Lăng Thiên sau khi ra khỏi đại lao thì lập tức phi ngựa đến doanh trướng của Lãnh Nguyệt Thanh để nghị sự. Cũng đã ba tháng trôi qua, tin tức nơi biên ải càng ngày càng ít dần, Diệp Mẫn vì sự mất tích của Lăng Sở Hương mà suy sụp hẳn, mọi gánh nặng gia đình đều đặt lên vai Lăng Sở Nhược.
Những ngày đầu đúng là có chút khó khăn với nàng nhưng may nhờ có lão quản gia nên cũng không quá vất vả. Lăng Sở Nhược đến bây giờ mới hiểu thì ra trong phủ lại có nhiều việc như vậy, trước nay những việc này đều do Diệp Mẫn đảm nhiệm, trải qua biến cố vừa rồi, ác cảm của nàng đối với Diệp Mẫn đã không còn quá nhiều
"Xoảng"
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Nghe thanh âm đổ vỡ phát ra từ thư phòng, Thanh Vũ vội vã chạy vào. Lăng Sở Nhược cả ngày hôm nay tâm trạng bồn chồn không yên, đụng đâu hỏng đó. Linh tính của nàng rất nhạy, không phải tự nhiên mà khó chịu như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó
"Vũ nhi, có tin gì của phụ thân không?"
Thanh Vũ lo lắng cầm tay Lăng Sở Nhược, xác định nàng không bị thương mới thả lỏng ra.
"Không có, tiểu thư lo lắng quá rồi, có lẽ do quá bận rộn nên lão gia mới không có thời gian viết thư cho người"
Thanh Vũ có chút chột dạ khi nghe nói đến lão gia. Vừa rồi nàng ra ngoài có nghe được những tin tức không tốt, với tính tình của Lăng Sở Nhược, chỉ e là sẽ ngay lập tức đến doanh trại để tìm người.
Bên ngoài đang chiến loạn, nữ nhân ra đường rất nguy hiểm, huống hồ gì Lăng Sở Nhược lại là một tuyệt đại mỹ nhân, nàng không muốn tiểu thư gặp bất kỳ bất trắc nào.
"Vũ nhi, ngay cả muội cũng nói dối ta sao?"
Lăng Sở Nhược từ nhỏ lớn lên cùng Thanh Vũ, biết rất rõ mỗi lần nói dối nàng sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Thanh Vũ còn đang bận bối rối thì Lăng Sở Nhược đã ra khỏi phòng, hô lớn chuẩn bị ngựa.
Ban đầu Hoàng Kỳ rất không tình nguyện khi bị bắt buộc phải bảo vệ cho một tiểu thư tay trói gà không chặt. Nàng dù sao cũng là phó tướng đi theo Lãnh Nguyệt Thanh đã lâu, thà đổ máu trên sa trường cũng không muốn làm chuyện vô vị như vậy.
Nhưng theo dõi Lăng Sở Nhược ba tháng, Hoàng Kỳ lại cảm thấy tiểu cô nương này kỳ thực cũng rất thú vị. Nàng ta ban đầu đến cưỡi ngựa cũng không biết, chẳng khác gì những tiểu thư khuê các trên kinh thành, vậy mà sau đó lại lén tự mình học rất chăm chỉ.
Nếu như nàng đoán không lầm, thì Lăng Sở Nhược cực khổ như vậy vì đoán biết sẽ có ngày hôm nay. Nếu nàng ta biết cưỡi ngựa, việc tự mình đi đến doanh trại sẽ không quá khó
"Tiểu thư, chờ muội với"
Mặc cho Thanh Vũ gọi khản giọng, Lăng Sở Nhược cũng không quay lại. Hoàng Kỳ phi thân đuổi theo, trong lòng thầm ca thán, tiểu cô nương này sao lại liều lĩnh như vậy, một thân nữ nhi cưỡi ngựa trong tuyết, giữa lúc đang chiến sự rối ren lại không đem theo lấy một thị vệ.
Lần này Hoàng Kỳ lại đánh giá sai khả năng của Lăng Sở Nhược, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hoàng Kỳ sẽ không bao giờ dám tin được đằng sau vẻ ngoài yếu đuối lại ẩn giấu sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy.
