mắt.

vô dụng lại hay nịnh nọt..."

Nhưng ngay sau đó, Tần Hiên thấy Tần Hạo bí hiểm cười thì liền hiểu: "Anh muốn Hồng Lão Tam ra tay trước để mở đường? Được! Hồng Lão Tam còn nợ em, chuyện này không khó."

Tần Hiên tìm tới Hồng Tam Lão, tên này lại ra vẻ vui mừng lấy lòng, hành động có chút quá đáng, cứ như thân thiết vô cùng.

Tần Hiên cũng không nhiều lời, kể ngắn gọn chuyện xảy ra cho Hồng Tam Lão: "Giang Hải? Mẹ kiếp! Tên này ở đâu ra."

“Lão Tam, anh biết người này?” Tần Hiên cảm thấy mọi chuyện thật dễ dàng, không khó như anh của hắn nghĩ.

Hồng Lão Tam lắc đầu khinh bỉ: "Chưa gặp, nhưng cũng có một mối làm ăn khác có liên quan."

"Tên Cố Hữu kia, vừa bị đánh đã thành tên phế vật! Quá vô dụng.”

"Hiên ca..." Dù cùng là người trong giới hắc đạo nhưng Hồng Lão Tam cũng phải gọi Tần Hiên một tiếng “Hiên ca”.

"Giang Hải kia, gây chuyện gì với anh sao?”

"…” Tần Hiên vẫn không lộ cảm xúc.

Hồng Lão Tam cười thần bí: "Tôi có nghe nói chuyện một người lái xe đâm thẳng vào Trung tâm thương mại?"

"Gặp chuyện đó lẽ ra anh bằm thây nó tại chỗ luôn chứ.

Hiếm thấy anh bình tĩnh như thế này.”

Tần Hiên nhìn mắt Hồng Tam Lão, trong lòng thầm mắng, trước sau gì hắn cũng diệt lão chết tiệt này.

"Lão Tam, khi nào anh rat ay được? Tác phong của anh trước giờ đều là nhanh gọn."

“Không cần nôn nóng như vậy, chuyện gì cũng có cách giải quyết.” Hồng Lão Tam có hành động khiếm nhã với người phụ nữ bên cạnh, hưởng thụ cảm giác được những người phụ nữ kia: “Anh em làm việc gì cũng cần chút chút bồi dưỡng."

Tần Hiên khó chịu với cách nói chuyện cùng hành vi của Hồng Lão Tam, ông ta thật quá khoe khoan? Cách nói chuyện cứ hở ra là văng tục, lại còn những câu chửi thề trên miệng.

Không nôn nóng? Hồng Lão Tam muốn một công đôi việc, nhận tiền hai đầu.

“Hồng Lão Tam, hình như anh quên chuyện lúc trước.” Tần Hiên không chịu thua kém, đáp lời Hồng Lão Tam: “Anh có lẽ cũng hiểu có ơn phải báo chứ nhỉ? Chẳng lẽ để anh em chúng tôi nhìn anh bằng ánh mắt khác sao?”

Dứt lời, Tần Hiên bỏ đi, mặc kệ Hồng Lão Tam.

Cố Uyển Như đang nói chuyện với Cố Vân Lệ, Giang Hải cố ý nhẹ nhàng đi vào để nghe xem hai người nói gì về anh.

Lôi Nhân Hào thấy anh thì ra hiệu Giang Hải ngồi xuống, nhìn Giang Hải cũng không nói gì.

Lôi Nhân Hào rất thông minh, ông nhận ra mọi thứ có dính dáng tới Giang Hải.

Thậm chí có thể Giang Hải đã sắp xếp mọi thứ.

Lôi Nhân Hào không nói gì, Giang Hải cũng không muốn nói.

"Cha cứ nói, con biết cha có chuyện."

Lôi Nhân Hào hỏi: "Tại sao tiếp cận Uyển Như?"

“Con muốn sủng cô ấy, bảo vệ cô ấy.” Giang Hải thành thật nói.

“Tại sao?” Lôi Nhân Hào hỏi.

"Cô ấy rất quan trọng với con.

Chuyện năm năm trước, trên con thuyền kia."

Lôi Nhân Hào vô cùng lo lắng, nhìn phía cửa, cũng bất ngờ với chuyện này.

Ông nhỏ giọng: "Cậu biêt...sao lại biết?"

“Chuyện Uyển Như bị bắt cóc, tại sao lại biết?” Giang Hải cười nhạt: “Cô ấy đã cứu mạng con, ngay tại trên chiếc thuyền đó.”

"Cha yên tâm! Con không hề có ý xấu, mục đích cuối cùng của con là muốn được đem lại hạnh phúc cho Uyển Như."

