"Vẫn là Hành Vân ngươi lợi hại a, ta vốn định dùng một chút mỹ nam kế, dụ dỗ Lương Tiểu Ngọc giao ra Hỏa Long Châu mà!" Lý Thu Thủy dùng giọng điệu tiếc nuối mà cảm thán, ngược lại với nàng, Vu Hành Vân lại thấy thập phần vui vẻ

"Thủ đoạn của ngươi khó khăn lại tốn thời gian, nói không chừng... Còn tiền mất tật mang!"

"Phu nhân? Nàng đang nói đến ta à?" Lý Thu Thủy thừa dịp trêu chọc Vu Hành Vân.

"Đương nhiên là ta đang nói... Tốt lắm, dám đùa cả ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!" Vu Hành Vân phát hiện Thu Thủy gài bẫy mình, liền muốn "trị tội" tiểu nha đầu này. Lý Thu Thủy chịu không được "chọt lét thần công" của Vu Hành Vân, lập tức đầu hàng.

"A! Ta không đùa nữa..." Lý Thu Thủy nói sang chuyện khác

"Đúng rồi, từ giờ đến ngày thọ của sư phụ lão nhân gia còn hơn ba tháng, trước khi quay về, chúng ta đi địa phương khác du ngoạn được không?"

"Tùy ngươi a, đi nơi nào cũng được, ta sẽ đi cùng ngươi!" Vu Hành Vân ngoài mặt rất bình thản trả lời, nhưng thật ra trong lòng nàng vô cùng cao hứng, tất nhiên, lí do chính là nàng có thể cùng tiểu sư muội du sơn ngoạn thủy.

"Được! Nhưng lần này chúng ta phải sắm vai một đôi vợ chồng đó a!" Lý Thu Thủy hào hứng đề xuất ý kiến. Ý kiến này là thành quả mà nàng để tâm suy nghĩ suốt dọc đường cốt yếu là để thực hiện kế hoạch câu dẫn Đại sư tỷ xinh đẹp mà băng lãnh kia.

"Vì cái gì?" Vu Hành Vân không hiểu.

"Ngươi nghĩ xem, hiện chúng ta đang giữ bảo vật của Lương gia- Hỏa Long Châu, chẳng phải sẽ có nhiều người truy tìm chúng ta. Cho nên chúng ta phải đổi thân phận, giảm bớt phiền phức không đáng có!" Lý Thu Thủy chỉ là nói bừa, nhưng đúng là cũng có căn cứ.

"Nói cũng đúng..." Vu Hành Vân có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng quyết định "Được rồi, bản công tử sẽ xem ngươi là phu nhân của ta!"

"A? Không được, ta muốn ngươi làm phu nhân của ta!" Lý Thu Thủy mãnh liệt kháng nghị, nhưng vừa nhìn đến gương mặt kiều diễm của Vu Hành Vân liền ngoan ngoãn nghe theo.

Ngày thứ hai tại thành Lạc Dương, một đôi nam nữ thiếu niên mỹ mạo xuất thần như tiên đồng ngọc nữ vui thú mua sắm khắp nơi.

"Vân, ngươi còn mang nổi nữa không?" Nữ nhân vận bạch y vừa nói chuyện kia chính là Lý Thu Thủy, nàng tỏ vẻ thương cảm nhìn người phía sau đang chật vật với một núi hộp lớn hộp nhỏ nói

"Kỳ thật ta cũng không muốn như vậy đâu, ai kêu người nhất định phải làm "Tướng công" của người ta, vậy nên ngươi nhất định phải thay phu nhân ta đây "giải quyết gánh nặng" này đó nha".

Người "tướng công" mà Thu Thủy nhắc tới, không ai khác, là Vu Hành Vân.

"Đi tiếp thôi... Ta đương nhiên vẫn còn mang thêm được!" Nửa phần gương mặt của Vu Hành Vân lộ ra sau núi hộp. Hàng hóa vừa mua trên tay nàng thật sự đã nhiều lắm, thậm chí so với người nàng còn muốn cao hơn khiến người đi đường cũng cảm thấy tội thay cho nàng.

"Giờ chúng ta đi tới tiệm may!" Lý Thu Thủy thề hôm nay nhất định phải khiến cho sư tỷ đi không nổi nữa mới thôi. Thu Thủy thầm nghĩ: Thật không dễ gì có dịp đến thời cổ đại này, nói sao cũng phải thử cảm giác mua sắm điên cuồng, nhất là khi ở đây lại có "tướng công" yếu dấu khuân vác đồ miễn phí cho mình.

Lý Thu Thủy cuối cùng cũng bước được vào hiệu may thời cổ đại. Chủ tiệm vừa nhìn thấy nàng thì hai mắt liền sáng lên như bắt được vàng. Mụ dùng kinh nghiệm buôn bán trước giờ thầm đánh giá nữ nhân trước mắt, nếu nàng không phải là con cái nhà quyền quý thì khi nàng mặc váy áo của mụ ra đường cũng giúp tiệm mụ nổi tiếng thêm gấp bội. Đây đúng thật là "tấm biển quảng cáo di động" tốt nhất mà mụ từng gặp.

"Cô nương... Phu nhân ngài muốn mua gì? Quần áo của chúng tôi đều là hàng thượng thừa cả đấy!" Chưởng quầy thấy người đi phía sau Lý Thu Thủy đang cầm rất nhiều đồ vật này nọ là "Nam tử", lập tức đem "Cô nương" đổi thành "Phu nhân", phản ứng này là từ nhiều năm đích kinh nghiệm mà mụ rèn luyện được.

Lý Thu Thủy nhìn thoáng qua quần áo nơi này, chẳng khác mấy so với nàng từng tưởng tượng, chỉ hai chữ: "Tục khí!" (theo mình nghĩ là nó đẹp theo kiểu phàm tục, máu sắc lòe loẹt. không biết từ nào đồng nghĩa mà dễ hiểu nên giữ nguyên luôn).

"Chưởng quầy, nơi này có quần áo mộc mạc đơn giản một chút không, tốt nhất là loại may bằng tơ trắng!" Chưởng quầy vội vàng quay sang hai hạ nhân bên cạnh nói: "Nhanh đi đem hàng thượng đẳng trong nhà ra đây!"

Trong chốc lát, tất cả y phục bằng tơ trắng đều đặt trước mặt Lý Thu Thủy. Liếc sơ qua, nàng chú ý ngay đến một bộ nội hồng ngoại bạch, liền biết những bộ vừa đem ra đúng là hàng tốt liền nói

"Chưởng quầy, mỗi loại này lấy cho ta một bộ, gói tất cả lại!" Chưởng quầy biết hôm nay mình là gặp được đại quý nhân, vội vàng tự mình bao y phục lại: "Thỉnh ngài chờ một lát!"

"Hành Vân, hay để ta cầm giúp ngươi một nửa?" Lý Thu Thủy nhìn Vu Hành Vân cơ hồ đã đứng không vững khi mang thêm bộ quần áo kia, có điểm không đành lòng.

"Không... Không cần!" Vu Hành Vân tuy sắp chịu hết nổi vẫn còn mạnh miệng, chính là vì nàng đã ngầm quyết định nhẫn nhịn, đợi khi về khách điếm, nhất định sẽ hảo hảo "hầu hạ" tiểu nha đầu xấu tính kia.