Cầu Bại - 求败

Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑

QUYỂN I - NGUYỆT THẦN

Chương 22: Bát Cực kiếm khí

Dịch giả: Thiệu Cảnh

Biên tập: Airin

Nguồn: Tàng Thư Viện

Bát Cực.

Bát Cực kiếm khí gồm có bốn cảnh giới, lần lượt từ thấp đến cao.

Cảnh giới đầu tiên là Nhất Khí Sơ Thủy.

Cảnh giới thứ hai là Nhị Phán Hồng Mông.

Công nguyên, thời đại mạt pháp thiên địa nguyên khí không còn, Vân Hi đã ngưng tụ được Nhất Khí trong cơ thể, luyện đến cực hạn cảnh giới đầu tiên của Bát Cực kiếm khí. Nhưng sau đó lại giậm chân tại chỗ vì không thể hấp thu thiên địa nguyên khí để đạt đến Tiên Thiên, rồi chuyển hóa nguyên khí trong cơ thể từ hậu thiên sang tiên thiên để luyện thành cảnh giới thứ hai của Bát Cực kiếm khí. Quá trình biến đổi thành Nhị Phán Hồng Mông diễn ra một cách chậm chạp nên không thể đột phá, kể cả đến khi đã chết vẫn ngừng lại ở cảnh giới Nhất Khí Sơ Thủy.

Đây chính là mối hận lớn nhất trong đời hắn.

Nhưng mười mấy năm dậm chân chỗ không thể đột phá lại khiến nền tảng của hắn tại cảnh giới này rất vững chắc.

Sau khi hắn trở về nhà rồi treo một tấm bảng “miễn làm phiền” lên cửa, phương pháp ngưng tụ Nhất Khí Sơ Thủy – cảnh giới thứ nhất của Bát Cực kiếm khí bắt đầu hiện lên trong lòng.

“Vù!”

Chân khí của võ giả cấp bốn trong cơ thể ngay lập tức dâng lên cuồn cuộn.

Nhất Khí Sơ Thủy.

Chính là tia nguyên khí tinh thuần nhất khi trời đất mới hình thành.

Còn gọi là tiên thiên tinh khí, tiên thiên thai tức.

Đó chính là tia nguyên khí duy trì sự sống của thai nhi trong bụng mẹ.

Trong quá trình con người lớn lên, tia nguyên khí này không ngừng hấp thu khí hậu thiên nên mờ nhạt dần. Nhưng việc Vân Hi đang làm hiện giờ chính là dẫn tia tiên thiên tinh khí này ra, dùng tiên thiên tinh khí tinh thuần nhất trong đời người để luyện thành kiếm mang của Bát Cực kiếm khí.

Luyện tinh hóa khí.

Luyện tinh hoa của tiên thiên thành Bát Cực kiếm khí.

Sau khi chân khí không tính là mạnh mẽ trong cơ thể bị rút hết, các ký ức liên quan đến cảnh giới đầu tiên của Bát Cực kiếm khí hiện lên rõ ràng trong đầu hắn giống như hình ảnh của một bộ phim.

Trong khi chân khí được luyện hóa, tinh khí trong cơ thể chảy ào ào ra từ khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, không ngừng được sàng lọc, không ngừng được tinh luyện. Các tạp chất hậu thiên dần dần được ép ra ngoài dưới sự luyện hóa của chân khí. Toàn bộ tinh khí ngày càng lấp lánh, ngày càng trong suốt.

Tinh khí chính là gốc rễ của sự sống.

Một lượng lớn tinh khí bị luyện hóa khiến sắc mặt Vân Hi lập tức trắng bệch, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống. Nhất là lúc này, hắn phải dùng hết trăm phần trăm tinh thần để khống chế tiên thiên tinh khí ẩn chứa trong tinh khí do chân khí luyện hóa mà thành, không được mảy may phân tâm. Nếu không, chỉ cần hơi sơ suất sẽ khiến cho tiên thiên tinh khí mỏng manh bị luyện hóa mất. Khi đó, hắn muốn ngưng tụ Bát Cực kiếm khí lần nữa sẽ vô cùng khó khăn.

Cho dù tinh thần của hắn có thể sánh ngang những cao thủ Tiên Thiên mật cảnh thông thường, nhưng khi vận công với cường độ cao như hiện tại, Vân Hi vẫn có cảm giác mình như ngọn đèn hết dầu.

Tinh, Khí, Thần trong cơ thể đều bị tiêu hao đến cực hạn.