Lời hứa này Giang Hải đã cố gắng năm năm giữ lời.

Lôi Nhân Hào suy nghĩ một lúc lâu sau mới hỏi: "Uyển Như biết chứ?"

“Cô ấy không biết.” Giang Hải cũng không giấu giếm nói: “Uyển Như thấy nợ con ân tình, cũng được, ít ra cô ấy bên cạnh con.”

Lôi Nhân Hào gật đầu: "Chuyện của năm năm trước...tốt nhất đừng nhắc lại."

Giang Hải hiểu ra, có lẽ Cố Vân Lệ không hề biết Cố Uyển Như bị bắt cóc.

Mẹ con Cố Uyển Như đi ra.

Giang Hải và Lôi Nhân Hào nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, chuyện kia sẽ mãi mãi không nhắc tới nữa.

Công ty con đã chính thức hoạt động, Cố Uyển Như là tổng giám đốc, Ngô Mẫn là người đầu tư vốn và xưởng.

Rất nhanh, chuyên viên cùng chuyên gia đã đến Tập đoàn Ngô Thị phụ trách công việc của công ty con.

Hợp đồng hợp tác dự án khu với bên Hàn Quốc cũng đã ở trước mặt Cố Uyển Như.

Giang Hải đã nói Kim Hyun sẽ hợp tác với tập đoàn Cố thị, nhưng không ai phát hiện, anh cũng chưa nói là công ty nào của Cố thị nha.

Anh em Cố gia chờ đợi tin tức này không biết sẽ thế nào? Có lẽ họ quên, công ty con của Cố thị vẫn là công ty Cố thị, chỉ là không còn phải nộp doanh thu về cho công ty mẹ mà thôi.

“Giang Hải, anh và Ngô tổng quen nhau?” Cố Uyển Như tò mò hỏi.

Giang Hải cũng không cần nghĩ gì, nói ngay: "Lúc anh khó khăn, thì Ngô Mẫn lại thuộc dạng hiếm muộn, lại thấy anh vô cùng có khí chất và tiềm năng…”

"Được rồi! Lần sau anh thay kịch bản khác đi!” Cố Uyển Như làm sao tin được.

"Tuân lệnh vợ!”

Giang Hải tỏ râ vô tội: "Trước kia, anh không xu dính túi, anh lại vô cùng tiềm năng..."

"Thôi…anh không cần nói."

"Tuân lệnh vợ!"

"..."

Cố Uyển Như không quan tâm Giang Hải, chỉ quan tâm đến công việc.

Hợp đồng được ký kết rồi sẽ phải chuẩn bị thi công, công việc tiếp theo mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cố Uyển Như hiểu mọi chuyện đều nhờ Giang Hải.

Bây giờ không còn phải lo lắng về tài chính, cũng không còn lo về thuốc men của Lôi Nhân Hào nữa.

Nhưng cô vẫn lo lắng, sợ bản thân làm không tốt, vì chỉ có làm tốt mới báo đáp ân tình của Giang Hải.

Cố Uyển Như vô thức nhìn Giang Hải, cô cảm thấy quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa kia sẽ thế nào?

Còn tại Cố thị, mọi người chờ Kim Hyun nhưng mãi không thấy đâu, còn nhận được tin Kim Hyun đã ký hợp đồng với Cố Uyển Như và còn tăng chi phí hơn 30% so với dự kiến hợp đồng ban đầu.

Cố Hiển tức giận ném vỡ đồ: “Chết tiết! Dám qua mặt chúng ta!”

Ông ta luôn tiếc số tiền đã bỏ ra cho Hồng Tam Lão xử lý Giang Hải, thực sự một tên lái xe quèn thì không đáng chút nào.

Nhưng giờ đây, Cố Hiển cảm thấy việc bỏ thêm tiền xử lý Giang Hải cũng không có gì quá đáng.

Băm thây Giang Hải mới làm ông ta hả dạ.

“Công ty con đã bàn giao, dự án lại ký với công ty đó, giờ thì tốt rổi, tốt lắm!” Cố Hạo Dân lạnh lùng nói.

“Anh nói gì vậy hả?” Cố Thiết Huy muốn lật bàn.

“Chưa hiểu?” Cố Hạo Dân cũng vỗ bàn đứng dậy.

Không khí xung quanh rất căng thẳng.

Bỗng nhiên, Cố Hiển có điện thoại: "Gì cơ? Cha tỉnh rồi?"

Cố Tùng tỉnh sao? Căn bệnh kia thật kỳ quái.

Sau đó, mấy người Cố Hạo Dân nhận tin Cố Tùng muốn gặp các con mình.

Đây là việc lớn, anh em Cố gia lập tức về biệt thự Luxury.

“Khoan.” Cố Thụy Long dừng lại.