Sau lớp bột thuốc được tung ra, đám sơn tặc ước chừng ba mươi tên ngã lăn trên tuyết, người cứng đờ còn mắt thì trợn trừng không hiểu chuyện gì xảy ra. Lăng Sở Nhược không buồn quay lại, thuốc bột này chỉ làm tê liệt bọn họ trong vài khắc, dưới thời tiết như vậy cũng không làm cho bọn họ chết được.
Từ lần thoát khỏi Trịnh đội trưởng ở trong rừng, Lăng Sở Nhược đã ý thức được bên ngoài nguy hiểm như thế nào, mỗi lần có việc ra ngoài sẽ không quên chuẩn bị rất nhiều thứ. Hoàng Kỳ theo sau nhìn thấy đám sơn tặc lồm cồm bò dậy từ dưới tuyết, tức giận nhìn nhau thì không nhịn được buồn cười. Vị tiểu thư này thú vị hơn nàng nghĩ
Khi Lăng Sở Nhược đến nơi cũng đã gần tối, dù đã là lần thứ hai nàng đến doanh trại nhưng lần này nàng mới thấy được sự tang thương của chiến tranh. Trước doanh trại, hàng trăm binh sĩ bị thương nằm trên cáng chuyển vào doanh trại, có người thì mất tay, người thì mất chân, người thì máu thịt lẫn lộn không thể nhìn ra được.
Như vậy, có khi nào phụ thân nàng cũng đang gặp nguy hiểm hay không? Lăng Sở Nhược run rẩy bước xuống ngựa, cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra
"Người tới là ai ?"
Lính gác cổng nhìn thấy Lăng Sở Nhược dắt ngựa định đi vào liền chặn lại, gương mặt ai nấy cũng đều mệt mỏi nhưng lại hung hãn đến tột cùng. Đêm qua lại thêm một cuộc tập kích nữa, biết bao huynh đệ của bọn họ đều đã hy sinh, sự mất mát đó không gì có thể so sánh được nhưng lại càng khiến quyết tâm chiến thắng của bọn họ tăng cao.
"Các vị tướng sĩ, ta là Lăng Sở Nhược, nữ nhi của Lăng Thiên đại nhân, phiền các vị thông báo cho người" Lăng Sở Nhược dịu giọng khẩn cầu
Lính gác cổng lúc này mới nhìn rõ được gương mặt của người vừa đến, không nhịn được đồng loạt đỏ mặt. Mặc dù khắp người nàng bám đầy bụi tuyết, gương mặt cũng mệt mỏi sau một chặng đường dài nhưng vẫn không che giấu được vẻ diễm lệ cùng khí chất như hoa ngọc lan. Nếu là bình thường, chắc chắn bọn hắn sẽ không đành lòng từ chối nàng, nhưng đây lại là lúc rối ren nhất, bọn hắn đành bất đắc dĩ khiến nàng thất vọng
"Thái tử đã hạ lệnh không cho bất cứ ai đi vào doanh trại, dù là thân quyến của ai cũng không thể. Tiểu thư, xin mời về đi"
Lăng Sở Nhược hai mắt đỏ hoe, suốt quãng đường đến đây trái tim nàng đều rất khó chịu, chắc chắn rằng phụ thân đã gặp chuyện. Đã hơn tháng nay không nhận được tin gì từ biên ải, nàng chỉ mong rằng bản thân thần hồn nát thần tính, nhưng chỉ nhìn những binh sĩ bị thương thôi cũng đủ biết thiệt hại lần này nghiêm trọng đến mức nào, trong lòng nàng lại như có lửa đốt
"Có phải phụ thân ta bị làm sao rồi không? Tuổi tác của người đã cao, làm sao có thể chịu được"
Mặc cho Lăng Sở Nhược gặng hỏi, lính gác cổng cũng không dám hé răng hé lộ một câu. Bọn hắn cũng biết tình hình trong quân doanh không thể nói, nếu không hậu quả bọn hắn cũng không thể gánh được.
