Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân vừa đi không lâu, Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự cùng Hư Trúc cũng gian nan tới được thị trấn nhỏ. Bởi vì không tìm thấy Lý Thu Thủy các nàng, cho nên đành phải tạm thời ở lại bên trong khách điếm của trấn

"Đại thúc, ngươi thật chưa từng thấy qua người này?". Một vị thiếu niên anh tuấn cầm một bức họa hỏi , hắn một đường theo từ Đại Lý đi tới thị trấn nhỏ xa xôi này đều là vì người bên trong bức vẽ đang cầm trên tay này

"Không có... nhưng bất quá nhìn có chút quen mắt!!". Vị đại thúc đang mua hoa quả nói, nhưng lại không xác định được mình đã thấy người kia ở chỗ nào.

"Ngày hôm qua, hắn có tới sạp hàng của ta mua quýt cho một vị cô nương xinh đẹp như thiên tiên. Họ giống như..... đang ngụ ở bên trong khách điếm đối diện thì phải!!". Thiếu niên anh tuấn nói lời cảm tạ, rồi nhanh chóng hướng khách điếm trước mắt đi tới.

Lúc này Vương Ngữ Yên đang cùng đám người Đoàn Dự ăn cơm trưa. Chuyến đi này thật phong trần mệt mỏi, Vương Ngữ Yên cũng khá lâu rồi chưa có ăn một bửa ngon lành. Hiện tại nhìn thấy đồ ăn thực sự là có chút không kiềm được. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi Lý Thu Thủy, Vương Ngữ Yên cả người đều so với trước kia phóng khoáng hơn rất nhiều

"Vương cô nương, ngươi nói Lý cô nương các nàng rốt cuộc đi nơi nào ?! Vì sao đã hai ngày rồi mà còn không có trở lại đây?!" Đoàn Dự không khỏi có chút lo lắng. Trái lại Hư Trúc lại tỏ ra thập phần yên tâm nói

"Sư thúc bá không có chuyện gì đâu. Các nàng võ công cao như vậy, trên đời này có thể địch lại các nàng đã không có ai a!!" nói xong, Hư Trúc hung hăng xới cơm ăn, hắn là muốn đói đến hôn mê rồi

"Hư Trúc nói đúng không sai, nãi nãi (bà ngoại) các nàng sẽ không có việc gì đâu!!"

Vương Ngữ Yên không chút để ý nói một câu lại khiến cho Đoàn Dự nhấc lên ngàn tầng sóng

Đoàn Dự hiện tại còn chưa biết Vương Ngữ Yên cùng Lý Thu Thủy quan hệ là gì. Lúc trước chỉ nghe thấy Vương Ngữ Yên kêu Lý Thu Thủy là tỷ tỷ nên tưởng các nàng là song sinh tỷ muội. Hiện tại ngược lại là hai bối phận khác nhau như vậy. Vương Ngữ Yên nhìn thấy Đoàn Dự vẻ mặt đích ngốc ra, còn tưởng rằng hắn bị làm sao

"Đoàn công tử, ngươi không sao chứ?". Đoàn Dự nghe thấy Vương Ngữ Yên tiếng kêu liền lập tức hồi tỉnh lại

"Nga... Ta không sao. Chỉ là có chút khiếp sợ Lý cô nương cùng nàng lại chính là..... quan hệ này. Nói như thế, Lý cô nương rút cuộc lớn hơn chúng ta rất nhiều, vì sao còn có thể trẻ như vậy?!"

"Sư thúc của ta, nàng... Ít nhất... Cũng đã hơn chín mươi tuổi , nàng kém sư phó của ta ba tuổi, sư bá lớn nhất... Đã có chín mươi sáu !". Hư Trúc một câu nói ra mới đúng là kinh người, phen này dứt khoát còn thiếu chút nữ thôi là làm Đoàn Dự trực tiếp té xỉu

"Đoàn... Ca ca!" Một tiếng la lớn lên đem Đoàn Dự kéo về hiện tại. Nhìn lại, chính là muội muội Mộc Uyển Thanh của mình

" Uyển muội?! sao muội lại tới đây?!"

Đoàn Dự ngây ngốc mà nhìn Mộc Uyển Thanh, hắn hiện tại đã sớm đem Mộc Uyển Thanh xem như muội muội của mình

"Ngươi chẳng lẽ là không muốn ta tới đây sao?"

Mộc Uyển Thanh nhìn đến Đoàn Dự cái dạng này liền muốn tức giận, uổng công lúc trước mình lại đi coi trọng người kia. Có lẽ lúc trước là xuất phát vì lời thề.... Còn chính mình đối với hắn thực sự chỉ là một lòng cảm kích. Bất quá hiện tại bọn họ làm một đôi huynh muội cũng được lắm

" Ngươi không biết hiện tại phụ vương đã rất sốt ruộc sao?! Bá Phụ đã xuất gia tu hành... Có rất nhiều chuyện chờ ngươi trở về mới có thể làm được, ngươi thế nào lại cứ chỉ lo cho chính mình, đi du sơn ngoạn thủy như vậy?!"

"Ta... Ta thật sự là... Ai, quên đi, dù sao một hai lời nói cũng nói không rõ hết được!". Đoàn Dự suốt mấy tháng qua, không phải là du sơn ngoạn thủy, mà là luôn ở tại Mạn Đà sơn trang làm người trồng hoa a.

"Nếu nói không rõ cũng không cần phải nói, ta cũng lười nghe!!". Mộc Uyển Thanh đặt mông ngồi xuống kế bên chỗ của Đoàn Dự, bắt đầu ăn cơm. Nàng cũng là tìm cho tới trưa rồi, ngay cả bữa sáng cũng chưa có ăn.

Vương Ngữ Yên không biết người trước mắt là ai, nhưng vừa rồi nghe Đoàn Dự kêu nàng một câu " Uyển muội" liền đoán được đây có lẽ là muội muội của Đoàn Dự, vì thế liền kêu tiểu nhị mang thêm thức ăn lên cho nàng. Mộc Uyển Thanh đang ăn, trong miệng hàm hồ mà nói

" Cảm ơn.... Cũng chỉ có ngươi tốt...!!" trong lúc vô tình Mộc Uyển Thanh thấy được nụ cười nhẹ nhàng của Vương Ngữ Yên, không khỏi ngẩn ngơ. Nàng lớn đến như vậy cũng chưa từng thấy qua ai xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy, chợt nhìn đã thấy thật giống như tiên nữ giáng trần chứ không phải kẻ tầm thường. Nhìn Mộc Uyển Thanh cùng Đoàn Dự bộ dạng ngốc nghếch thập phần giống nhau, Vương Ngữ Yên không khỏi " Phì" bật cười, có lẽ chuyến lữ trình sau này sẽ không còn buồn tẻ vô vị nữa