Qua một hồi lâu, Vu Hành Vân mới giải trừ hết hàn độc trong người Lý Thu Thủy. Kể ra thật may mắn, nhờ Kiều Phong trước đó đã giải từ phần nhiều hàn độc nên Hành Vân mới thuận lợi hấp thụ toàn bộ phần còn lại, nếu chỉ có một mình nàng, chỉ e cả hai đều gặp nguy hiểm.

"Hành Vân, ta tại sao lại ở chỗ này, vừa rồi... Vừa rồi ta nhớ...đột nhiên...ta rơi xuống, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Lý Thu Thủy chẳng hề biết thân mình trúng hàn độc, chuyện cũng do lúc trước, khi thấy Thu Thủy tỉnh lại, Hàng Vân tột cùng cao hứng nên quên mất nói lại cho nàng nghe. Thật ra, với nội lực thâm hậu của Lý Thu Thủy, một chút hàn độc này chẳng là gì cả, nhưng vừa rồi nàng dùng Bắc Minh thần công hút hết nội lực của Lý Long khiến hàn độc trong cơ thể kết hợp nguồn lực mới lạ liền phát tác. Đan điền dồn nén nhiều ngoại lực, đến khi nàng vận công, như một giọt nước tràn ly, tất cả nội lực ồ ạt chảy vào gân mạch bên trong, khiến Lý Thu Thủy đột nhiên mất đi tri giác và rơi tự do.

"Không đại sự gì, Người bị hàn độc xâm nhập đan điền nên bị một chút ảnh hưởng, ta đã giúp Người loại trừ. Tuy nhiên, về sau cũng nên cẩn thận hơn, tạm thời đừng dùng Bắc Minh thần công nữa!" Vu Hành Vân cẩn thận giải thích

"Chờ nội thương của ta khỏi hẳn, ta liền giúp Người khôi phục nguyên khí."

"Đành phải như thế ..."

Lý Thu Thủy chợt nhớ tới vị anh hùng vừa cứu mình, lập tức đứng dậy nói lời cảm tạ

"Vừa rồi đa tạ vị này... Đại hiệp cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích. Nếu người cần tại hạ giúp gì, xin hãy phân phó, ta nhất định toàn lực góp sức! Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh"

Đầu viên ngói trích thuỷ chi dạ làm dũng tuyền cùng báo (đại khái nghĩa là: chịu ơn tất phải báo đáp) , Lý Thu Thủy đối với việc này vô cùng đứng đắn, chính bởi không muốn vĩnh viễn thiếu nợ người ta một phần ân tình.

"Tại hạ Kiều Phong, việc nhỏ chẳng cần bận tâm, chúng ta còn có việc phải đi lo liệu. Nếu tiểu huynh đệ đã có người chiếu cố, chúng ta có thể yên tâm cáo từ."

Kiều Phong từ trước đến nay thi ân bất cầu hồi báo, giờ phút này nhìn thấy Lý Thu Thủy bình an vô sự thì có thể an tâm đi lo chuyện của mình .

"Kiều Phong?"

Lý Thu Thủy mở to mắt nhìn dáng vẻ oai hùng của người nọ, quan sát kĩ hắn một lần nữa, quả nhiên đúng là Kiều Phong, trong nhất thời, nàng trở nên thập phần kích động. Lý Thu Thủy chẳng ngờ nổi mình gặp được anh hùng thời Thiên Long niên đại trong hoàn cảnh này, hắn lại vừa cứu nàng một mạng, lại tò mò muốn biết hắn đang lo đại sự gì, nên quyết định đi theo trợ giúp hắn

"Kiều đại ca đã có chuyện gấp gáp phải đi làm, hay cứ để bọn ta nhập nhóm, thêm một người thêm một phần sức lực mà, biết đâu lại giúp được đại ca một chút, như thế nào?"

A Chu nhìn thấy dáng vẻ Vu Hành Vân trị thương cho Lý Thu Thủy vừa rồi liền biết hai người trước mắt đều là cao thủ bất phàm, nếu có thể cùng Kiều đại ca hợp lực thì cực kì tốt, nhanh nhẩu góp ý

"Hảo, vậy chúng ta cùng đi đi, nhiều người sẽ dễ ứng phó hơn!"

Vu Hành Vân cũng hoàn toàn đồng ý, dù sao họ cũng có ân cứu giúp Thu Thủy, nàng nhất định phải tận lực báo đáp ân tình to lớn này

"Mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, xin Kiều bang chủ đi trước dẫn đường!"