Lăng Sở Nhược trước nay chưa từng rơi lệ trước mặt ai, nước mắt cũng nhịn không chảy xuống. Nhìn ra được ánh mắt áy náy của lính gác cổng, nàng cũng không tiếp tục làm khó bọn họ nữa, đành dắt ngựa tránh sang một bên chờ đợi.
Trời đổ tuyết càng lúc càng dày, lính gác cổng không đành lòng nhìn một cô nương ăn mặc phong phanh như vậy chịu khổ, đành lấy áo ấm sạch lén đưa cho nàng.
Lăng Sở Nhược mỉm cười cảm ơn nhưng không nhận, nàng biết rằng ở doanh trại thiếu thốn rất nhiều, tìm được một bộ y phục đàng hoàng như vậy cũng rất khó khăn, huống hồ nàng mang theo rất nhiều Noãn Âm Tán, căn bản là không lạnh.
Vào thời khắc nhìn thấy nụ cười của Lăng Sở Nhược, Hoàng Kỳ đột nhiên hiểu ra được lý do vì sao Chu U vương chỉ vì một nụ cười của Bao Tự mà phải lâm vào cảnh nước mất nhà tan.
Tuy rằng so sánh một người thuần khiết như Lăng Sở Nhược với tuyệt đại yêu cơ như Bao Tự có phần không đúng, nhưng Hoàng Kỳ không có cách nào khác để diễn tả.
"Hoàng phó tướng"
Vừa nhìn thấy Hoàng Kỳ, đám binh sĩ liền cung kính cúi đầu chào. Sở dĩ Hoàng Kỳ chậm trễ thông báo là vì quân tình đang cấp bách, Lãnh Nguyệt Thanh cũng chỉ vừa mới kết thúc cuộc họp với các tướng lĩnh.
Lăng Sở Nhược nhíu mày một lúc lâu cũng không nhận ra được người mới đến là ai, nữ nhân tóc cột cao có thân hình cao lớn mặc một kiện y phục đơn giản nhưng lại có phong thái lãnh đạm chững chạc. Hơi thở từ người nàng ta tỏa ra lạnh buốt nhưng ánh mắt lại rất ấm áp, một kiểu người mang đến cho người khác cảm giác an toàn đến kỳ lạ
"Lăng tiểu thư, thái tử cho mời người vào" Hoàng Kỳ không để ý đến ánh mắt dò xét của Lăng Sở Nhược, chỉ cười nhẹ một cái
"Thật sao?"
Lăng Sở Nhược vui mừng đứng phắt dậy, quên mất rằng nàng ngồi một chỗ đã lâu, đột ngột đứng dậy khiến nàng mất thăng bằng suýt ngã. Hoàng Kỳ đưa tay đỡ lấy nàng mới phát hiện y phục của nàng đã ướt đẫm.
Hoàng Kỳ cởi trường bào khoác lên người Lăng Sở Nhược, tự nhiên như thể đã quen từ trước. Lăng Sở Nhược cũng ngại từ chối, nhanh chân bước theo vào doanh trại.
Tình hình của Lăng Thiên đúng như nàng lo sợ, sau khi bị trúng mai phục, sức khỏe của hắn ngày một yếu đi, tay bị thương cũng khó có thể cầm giáo được.
Lãnh Nguyệt Thanh che giấu tình trạng của tướng lĩnh, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của các binh sĩ. Nhưng che giấu vậy cũng không phải cách, tin đồn sớm đã lan truyền đi xa, chính vì vậy nàng tương kế tựu kế, dùng tin đồn để đánh tin đồn, phóng đại thương tích của Lăng Thiên nhằm lung lay tinh thần của đối phương
Lăng Sở Nhược sau khi chữa trị cho Lăng Thiên cũng không chịu nghỉ ngơi, doanh trại này cần nàng, những binh sĩ kia cần nàng. Vất vả suốt một ngày trời, đến khi thân thể rã rời mới chịu đi nghỉ ngơi.
Những binh sĩ bị thương sau khi được một tuyệt thế mỹ nhân như Lăng Sở Nhược chăm sóc, kích động đến mức khóc lóc ầm ĩ, doanh trại cũng vì thế mà trải qua những ngày tháng lạc quan dễ chịu hơn
Lăng Sở Nhược ở lại doanh trại cũng đã nhiều ngày, thậm chí còn cố ý đến chỗ phụ thân thường xuyên nhưng cụng không hề chạm mặt Lãnh Nguyệt Thanh, nàng lo không biết người này có ăn ngủ đầy đủ hay không, có bị thương chỗ nào không.
