Gió hiu hiu thổi, mang theo hương thơm hoa cỏ, Trương Thắng kéo sát tấm thân mềm mại như không xương của Tiểu Lộ vào lòng, nhìn vào mắt cô, giọng ôn nhu say đắm gọi Tiểu Lộ đang nghịch mấy quả bóng bay:
- Tiểu Lộ! Mai anh lại về Kiều Tây rồi, thời gian tới phải chuẩn bị nhiều thứ, e không thể về thành phố, em có nhớ anh không?
- Nhớ anh làm cái gì, gần như thế, em lại không phải không biết anh đang chuyên tâm công tác, ở đây đợi anh là được.
- Cuối tuần cũng không tới thăm anh à?
Tiểu Lộ hừ mũi một tiếng:
- Cuối tuần nếu anh rảnh tất nhiên sẽ về, nếu anh không rảnh, em tới cũng chẳng được gì, còn không bằng tới chơi với hai bác.
Trương Thắng tức lắm, đe dọa:
- Sao, em tự tin quá, không sợ anh cô đơn ở ngoài sẽ hư à?
Tiểu Lộ hất cái cằm nhỏ, đắc ý nói:
- Anh dám à? Anh mà hư, em sẽ bảo hai bác đánh gãy chân anh.
Trương Thắng cười gian, đẩy mạnh cái ghế đu một cái:
- Em nói cái chân nào?
Tiểu Lộ "á" một tiếng, mặt đỏ tía tai xoay mông đi, vung hai nắm đấm nhỏ, đấm thùm thụp vào ngực y:
- Đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt em...
Chợt nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Trương Thắng nhìn mình chằm chằm, ý thức được nguy hiểm, cánh tay vô lực chống lên ngực y, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay Trương Thắng, yếu ớt nói:
- Buông…buông em ra đi.
Trương Thắng ôm rất chặt, cười tà ác nhìn Tiểu Lộ chống cự trong vô vọng, gò ngực xinh xắn khe khẽ nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng run run, cơ thể mềm mại ngọ nguậy đầy bất an, thấy vờn con mồi đã đủ mới nhoài tới đặt lên môi Tiểu Lộ một nụ hôn cuồng nhiệt, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng tách cánh môi mềm, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho.
Cảm giác ấm áp ướt át đó khiến người ta ngây ngất, Trương Thắng vừa hôn, vừa âm thầm đưa một tay xuống, lách qua váy của Tiểu Lộ,nhưng đáng tiếc, dù Tiểu Lộ bị y hôn tới mê muội, vẫn cảm nhận bàn tay Trương Thắng vừa chạm vào đùi mình, y chưa kịp cảm thụ điều gì thì Tiểu Lộ cắn lấy đầu lưỡi y, sau đó nhanh như chớp nhảy xuống đất, mặt đỏ dừ:
- Chúng ta về đi, sáng mai anh còn tới Kiều Tây, thời gian qua vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi.
Cảnh giác không tới gần:
- Lấy bóng bay cho em.
Giọng nói ấy kèm theo âm điệu nũng nịu của trẻ con, êm ru ngọt lịm, ánh đèn vàng chiếu lên đôi mắt long lanh xao động, bờ môi đỏ mọng bị y hồn tới bóng lên, mỹ miều khôn tả, Trương Thắng nhìn ngứa ngáy, nhưng cũng biết Tiểu Lộ cùng y âu yếm tối đa chỉ cho vuốt ve có giới hạn, không chỉ ở công viên tĩnh mịch này, cho dù hai người ở trong phòng Trương Thắng cài cửa lại, cũng không chịu.
Cũng không phải Tiểu Lộ thẹn thùng tới mức đó, cô một lần suýt kết hôn rồi, chuyện tương tự hẳn đã trải qua, mà do thiên tính mẫn cảm, trong nội tâm lúc nào cũng thấy không an toàn, trước khi danh phận được chính thức thừa nhận, cô luôn có cảm giác không xác định, vì thế Trương Thắng không ép, vờ giận dỗi đứng lên.