Đúng lúc này, giữa sinh mệnh tinh khí sắp bị luyện hóa hết bỗng nhiên xuất hiện một tia năng lượng yếu ớt. Tia năng lượng này tinh khiết như ngọc lưu ly, lại giống như bảo vật lấp lánh nhất giữa trời đất. Trong nháy mắt, khí tức nó tỏa ra đã làm cho toàn bộ cơ bắp, toàn bộ kinh mạch, toàn bộ tế bào trong cơ thể Vân Hi khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa, cơ thể hắn còn có chiều hướng tôi luyện thêm lần nữa.

“Tiên thiên tinh khí!”

Lúc này, tinh thần của Vân Hi vốn đã cực kỳ mệt mỏi bỗng bùng phát mạnh mẽ như hồi quang phản chiếu. Dưới sự dẫn dắt của thần thức, toàn bộ tia tiên thiên tinh khí dung hợp hoàn toàn với một luồng chân khí tinh khiết mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

Trong khi hai luồng nguyên khí dung hợp với nhau, cảm giác huyết nhục tương liên, khí tức tương tiếp kỳ diệu bỗng trào dâng trong đầu hắn.

Nhưng Vân Hi biết đây chỉ là ảo giác. Tuy hiện giờ tiên thiên tinh khí và chân khí trong cơ thể dung hợp với nhau nhưng vẫn không thể xem như Bát Cực kiếm khí thực sự, chỉ có thể xem là Bát Cực chân khí. Chỉ đến khi nào hắn ngưng tụ ra kiếm ý, đưa kiếm ý của bản thân vào trong tia chân khí này để chân khí ẩn chứa “ý chí” vô địch của kiếm, lúc này mới có thể xem như ngưng tụ kiếm khí thành công, trở thành Bát Cực kiếm khí – chỗ dựa của hắn để đứng trên thế gian.

“Kiếm thể, kiếm khí, kiếm ý, ba kiếm hợp nhất mới là kiếm đạo chân chính! Bây giờ ta đã có được kiếm thể và kiếm khí, chỉ còn thiếu một thanh kiếm vừa tay để ngưng tụ kiếm ý.”

Tuy nghĩ vậy nhưng Vân Hi vẫn nhắm chặt mắt, điều dưỡng cơ thể.

Hao tổn tinh thần và tinh khí dẫn đến sự tổn thất vô cùng lớn đối với cơ thể. Hắn phải nhanh chóng điều dưỡng để cơ thể hoàn toàn hồi phục.

Lần điều tức này kéo dài cả một buổi chiều, đến khi ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa, Vân Hi mới đành phải ngưng điều tức.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối mịt, có lẽ đã chín giờ đêm.

Vì tiêu hao tinh khí nên bụng cực kì đói, hắn cũng không tiếp tục tu luyện mà bước xuống giường ra mở cửa.

Bên ngoài cửa, Đông Nhược Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa trong khi Triệu Uyển Quân vừa ngồi trên sofa xem TV vừa nhìn về hướng này!

Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, bộ dạng yếu ớt của Vân Hi lúc mở cửa, Đông Nhược Tuyết bị dọa nhảy dựng: “Đông Phương, anh… sắc mặt anh sao khó coi vậy…”

“Thế à?”

Vân Hi lên tiếng trả lời.

Đây là kết quả sau khi điều dưỡng cả một buổi chiều và nửa buổi tối, nếu không, hắn có thể bước xuống giường hay không cũng là một vấn đề.

“Ai… anh Đông Phương, sao lâu như vậy mới mở cửa? Bọn em đang đợi anh dạy Liệt Không Cửu Kích nè!”

Vân Hi vừa bước ra, Triệu Uyện Quân vội vã chạy tới, bỏ cả bộ phim thần tượng đang chiếu trên TV.

Nhưng sau khi thấy vẻ mặt Vân Hi hơi mệt mỏi, cô lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Chẳng lẽ bị thương à? Hay là bị cảm?”

Vân Hi lắc đầu.

“Không phải bị thương, cũng không bị cảm, vậy sao nhìn anh có vẻ mệt mỏi thế này…” Sau khi phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình, sắc mặt của Triệu Uyển Quân bỗng trở nên hơi kỳ lạ: “Vừa rồi anh lâu như vậy mới mở cửa, giờ lại nhìn có vẻ mệt mỏi như thế… chắc không phải là…”

“Là sao?”