Mặc dù trong tâm vẫn chưa thực sự nguôi giận nhưng nỗi lo lắng ngày càng lớn, Lăng Sở Nhược ghét bản thân lúc này, nàng bình thường rất dễ tha thứ, ngay cả đến Diệp Mẫn có khúc mắc với nàng bao nhiêu năm nay cũng dễ dàng gỡ bỏ như vậy. Tại sao nàng cứ khư khư tức giận với Lãnh Nguyệt Thanh?
Lăng Sở Nhược ngồi thần người suy nghĩ, không biết rằng Hoàng Kỳ đã tiến vào từ lúc nào. Hoàng Kỳ sau khi trở về doanh trại vẫn ở bên bảo vệ nàng nhưng đã không còn phải âm thầm nữa.
"Lăng tiểu thư, hôm nay có lên núi hay không?"
Gọi một tiếng vẫn không thấy Lăng Sở Nhược động đậy, Hoàng Kỳ liền thấy buồn cười, tiểu cô nương này đem hết tất cả nhung nhớ viết lên mặt rồi. Cũng không thể trách nàng, đi theo Lãnh Nguyệt Thanh đã lâu như vậy, ngoại trừ việc quá lãnh khốc và cứng nhắc ra thì mặt nào cũng tốt, nếu không phải bị khí chất cao quý uy nghiêm dọa cho người hoảng sợ thì có lẽ người thích nàng phải xếp hàng từ kinh thành đến Tiêu Châu cũng không hết.
Hoàng Kỳ quả thật có rất nhiều nghi vấn, thái tử đại nhân hay dùng khí chất dọa người như vậy, Lăng Sở Nhược chỉ là một tiểu thư khuê các yếu đuối sao có thể không sợ chết mà đến gần?
Cũng khó trách Hoàng Kỳ không biết, lúc Lãnh Nguyệt Thanh ở cùng Lăng Sở Nhược, nàng còn bận giải quyết chuyện khác. Hồng Kỳ kín miệng nhất mực không chịu kể cho nàng nghe. Trong tứ đại thị tỳ, Hồng Kỳ giống Lãnh Nguyệt Thanh nhất, có lẽ vì vậy mà luôn được hầu cận bên cạnh nàng
Hoàng Kỳ hắng giọng cái nữa, kiên nhẫn gọi người đang từ trong mộng đi ra. Lăng Sở Nhược nhìn thấy nàng, gương mặt ửng hồng cười hối lỗi
"Hoàng phó tướng, thật ngại quá, ta có chút chuyện suy nghĩ"
"Không sao, ta chỉ đến dặn dò tiểu thư nghỉ ngơi một chút, tối nay thái tử trở về, có lẽ sẽ cần nhiều thuốc trị thương" Hoàng Kỳ không chút phật ý, vờ như vô ý nói ra
"Sao cơ? Thái tử bị thương ư? Có nặng lắm không?"
Lăng Sở Nhược trở nên khẩn trương, chẳng trách dạo này không gặp được Lãnh Nguyệt Thanh, thì ra nàng không ở trong doanh trại
"Ta mỗi ngày đều ở trong doanh trại, đâu thể nắm bắt được thông tin của thái tử. Nhưng cô nương yên tâm đi, thái tử cát nhân thiên tướng sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng binh sĩ chắc chắn tử thương vô số"
Hoàng Kỳ nửa đùa nửa thật nói, Lăng Sở Nhược bị đùa giỡn cũng không giận, ngược lại càng thêm lo lắng. Cát nhân thiên tướng gì chứ, lần trước chẳng phải cũng bị thương sao?