Tiểu Lộ lập tức tới khoác tay y lấy lòng, Trương Thắng hừ một tiếng, không cam tâm vỗ mạnh lên mông cô một cái, làm Tiểu Lộ đau ré lên mới thỏa mãn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn...
……..
Nửa tháng sau đó Trương Thắng mỗi ngày cùng Sở Văn Lâu chạy tới sở công thương, sở thuế, rồi ngân hàng, chân không lúc nào ngừng, bận tối mắt, đấy là còn nhớ chiêu bài vàng của Trương Nhị Đản nên mọi chuyện mới thuận lợi đấy, nếu không biết còn vất vả đến đâu, lúc nào cũng hô hào cải cách hành chính, đơn giản thủ tục, vậy mà càng cải cách càng phiền hà.
Cùng lúc đó Từ Hải Sinh cũng tìm một công ty giúp chuyên nghiệm chứng tài chính, công ty này thực lực hùng hậu, sau khi nhận 3% chi phí, lập tức tiền vào tài khoản, sau khi nghiệm chứng xong lại lặng lẽ rút tiền ra.
Khoản vay dùng đất thế chấp tới rất nhanh, trừ đi các loại chi phí, chừng còn hơn 2 triệu tài chính lưu động, Trương Nhị Đản cũng gửi 1 triệu tới, Trương Thắng liền bắt đầu chuẩn bị xây dựng nhà làm việc cùng nhà xưởng.
Trương Thắng vốn muốn mời người viện thiết kế thành phố tới vẽ thiết kế văn phòng làm việc, nhưng Từ Hải Sinh không đồng ý, cho rằng văn phòng chẳng qua chỉ chuyện thể diện, công ty mới lập, chỗ cần tiêu tiền rất nhiều, không nên phí vào thứ vô ích. Vì thế cuối cùng chỉ xây một tầng, tiết kiệm lại có thể trang trí xa hoa một chút.
Đội xây dựng vừa vào công trường lập tức mảnh đất hoang ngày nào trở nên sôi động,
Chung Tình nằm viện gần một tháng thương thế mới lành, thời gian đó, chồng cô Dương Qua nghe ngóng được nơi cô nằm viện, tới dây dưa mãi. Dương Qua không phải là không muốn ly hôn, nam nhân gặp phải chuyện như thế ai có thể chịu đựng nổi, chẳng qua cơn giận chưa nguôi ngoai, muốn dày vò Chung Tình mà thôi.
Đáng thương cho Chung Tình, vốn là thiếu phụ như trái quả chín mọng, vừa bị bệnh vừa bị quấy rồi, ngày đêm mất ăn mất ngủ, tới khi lành vết thương ra viện thì khí sắc không khác gì ma quỷ.
Thực ra tình cảm giữa Chung Tình và Dương Qua không tốt, Dương Qua lái xe, thời gian đầu đó là nghề rất kiếm, tài xế của cục thuế vụ càng khỏi nói rồi, lãnh đạo và nhân viên công tác đi đầu thì hắn tới đó, người ta đút lót, tặng quà, thế nào cũng cho hắn một phần.
Nhà Chung Tình và Dương Qua vốn là hàng xóm, nhà nghèo cô, cha lại mắc bệnh, khi ấy Dương Qua thường xuyên hỗ trợ, lúc thì tiền bạc, lúc thì đồ bồi bổ, ra sức lấy lòng cha mẹ cô. Chung Tình lúc đó còn ít tuổi, lại nghe cha mẹ xúi giục, thấy có người chồng biết lo cho nhà vợ như thế cũng hiếm có, thế là gật đầu. Thành vợ chồng rồi mới biết, Dương Qua thường xuyên ở ngoài quan hệ nam nữ bất chính, lấy được cô rồi cũng lờ nhà vợ đi luôn, vợ chồng vì thế va chạm liên miên.
