- Trương Trắng, thu dọn đồ đạc, cậu được tự do rồi. Quản giáo Ngưu mặc cảnh phục đứng ngoài cửa quát:
Sau khi đạt thành hiệp nghị với thư ký Lô, cứ tưởng ngày tự do chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai ngờ đợi liền một lèo ba tháng mới nghe tin này, Trương Thắng có cảm giác không chân thật.
Đồ đạc đơn giản, tay chân vì cảm xúc hỗn loạn mà chậm chạp, nhưng Trương Thắng nhanh chóng gói ghém xong, đeo cái túi lớn trên vai, cầm cái đệm lên, phủi sạch, nhìn về phía anh Văn.
- Anh Văn, cứ yên tâm.
- Ừ. Anh Văn đặt tờ báo xuống, đi tới trước mặt y, nhìn một lượt từ trên xuống: - Đừng nên buồn nản, phấn chấn tinh thần lên mà sống, cậu còn trẻ, còn vô hạn tương lai và hi vọng.
- Cám ơn anh, cám ơn sự giúp đỡ cũng như dạy bảo của anh.
Anh Văn cười: - Không cần, hi vọng những điều tôi chỉ bạo có ích cho cậu, giờ cậu sắp đi rồi, tôi dạy cậu điều cuối cùng.
Trương Thắng nghiêm trang lắng nghe.
- Thuật tứ tượng là tu vi nội tại của con người, khi thời thế thích hợp, cậu có thể vươn lên, nhưng thường có người khi đứng trên đỉnh cao, quên mất rằng mình chỉ dựa vào thời thế, cho rằng bản thân thần thông quảng đại, con người có thể thắng trời, lúc đó ngày diệt vong không còn xa nữa. Nhớ, làm bất kỳ việc gì, cũng phải thuận theo thời thế, không được nghịch thiên, nếu không ắt bại.
- Vâng, tôi nhớ rồi.
Anh Văn vỗ vai y: - Bây giờ nhớ thì dễ, phải nhớ cả lúc mình đắc thế mới khó mới cần nhớ. Tôi chính là vết xe đổ làm gương cho cậu, nhớ kỹ, luôn luôn ghi nhớ.
- Vâng!
Bước chân ra ngoài trại giam, đứng ngay trước cảnh cổng sắt lới, Trương Thắng nheo mắt nhìn bầu trời, cứ đứng thế không có bất kỳ động tác nào, vẫn là bầu trời đó, vẫn là đám may đó, gió vẫn thế, không khí vẫn vậy, nhưng cảm giác khác hẳn.
Tự do rồi.
Trương Thắng muốn hét lên thật lớn, nhưng phát ra ngoài lại là hai dòng nước mắt...
Trước khi được thả, bao giờ trong trại cũng hỏi có muốn thông báo cho ai không, Trương Thắng lắc đầu, nên bạn bè và người nhà đều không biết hôm nay y được tự do.
Trương Thắng không về nhà, mà tới căn nhà ở vườn Hoa Hồng, mở cửa ra, chuyện xưa như một giấc mộng, hai cô gái từng xuất hiện trong căn nhà này, cả hai đều để lại vết cắt sâu trong tim y.
Vuốt ve từng món đồ trong nhà, nhớ lại mỗi câu chuyện xưa kia, cuối cùng Trương Thắng đi ra ban công, lặng lẽ ngồi hút thuốc, không ai biết y nghĩ gì, cứ ngồi đó từ sáng cho đến khi ráng chiều phủ bóng, lẻ loi một mình như con thú bị thương lết về ổ liếm láp vết thương.
Mọi thứ vẫn giống như cái ngày y xuống nhà tản bộ, một bao thuốc hút được một nửa đặt bên gạt tàn, áo véc ném trên ghế sô pha, chai rượu vang uống dở.
Trương Thắng cầm cái áo lên, lấy di động ra sạc pin, rồi thất thần ngồi đó, nghĩ về nhà nói với cha ra sao.
Y hút thuốc, uống rượu, mân mê cái bật lửa trong tay, tới khi thông báo pin đã xạc đầy, cầm lên xem, vài người bạn làm ăn, không đọc, chỉ tin nhắn của em gái di động là mở ra xem:" Sao không nhận điện thoại, ăn chơi phè phỡn ở đâu rồi?"
Trương Thắng mỉm cười gọi lại, nhưng không ai bắt máy.
" Lâu như thế, hẳn người ta quên có một người như mình rồi.”
Lúc này mới đọc các tin nhắn khác, có tin từ ngân hàng, nói đơn xin nâng hạn bội chi pháp nhân trong thẻ lên 10 vạn đã được thông qua, mời y thời gian tới đến làm thủ tục, xem ngày, gửi tới hai ngày sau khi y bị bắt.