Lăng Sở Nhược mãi không biết rằng, cho dù là bị thương cũng nằm trong suy tính của Lãnh Nguyệt Thanh, nếu không phải làm cho lão thái bà ở hậu cung kia thả lỏng tinh thần, mũi tên hạ đẳng như vậy làm sao có thể chạm đến nàng
"Hoàng phó tướng, thái tử trở về có thể phiền ngươi đến thông báo cho ta không? Ta sẽ đến xem nàng"
Hoàng Kỳ mỉm cười thấu hiểu. Đêm đó Lăng Sở Nhược không chờ được Lãnh Nguyệt Thanh trở về, lại gặp phải đạo tặc trên núi. Nàng vốn dĩ muốn tranh thủ thời gian hái một ít thảo dược để trị thương cho binh sĩ.
Công việc này trước kia còn có quân y trong doanh trại dựa theo lời của nàng mà hái nhưng hai hôm nay bọn họ đột nhiên biến mất. Cũng thật trùng khớp, Lăng Sở Nhược và Hoàng Kỳ gặp phải mai phục, thân thủ của hắc y nhân kia ngay đến Hoàng Kỳ cũng không thể bì được, đành trơ mắt nhìn nàng bị bắt đi
Hoàng Kỳ cắn răng quay về doanh trại, các tướng lĩnh khác đều đã theo Lãnh Nguyệt Thanh, trong doanh trại chỉ còn Lăng Thiên đang dưỡng thương.
Hoàng Kỳ sắc mặt cực kỳ khó coi, dù cho Lãnh Nguyệt Thanh có giao cho nàng nhiệm vụ bảo vệ Lăng Sở Nhược đi chăng nữa, giữa việc quân và tư, nàng hiểu bên nào trọng hơn
Sắc trời ảm đạm tối đen, tiếng quạ kêu nỉ non ai oán càng khiến không khí trong doanh trướng thêm căng thẳng. Lãnh Nguyệt Thanh âm trầm không biết đang suy nghĩ gì, bên dưới, Hoàng Kỳ cắn răng quỳ xuống, gương mặt tái nhợt mệt mỏi. Hồng Kỳ trong lòng lo lắng, Hoàng Kỳ lần này làm việc khinh suất, Lãnh Nguyệt Thanh nhất định sẽ không tha cho nàng
"Có nhận ra được người đó là ai không?" Một lúc lâu sau, Lãnh Nguyệt Thanh trầm giọng hỏi, nghe rõ được tức giận ở bên trong
"Thuộc hạ chưa từng giao đấu với hắn, nhưng có nghe qua bọn lâu la gọi Cẩm đại tướng, thuộc hạ đoán hắn chính là Cẩm Phong"
Nhiệt độ trong trướng tuy ấm áp nhưng Hoàng Kỳ lại liên tục đổ mồ hôi lạnh. Cẩm Phong – Triệu quốc đại tướng quân không biết có ý đồ gì khi bắt cóc một tiểu cô nương như Lăng Sở Nhược, chẳng lẽ hắn biết nàng chính là con gái của Lăng Thiên? Nếu thật sự là như vậy, Hoàng Kỳ quả thực lo lắng cho tiểu cô nương xinh đẹp đó.
Cẩm Phong tuy rằng tuổi chưa đến ba mươi đã là đại tướng quân rường cột nước nhà của Triệu quốc, vừa mưu mô lại rất thiện chiến, hơn hết lại là thể loại có hận sẽ báo, nghe nói lúc trước tướng quân Thanh quốc đắc tội với hắn bị bắt, hắn vì thù riêng mà không ngại hành hạ người ta không còn nhìn ra hình người, ngày đêm mang ra phố cởi y phục nung lửa đỏ để lăng nhục.
Lăng Thiên vừa rồi phá hủy tòa thành kiên cố của hắn, còn tiêu diệt cả một đội quân tinh nhuệ mà mất bao nhiêu năm mới dưỡng thành, tổn thất này Cẩm Phong sẽ tính như thế nào đây?
"Bằng mọi giá đem Lăng Sở Nhược về đây"
Không cần Lãnh Nguyệt Thanh nói, Hoàng Kỳ cũng nhất định dốc hết sức. Không phải vì nàng sợ bị trừng phạt, chỉ cần nghĩ đến một tiểu cô nương khả ái như vậy chịu đựng lăng nhục, Hoàng Kỳ đã không chịu đựng được
<>