Vu Hành Vân tuy rằng chưa bao giờ hạ sơn, nhưng mạng lưới tình báo của Linh Thứu Cung đã sớm báo cho nàng biết về thiên hạ đệ nhất cao thủ bấy giờ chính là Kiều Phong bang chủ Cái bang.

Kiều Phong nghe thấy Vu Hành Vân gọi mình bằng "Kiều bang chủ" cũng chẳng mấy để tâm, dù sao hư danh này đã vang vọng võ lâm, giờ đây, cấp yếu là phải làm rõ sự kiên kia để giải oan cho bản thân. Kiều Phong tăng nhanh cước bộ, một lòng muốn bay tới địa phương kia để cứu huynh đệ Cái Bang.

Giữa miếu hoang đổ nát, Lý Long suy yếu nằm vật vờ trên mặt đất. Hiện tại hắn đã bị mất hết nội lực, chẳng khác gì kẻ phế nhân. Hắn cố hết sức tử cầm thanh kiếm bên người, khổ thay, đến nhấc tay còn nhất không nổi thì nói gì cầm kiếm.

"Đáng giận!"

Lý long gầm lên một tiếng, thấy bòng Mộ Dung Phục hướng tới phía mình, liền hỏi

"Mộ Dung huynh đệ, ngươi cũng biết tên bạch y nhân khi nãy sao? Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào? Vì sao tất cả nội lực của ta đều bị mất?"

Mộ Dung Phục bây giờ trở thành người có võ công cao cường nhất nơi đây, nên hắn tự tin nếu đi theo bọn họ đến Tây Hạ thì hắn đương nhiên sẽ được của làm Đường chủ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, đến lúc đó có thể dùng binh quyền Tây Hạ, từng bước một khôi phục đại Yên. Nhưng mà, tốt nhất vẫn nên tranh thủ sự tín nhiệm của Lý Long, vì thế liền đem tất tần tật những điều mình biết nói cho hắn

"Người đả thương ngươi không phải nam tử, mà là một vị nữ quái vật sống lâu trăm năm, lai lịch võ công của người đó ta cũng mờ mịt, nhưng đảm bảo với ngươi một điều...... Ta và ngươi căn bản không phải đối thủ của các nàng!"

"Các nàng? Ngươi nói yêu nữ quái vật gì gì đó chính là hai tiểu mỹ nhân sao? Ha ha ha..."

Lý long đột nhiên cười rộ, làm cho Mộ Dung Phục thập phần khó hiểu.

"Tướng quân vì sao bật cười?" Mộ Dung Phục thắc mắc.

"Vô luận là ai, xuất thân thế nào, bao nhiêu người, nếu họ quay lại, ta cũng sẽ không sợ, bởi vì... Ta có thứ này!"

Lý Long từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ

"Ngươi cũng biết đây gì chứ?"

Mộ Dung Phục lắc đầu, vô cùng tò mò về vật trước mắt, liệu nó có thể là thứ gì mà khiến cho Lý Long thoải mái nói rằng không sợ các nàng trở về tìm hắn tính sổ.

"Cái này được gọi Bi Tô Thanh Phong, đó là Tây Hạ chí bảo. Người trúng phải độc sẽ không thể sử dụng nội lực, toàn thân yếu đuối, không thể dùng nội lực, toàn thân mềm nhũn, rất dễ khống chế. Cho dù võ công cao cường tới đâu cũng vô pháp đem nó tống ra khỏi cơ thể!"

Lý Long thấy sự kinh ngạc cùng một tia thâm hiểm hiện lên trong mắt Mộ Dung, hắn nhếch khóe môi tạo thành nụ cười đắc ý rồi cất lọ thuốc độc giấu vào trong áo.

"Bi Tô Thanh Phong, có lẽ sẽ có ích cho ta..."

Mộ Dung Phục thầm nghĩ trong lòng. Nếu có thứ này trong tay, Thiên Sơn Đồng Mỗ nhất định sẽ nghe theo sự sai bảo của ta, khi đó thì đại sự nào cũng dễ dàng hoàn thành, chẳng những phục hưng Yên quốc mà còn bí kíp trường sinh bất lão. "Trường sinh bất lão, cỡ nào mê người!" .Đối với những kẻ trường sinh bất lão, thiên hạ đều hiếu kì muốn tìm hiểu. Có lẽ Lý Thu Thủy không nên dẫn dụ Hành Vân cùng xuống núi. Các nàng đây là tự tìm phiền toái cho bản thân. Tiếp theo, sẽ có vô vàn khó khăn thử thách, thậm chí sẽ làm tổn thương thể xác lẫn tình cảm của các nàng mà các nàng phải trải qua...