Sở Văn Lâu bực mình cắt ngang:

- Đừng nói những lời vô nghĩa đó với tôi, cô chểnh mảng chức vụ, còn không phải sai à? Quy định trong lúc thao tác máy không được tự ý rời đi, cô không có mặt ở đó, còn không phải sai à?

Bạch Tâm Duyệt đưa tay lau nước mắt, gật đầu.

Sở Văn Lâu ngả lưng dựa hẳn vào ghế, đủng đỉnh nói:

- Vậy cô nói xem tôi phải giơ cao đánh khẽ thế nào? Lần này bỏ qua cho cô, lần sau nhân viên khác không coi kỷ luật ra gì nữa, công ty còn hoạt động được nữa không? Cô nghĩ tôi đi liên hệ với khách hàng dễ lắm à? Cầu hết ông này bà kia, phải khúm núm tươi cười với họ, kết quả... Hừm!

Bạch Tâm Duyệt chỉ còn biết khóc.

Sở Văn Lâu cầm cái cốc lên, cốc trống không, bực mình đặt xuống.

Bạch Tâm Duyệt rất nhanh nhẹn đi tới lấy phích nước, Sở Văn Lâu không nhận, tự mình đứng dậy, vừa rót nước vừa nói:

- Tôi cũng hết cách rồi, giờ tôi còn đang áp xuống đấy, nếu chuyện tới tai giám đốc Trương, cô càng bị xử phạt nghiêm khắc, đừng quên, công ty này là của giám đốc Trương, cô làm mất tiền là mất tiền của anh ta, không phải của tôi.

Rót nước xong tiếp tục ngồi xuống giáo huấn:

- Cô nói xem cả tối cô đi đâu? Chỉ có nhìn qua một cái lúc đầu, sau đó coi như xong việc bỏ đi chơi, quá vô trách nhiệm. Bốn cái máy thái thịt, mỗi cái một tiếng thái 80 cân, tám bốn ba mươi hai, bốn giờ là 1280 cân thịt, mỗi cân 10 đồng, vị chi là 12.800 đồng.

- Đương nhiên cô có thể đem băm nát thành thịt băm để bán, vãn hồi lại được phần nào tổn thất của công ty. Thế nhưng chúng ta có hợp đồng cung cấp hàng cho những nhà hàng kia, bây giờ làm lỡ dở chuyện kinh doanh của họ, phải bồi thường tổn thất, cô trước tiên chuẩn bị 50.000 đi.

Gia cảnh Bạch Tâm Duyệt bần hàn, đừng nói 50.000 tới 10.000 đã là con số cực lớn rồi, trong nhà mà biết khác gì trời sụp đổ?

Bạch Tâm Duyệt kiến thức ít, nên nghe thấy bồi thường khoản tiền lớn như vậy mặt không còn giọt máu nào, sợ tới không cả khóc ra được nữa, quỳ sụp xuống đất:

- Giám đốc Sở, tôi xin anh...

- Đừng, đừng, cô làm cái gì đấy?

Sở Văn Lâu vội đứng dậy:

- Đây là công ty, tôi cũng không phải là huyện lão gia thời phong kiến, cô lạy tôi làm cái gì? Cô... Được, được rồi, cô đứng lên đi rồi chúng ta nói chuyện.

Hắn vừa đỡ Bạch Tâm Duyệt lên thì có tiếng gõ cửa, Sở Văn Lâu áp tay, ra hiệu yên tĩnh, lúc này Trương Thắng đẩy cửa đi vào:

- Lão Sở...

Trương Thắng đi vào thấy Bạch Tâm Duyệt đang lau nước mắt, y chỉ biết tên, không quen thuộc cô gái này lắm. Bạch Tâm Duyệt tính hay ngượng, mỗi lần thấy Trương Thắng là đỏ mặt tránh sang một bên, nhường đường cho y, còn về chào hỏi chỉ mấp máy trong môi, nhỏ như muỗi kêu, Trương Thắng chưa nghe thấy bao giờ.

Sở Văn Lâu vừa đi tới đón, vừa tiếp tục mắng Bạch Tâm Duyệt:

- Vấn đề của cô không phải đơn giản là viết kiểm điểm đâu! Cô là nhân viên kỳ cựu rồi còn vi phạp kỷ luật, có biết ảnh hưởng nghiêm trọng ra sao không?

Đoán chừng là chuyện quản lý kho lạnh, Sở Văn Lâu là phó tổng giám đốc chủ quản, xảy ra vấn đề ở kho lạnh thuộc chứng trách của hắn, Trương Thắng không hỏi tới, vừa là bảo vệ quyền uy cấp dưới, cũng tránh tệ nạn lãnh đạo chuyện gì cũng nhúng tay vào. Cho nên Trương Thắng chỉ liếc mắt qua Bạch Tâm Duyệt một cái, nói:

- Lão Sở, tôi có chuyện phải về thành phố một chuyến, có chuyện gấp thì gọi điện cho tôi.

- Vâng ạ, bao giờ thì giám đốc về?

Trương Thắng lắc đầu:

- Chưa biết được, vốn chỉ gặp vài người bạn ngoại tỉnh, nhưng tối họ lên máy bay, tôi muốn tiễn chân họ. Sau đó lại cùng vài người bạn nữa ăn cơm, đoán có nhanh cũng phải 9 giờ tối. Chuyện ở công ty giao cho anh.

- Vâng, vâng ạ, giám đốc cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu.

Sở Văn Lâu tiễn Trương Thắng đi rồi quay về phòng, thấy Bạch Tâm Duyệt lại khóc nức nở, khẽ lắc đầu, đi vòng qua quay lại bàn làm việc, cầm tài liệu lên, dùng bút chì phê duyệt.