Từ Hải Sinh mặc dù đã trên bốn mươi, nhưng bất kể là tướng mạo, khí độ, đều ăn đứt con khỉ kia. Ông ta là nam nhân thành thục có sự nghiệp, biết dỗ dành nữ nhân, Chung Tình lại thất vọng với cuộc sống gia đình, bị ông ta liên tục dùng lời đường mật dụ dỗ suốt gần hai năm trời cuối cùng cũng chấp thuận làm nhân tình của ông ta.
Biết Từ Hải Sinh đã có vợ, nhưng Chung Tình lần đầu được hưởng tư vị tình yêu nam nữ, gần như mê muội trong đó, coi ông ta thành chồng thật của mình. Bây giờ gian tình bại lộ, cô có nhà cũng chẳng thể về, công việc cũng không còn, ra viện chỉ biết đi tìm Từ Hải Sinh.
- Tình, anh nghĩ thế này, em nên ly hôn rồi về nhà mẹ đẻ đi, bằng vào dung mạo của em, không lo không kiếm được người đàn ông khác tốt hơn gây dựng ra đình, hơn theo anh không danh không phận thế này.
Từ Hải Sinh nghe xong Chung Tình kể tình cảnh của mình, trầm ngâm một lúc, hạ mí mắt xuống, không nhìn cô:
- Chuyện chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, từ nay về sau đừng nên gặp nhau nữa.
Chung Tình bàng hoàng tới cứng đờ người, trong mắt ánh lên nỗi đau khôn cùng, cô tới đây không phải đòi hỏi gì, tuy biết vợ Từ Hải Sinh xuất ngoại đã lâu, chưa bao giờ yêu cầu y cho mình danh phận, khẽ cắn môi dưới, cố vớt vát:
- Hải Sinh, em biết anh yêu em mà, trước kia anh nói với em thế nào? Anh quên rồi sao?
- Tình, nghe anh nói, chuyện này như thế rồi, ai cũng biết, chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Em cũng cần kiếm lấy gia đình thực sự...
Lạnh tới thấu tim gan, tuy Từ Hải Sinh nói rất nhẹ nhàng, rất hợp tình hợp lý, như đều muốn tốt cho cô, nhưng là người từng gối kề vai ấp, cô biết chứ, ông ta dứt khoát vứt bỏ mọi thứ tươi đẹp hai người từng có với nhau rồi, hết rồi! Chớp mắt tưởng chừng bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, Chung Tình tuyệt vọng, cô không ngờ mình đem mọi thứ hiến dâng cho ông ta, đổi lại kết cục này, lảo đảo lùi lại:
- Đáng đời, đáng đời tôi lắm, tại tôi không nhìn thấu trái tim nam nhân các người.
- Tình, em bình tĩnh lại đi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nên sống lý trí một chút, chúng ta đã có thời gian vui vẻ, đôi bên tình nguyện, anh đã bao giờ cưỡng ép em chưa?
- Không, không hề, là tôi mù mắt, tôi tự làm tự chịu còn trách ai được cơ chứ?
Nghe giọng nói lý trì bình thản tới vô tình đó, Chung Tình nhìn Từ Hải Sinh với ánh mắt xa lạ, cô muốn tỏ ra quật cường, nhưng trái tim tan vỡ từng mảnh, rốt cuộc "òa" một tiếng khóc lớn, quay người bỏ đi.
Nhìn Chung Tình bước chân lảo đảo như say rượu đi về phía cửa, Từ Hải Sinh có chút bất an, vội đuổi theo:
- Em đợi đã... Thế này đi, anh liên hệ cho em một công việc, đảm bảo Dương Qua không thể tìm được em, rồi liên hệ với luật sư, giúp em xử lý hôn sự. Anh chỉ làm được chừng đó thôi, hi vọng sau này em sống thật tốt.
- Tôi hiểu.
Chung Tình mặt co giật, nói nhỏ:
- Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không tới quấy nhiễu anh nữa đâu, không bao giờ.
Nói xong đẩy mạnh cửa lao ra ngoài, mang theo tiếng khóc ai nghe cũng nát lòng.