"Có phải nên gọi em giá tới cùng không nhỉ?"

Khi nghe điều này, Cố Hiển nổi giận: “Ý chú là gì?"

Cố Hạo Dân nhíu mày: "Cha chưa từng nhận lại đứa em gái này."

“Chuyện tài sản kia, Uyển Như…”

Cố Thụy Long luôn bình tĩnh, nhưng ánh mắt luôn tỏ vẻ khinh thường những người này.

Bọn họ vô cùng ngu ngốc.

Ông ta dửng dưng nói: "Muốn tiếp tục hợp đồng mõi tháng chu cấp tiền? Hay muốn cha chỉ chia một phần cho Uyển Như?"

Mọi người đều im lặng.

"Nhân này hủy hợp đồng đi, không chừng ngày nào đó cha…”

Nếu Cố Tùng lại "mắc bệnh lạ", anh em Cố gia chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

Cố Thụy Long nói đúng, bây giờ chỉ cần lời nói của Cố Tùng, hợp đồng đó chắc chắn sẽ bị hủy.

Chuyện này phải nhanh chóng xử lý, đêm dài lắm mộng, không nên để quá lâu.

Công ty con thì mất hoàn toàn, dù gì cũng chả có gì ngoài cái vỏ rỗng, nhưng mỗi tháng mất 500 triệu thì quá là đau lòng.

Cố Hiển nghiến răng: "Gọi Vân Lệ , bảo cha nhớ nó, nhớ đem theo hợp đồng kia."

"Chỉ cần xé nó đi, thì mọi thứ không còn ý nghĩa nữa."

Cố Thiết Huy cười lạnh: "Chỉ cần cha biết đứa cháu quý hóa kia lừa gạt chúng ta, thì sao nhỉ?”

"Còn nữa, Uyển Như đã kết hôn.

Thế hôn ước mà cha đã định ra cho nó..."

Tại công ty con của Cố Uyển Như, mọi người đều tất bật công việc, chỉ có Giang Hải rảnh rỗi ngồi chơi, nghich điện thoại rồi lại ra vẻ mệt mỏi chán chường.

Nhưng khi nhận điện thoại của Cố Vân Lệ báo ông ngoại tỉnh và muốn gặp họ, cô vô cùng vui mừng.

Cả Cố gia kia chỉ có ông ngoại yêu thương cô.

Giang Hải biết chuyện cần mang hợp đòng theo, anh cũng hơi ngờ vực, anh cũng không nói gì, từ từ sẽ rõ mọi thứ.

Cả hai lên xe về nhà, đưa vợ chồng Cố Vân Lệ tới biệt thự Luxury.

Dù Cố Vân Lệ bị đuổi khỏi Cố gia nhưng bà được quay về Cố gia, được gặp cha là điều bà vui mừng nhất.

Bà vô cùng kích động.

Cố Tùng nhiều ngày nằm đó, ốm tới thê thảm, da bọc xương.

Nhưng vì đã tỉnh lại và ăn uống bồi bổ một chút nên đã tốt hơn, nhìn rất có khí sắc.

Cố Hiển nhìn thấy Giang Hải lại hận không thể giết chết anh.

Cố Uyển Như vội nắm tay Cố Tùng, nhìn ông ngoại lòng cô vừa đau lòng vừa vui mư

Nhưng trái ngược với sự kích động kia, Cố Tùng lạnh tanh: “Uyển Như .”

“Ông ngoại…cố gắng giữ gìn sức khỏe…” Cố Uyển Như lau nước mắt.

Cố Tùng không biểu cảm chất: "Công ty con tách ra cho cháu?"

"Vâng..." Cố Uyển Như ngậm ngùi: "Là mọi người..."

Cố Tùng không hề quan tâm tình thân, cũng không hề quan tâm Cố Uyển Như: "Giao lại hợp đồng!"

"Ông ngoại..."

Cô không hề tin được vào chuyện xảy ra, ông ngoại không hề nghe cô, cũng không bảo vệ cô như cô nghĩ.

Cố Uyển Như nếu như có lựa chọn đã không nghe theo Giang Hải.

Bộ râu Cố Tùng run lên, vô cùng tức giận: “Đem hợp đồng ra đây.”

Cố Uyển Như lấy hợp đồng ra, vô cùng thất vọng, ông ngoại chưa hề nghe cô giải thích.

Cố Tùng giật lấy được hợp đồng, đưa cho Cố Thiết Huy.

Cố Thiết Huy thẳng tay xé nát.

-----

Gửi đến độc giả: Dạo này mình có việc nên gián đoạn ra chương.

Từ giờ mỗi ngày mình sẽ ra ít nhất 2 chương....Mong mọi người ủng hộ và đừng bỏ mình nha...