Vân Hi tỏ vẻ nghi ngờ.

“Uyển Quân!”

Khuôn mặt Đông Nhược Tuyết ửng đỏ nhìn thật mê người, giọng nói pha chút trách móc: “Đầu óc bạn toàn nghĩ đâu đâu! Đi làm việc của mình đi!”

“Hì hì, người ta đùa thôi mà!”

Triệu Uyển Quân lè lưỡi, trông rất đáng yêu, sau đó nhanh chân chạy đi tiếp tục xem TV.

“Đông Phương, anh vẫn chưa ăn cơm tối phải không? Để em đi hâm nóng thức ăn!”

“Được”

Vân Hi cũng không suy nghĩ nhiều mà đi đến bàn ăn ở góc phòng khách, gắp từng miếng thức ăn lớn cho vào miệng.

Vì Tinh, Thần, Khí của hắn tiêu hao quá độ, bây giờ cần phải bổ sung nên hắn cũng không ăn một cách chậm rãi, từ tốn như trước đây. Hai chén cơm do Đông Nhược Tuyết để phần đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.

“Vẫn chưa no à? Em, em đi nấu thêm!”

Vân Hi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn chịu thua cái bụng đang đói nên chỉ có thể gật đầu. Sau đó, hắn lại nghĩ dù sao cũng lỡ làm phiền Đông Nhược Tuyết rồi nên dứt khoát bổ sung thêm một câu: “Nấu nhiều một chút!”

“…”

Một tiếng sau.

Lúc này, Triệu Uyển Quân đã không còn xem ti vi, đôi mắt xinh xắn nhìn chằm chằm vào Vân Hi. Thấy hắn liên tục tiêu diệt hết chén này đến chén khác, trong mắt cô ngập tràn sự kinh ngạc không thể tin nổi.

Đến khi Vân Hi tiêu diệt xong chén cơm thứ bảy rồi đặt chén xuống, cô mới hét lên chói tai: “Trời ơi, anh Đông Phương, Tiểu Tuyết ngược đãi anh hả?! Mấy ngày nay bạn ấy không cho anh ăn cơm phải không? Chẳng lẽ từ khi em đi, bạn ấy không cho anh ăn cơm, bỏ đói đến tận bây giờ á? Không đúng, hôm qua em còn thấy anh ăn cơm mà…”

“Uyển Quân, đừng nói lung tung!” Đông Nhược Tuyết nói một câu, sau đó lại nhìn Vân Hi, đánh giá qua vẻ ngoài: “Nếu ta không nhìn nhầm thì do tu luyện quá sức nên anh Đông Phương mới đói bụng như vậy đó!”

Vân Hi gật đầu.

Sau khi năng lượng trong thức ăn bổ sung được phần nào tinh khí trong cơ thể, sắc mặt hắn cuối cùng đã hơi hồi phục.

“Công pháp nào kỳ lạ thế này, tu luyện xong lại đói đến thế? Mỗi lần đói lại phải ăn cơm… như vậy… liệu có béo lên không? Béo lên sao có thể chiến đấu với ma thú và người khác? Chẳng lẽ dùng thân thể húc đối thủ? Nhưng thân hình của ma thú rất lớn nha, ưu thế bẩm sinh của bọn chúng con người không thể so sánh được…”

Khóe miệng của Vân Hi giật giật…

Hắn không thể theo kịp trí tưởng tượng bay bổng của cô bé…

Một lúc sau, dường như hắn nghĩ ra gì đó nên hỏi Đông Nhược Tuyết: “Đúng rồi, trong nhà có vũ khí nào còn dùng được không?

“Em tưởng anh quên rồi chứ!”

“Gì?”

“Vũ khí chứ gì!”

Nói xong, giọng nói của Đông Nhược Tuyết hơi ngập ngừng: “Lúc anh trở về từ rừng Dạ Huyết, vật dụng trên người hoặc mất đi hoặc hư hỏng gần hết rồi. Chỉ có một thứ được anh liều chết đem về, lúc hôn mê cũng không hề buông tay.”

“Lúc hôn mê cũng không hề buông tay? Là vật gì?”

“Anh đợi chút!” Đông Nhược Tuyết nói xong bèn đi vào nhà kho tìm kiếm một lúc mới đem một vật dài được quấn trong tấm rèm cửa cũ kỹ ra, sau đó đặt lên bàn rồi mở tấm rèm cửa ra.

“Một thanh kiếm gỉ!”