Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta

Chương 45: Tân nhiệm Thiên Sơn Đồng Mẫu

"Hành Vân, đừng rời khỏi ta!!"

Lý Thu Thủy dọc đường đi không ngừng chạy tới Thiên Sơn Linh Thứu Cung. Nàng đoán Vu Hành Vân sau khi rời khỏi nhất định sẽ trở lại Linh Thứu Cung. Vì thế liền trực tiếp hướng tới Thiên sơn. Rốt cuộc tới được cổng lớn tiến vào Thiên Sơn Linh Thứu Cung thì lại bị Kiếm Mai ngăn cản đường đi

"Đứng lại, tôn chủ có lệnh! Lý Thu Thủy không được đi vào. Từ nay về sau, ngươi chính là địch nhân của chúng ta!"

"Kiếm Mai, ngươi tránh ra, ta muốn cùng Hành Vân giải thích a!" Lý Thu Thủy hiện tại công lực khôi phục đến hơn phân nửa, nếu muốn đi vào thập phần đơn giản, nhưng là nàng không nghĩ tới làm thương tổn người của Linh Thứu Cung.

Kiếm Mai cũng hiểu biết Lý Thu Thủy cùng tôn chủ nhà mình là quan hệ gì, chính là mệnh lệnh của tôn chủ nàng là không thể không vâng theo được.

"Không phải ta không muốn mở cửa, mà đây là mệnh lệnh của tôn chủ. Ngài là biết... tôn chủ từ trước tới nay đều nói một không hai. Sự tình nào đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi được!!"

Thanh âm của Lý Thu Thủy sớm đã rơi vào trong tai Vu Hành Vân. Tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói đoạn liền đoạn. Chính là vừa nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó, Vu Hành Vân liền hận. Vu Hành Vân đời này ghét nhất chính là bị người mình phản bội. Chỉ cần có người phản bội nàng đều sẽ không có kết cục tốt lành. Duy nhất đối với Lý Thu Thủy.... nàng là không nở xuống tay. Nếu trách không được.... vậy chỉ có duy nhất khiến cho nàng tìm không thấy mình , làm trừng phạt

"Hành Vân!" Lý Thu Thủy vọt vào trong tẩm cung của Vu Hành Vân nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh mà mình đang tìm kiếm, liền chạy khắp nơi tìm người.

"Hành Vân, nàng ở nơi nào? Ta muốn giải thích , đều là ta không tốt... Nàng đi ra đi!" Hô hô, Lý Thu Thủy nước mắt cũng không kiềm được chảy xuống " Nàng thật sự là không muốn nhìn ta sao?! Hành Vân...."

Lý Thu Thủy dựa vào cây cột nhìn đàn cổ mà Vu Hành Vân đặt ở phía trước cửa sổ. Bỗng nhiên nghĩ tới một cái chủ ý không hề tốt, "Nàng đã trốn, vậy ta đây liền bức nàng đi ra!"

Ngày thứ hai, Linh Thứu Cung truyền ra chỉ lệnh làm cho người của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo đều phải trở lại Thiên sơn, bái kiến Tân Nhậm Thiên Sơn Đồng Mỗ. Điều này làm cho người của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo cảm thấy rất kỳ quái. Thiên sơn đồng mỗ là do ai thừa kế, ai lại có bổn sự tài giỏi kéo xuống được Thiên sơn đồng mỗ trước kia

"Bái kiến Thiên Sơn đồng mỗ, chúc Đồng mỗ vạn thọ vô cương, sánh dữ thiên tề...."

Lý Thu Thủy ngồi ở trên ghế chủ vị, nhận quỳ bái của Thiên Sơn ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo, trời sinh khí phách làm cho người ta khổng hiểu sao lại rung cả lên

" Đều đứng lên đi, từ nay về sau Lý Thu Thủy ta chính là chủ nhân của Linh Thứu Cung!! Các ngươi đều phải nghe lệnh ta, nếu không... các ngươi đều biết lấy hậu quả rồi đó!! " Lý Thu Thủy nguyên bản khuôn mặt vốn ôn hòa, hiện tại liền trở nên thập phần băng giá, làm cho người ta run rẩy.

Không thể hoài nghi, Lý Thu Thủy trước mắt so với Vu Hành Vân càng làm cho người ta cảm thấy áp lực hơn. Lý Thu Thủy hết sức hài lòng mà nhìn đám người phía dưới, thầm nghĩ trong lòng

"Hành Vân, ta không tin nàng không ra gặp ta!! Hơn nữa, tâm huyết của nàng đều ở trong tay ta rồi...." chủ ý của Lý Thu Thủy chính là muốn Vu Hành Vân tới tìm nàng tính sổ. Đến lúc đó Lý Thu Thủy sẽ để cho nàng đánh chửi, chỉ cần Vu Hành Vân để ý nàng là được.

Nói tới Vu Hành Vân sau khi ly khai Linh Thứu Cung, liền đi vào bên trong hoàng động, dùng công lực ngưng thủy thành băng bao bọc chính mình bên trong tầng băng. Như vậy là có thể ngăn được chính mình nhịn không đi tìm Lý Thu Thủy. Cũng có thể cho vết thương trong tim được băng lạnh bao bọc, làm cho thời gian phai nhạt nó.

"Thu Thủy, ta thật sự không biết nên bắt Người làm sao bây giờ... Có lẽ, chỉ có tách ra một đoạn thời gian mới là đối với Người và ta là lựa chọn tốt nhất!"