Một lúc sau lấy thuốc lá ra, vẫn xem tài liệu, đầu không ngẩng lên, nói:

- Tôi còn phê duyệt tài liệu, cô về làm việc trước đi.

- Giám đốc..

Nghe thấy tiếng tài liệu đập rầm xuống bàn, làm Bạch Tâm Duyệt run người ngậm miệng lại:

Sở Văn Lâu nhướng mắt lên, thấy Bạch Tâm Duyệt mím chặt môi bộ dạng muốn khóc lại không dám, chỉ còn biết thở dài, day mi tâm nói:

- Tôi biết cô xưa nay làm việc chăm chỉ cần cù, chỉ là sự cố lần này ảnh hưởng quá lớn... Thực là.. Ài, để tôi suy nghĩ thêm.

Bạch Tâm Duyệt như nghe thấy tiên nhạc, mừng rỡ khom người liên tục:

- Cám ơn giám đốc Sở, cám ơn giám đốc Sở.

- Không cần cám ơn tôi, tôi không phải đặc biệt bật đèn xanh cho cô, xử phạt không phải là mục đích căn bản của tôi, tôi muốn kỹ luật công ty được nghiêm minh, trị bệnh cứu người, mới là mục đích, chế độ của công ty không thể không chấp hành. Nhà cô khó khăn, tôi sẽ cân nhắc...

Sở Văn Lâu trầm tư:

- Ừm... Bốn cái máy này trước giờ do cô thao tác, cô hẳn hiểu nó. Bốn cái máy cùng xuất hiện sự cố, nếu chứng minh được do vấn đề chất lượng máy móc, xử phạt sẽ nhẹ hơn nhiều. Cứ thế đi, tôi phải xử lý văn kiện, để... Hết giờ làm, chúng ta nghiên cứu thêm.

….

Phòng leo núi clb sở công an tỉnh vắng ngắt, chỉ có hai cô gái vóc dáng rất thể thao đang leo lên trên vách núi nhân tạo.

Môn thể thao leo núi còn chưa lưu hành trong nước vào thập niên 90, câu lạc bộ có cả phòng leo núi chuyên nghiệp thế này hiếm hơn cả sừng lân lông phượng. Sở công an có phòng này mục đích ban đầu cũng là để mô phỏng điều kiện thiên nhiên, rèn luyện tố chất thân thể cho cán bộ cảnh sát.

Có điều trừ cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang thì những cảnh sát khác muốn bọn họ rèn luyện phần hông trở lên là rất thành vấn đề, mà người có thời gian cũng như tư cách tới clb sở công an lại chẳng phải hai thành phần nói đầu tiên. Cho nên mục đích của các lãnh đạo thì tốt, nhưng từ khi cái phòng này xây lên chẳng ai ngó ngàng gì tới.

À nói vậy cũng không phải, lúc đầu thấy mới mẻ cũng có vài người tới thử thân thủ, sau đó xuất hiện nhiều nhất chỉ có hai cô gái này thôi. Lúc này cô gái tụt lại phía sau vóc người nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa, mặc quần short vàng nhạt với áo ba lỗ cùng màu, eo nhỏ nhắn, mông tròn căng, cực kỳ dưỡng mắt cho ai đứng nhìn.

Bên hông cô đeo sợi dây an toàn, caah đi giày thể thao, ngoài ra không còn trang bị nào khác, lúc này cô gái leo tới chỗ hơn 4 mét rồi, đang lấy bột xoa tay ra để tránh mồ hôi làm trơn.

Cô gái bỏ xa phía trên tóc ngắn gọn gàng, mặc áo lót thể thao rằn ri, phía dưới cũng là quần cụt rằn ri nốt, tay chân để trần, chân tay săn chắc, bụng và bắp đùi thấp thoáng hiện hình cơ, toàn thân phát tán sức sống kinh người. Loại hình con gái kết hợp giữa vẻ đẹp và sức mạnh như vậy, cuốn hút nhưng không phải loại hình lý tưởng cho mọi chàng trai, tố chất sức khỏe của cô rất tốt, đã leo tới độ cao hơn bảy mét rồi.

Vác núi nhân tạo này cao mười mét, đoạn cuối cùng là khó nhất, lúc này cô gái bên trên co người ở trong một cái hõm, chỉ dùng ngón tay và ngón chân gần treo ngược mình trên vách đá, trông rất hãi hùng. Cô nín thở đu đưa thân thể, đột nhiên vọt lên trên như con khỉ, cực kỳ hiểm hóc bám chân vào được một cái hốc, người vẫn treo lơ lửng.

Cô gái thở lấy hơi vào lượt, hóp bụng đưa chân trái, tay trái vươn ra, nắm được cái hõm khác, vượt qua được đoạn dốc ngược khó nhằn nhất, sau đó thì toàn thân huy động, nhảy, đu, leo, linh hoạt như báo săn, lên tới đỉnh vách núi.

Ngồi trên đỉnh rồi, nhìn cô gái phía dưới, chỉ đạo:

- Bên phải, đu sang bên phải, con gái thân trên dài hơn thân dưới, trọng tâm thấp hơn nam nhân 6%, cho nên lực thăng bằng tốt hơn, phải tận dụng điểm này.

- Đúng, cứ như thế, vai, bụng cùng cơ bắp chúng ta yếu hơn nam nhân, nhưng khớp lại dẻo dai linh hoạt hơn, phải tận dụng kỹ thuật đu mình để tiết kiệm sức.