Trương Thắng ngẩng đầu nhìn trần nhà, chìm vào hồi ức.
Y làm cái thẻ này là vì Từ Hải Sinh, khi ấy nhìn ông ta đi tới đâu đưa thẻ ra, phục vụ thái độ khác hẳn, thực sự làm Trương Thắng hâm mộ vô cùng, có thể chi ra số tiền đó không quan trọng, bọn họ không bận tâm chút tiền đó, mà cần cái thân phận mà tấm thẻ này đại biểu, ngân hàng cho anh bội chi bao nhiêu bao nhiêu, đại biểu sự khẳng định tín dụng của anh.
Vì thế y nhờ cậy quản hệ làm tấm thẻ này.
Hư vinh! Trương Thắng cười nhạo bản thân.
- A lô, xin chào, đây là trung tâm phục vụ ngân hàng Quỳnh Hải, xin hỏi ngài cần hỗ trợ gì? Câu mở đầu tiêu chuẩn cho bất kỳ ai, nhưng người gọi tới số máy hỗ trợ này đều là khách hàng đặc biệt, có đường dây riêng để đảm bảo được hỗ trợ 24/24, nhanh nhất có thể.
- Chào cô. Trương Thắng mệt mỏi đáp: - Tôi nhận được thông báo quý ngân hàng về việc nâng hạn mức bội chi cho thẻ của tôi.
- Vâng, không biết dịch vụ của chúng tôi có làm ngài hài lòng không ạ. Giọng cô gái vô cùng êm ái:
- Không, tôi chỉ muốn hủy thẻ.
- Chuyện này... Thưa ngài, tấm thẻ này không phải ai cũng có được, nếu không phải trường hợp cần thiết, tôi mạn phép kiến nghị ngài hãy giữ lại.
- Tôi muốn hủy.
-... Vâng, vậy xin hỏi lý do ạ.
- Bởi vì... Trương Thắng cười: - Trước kia tôi rất ngốc, rất ngây thơ.
Trương Thắng cúp điện thoại, uống hết ly rượu, không chút suy nghĩ, bấm ngay một số điện thoại.
Chuông reo ba tiếng thì thông máy, bên kia truyền tới giọng nói kích động tới phát run: - Ai, ai, đang dùng cái điện thoại này?
- Là tôi.
Bên kia vang lên tiếng loảng xoảng hỗn loạn, không biết là va phải cái gì, Chung Tinh giọng cấp bách, nói năng lẫn lộn: - Trương Thắng, cậu ở đâu, tôi sẽ tới đón cậu, tôi sẽ tới ngay. Làm sao lại là giờ này, trại giam chẳng thông báo gì cả.
- Không cần. Trương Thắng cảm giác toàn thân ấm áp, nhưng kiềm chế lại, giọng rất bình tĩnh: - Tôi vừa ra, lòng hơi loạn, muốn ngồi một mình suy nghĩ.
- Thắng! Lần đầu tiên Chung Tình không gọi y là giám đốc, bao chân tình đều lộ ra sau tiếng gọi này:
Trương Thắng không nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô đó, vẫn nói: - Tôi muốn thay quần áo, đi tắm rửa sạch vận rủi, rồi về nhà. Mai tôi tới thăm mọi người, hãy nói với anh béo và Tiểu Hắc là... Tôi... Đã về rồi.
- Tôi hiểu. Chung Tình ôm miệng che đi tiếng khóc, áp chế khao khát muốn gặp y ngay, cô rất hiểu chuyện: - Thắng, nghỉ ngơi cho thật khỏe, mai... Chúng tôi tẩy trần cho cậu.
- Ừ, mai gặp lại rồi nói.
- Được, mai gặp lại. Đặt điện thoại xuống rồi, Chung Tình định thần lại, ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của bồn hoa, đang định lấy chổi quét đất chợt khựng, Trương Thắng chưa về nhà, cũng không thông báo với bất kỳ ai, kể cả Quách Y Tinh, nhưng lại gọi điện cho cô biết...
Nghĩ tới đó cảm động nghẹn ngào, tình cảm thầm kín mấy năm trời trào dâng trong tim, một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tràn ngập trong lòng.
****
Trương Thắng cúp điện thoại xong, cởi hết toàn bộ quần áo trên người, không để sót thứ nào, trần truồng đi lên phòng tắm, tắm rất kỹ rồi thay quần áo mới, trước kia y không thích mặc quần áo gò bó, ghét cảm giác không được thoải ở vai, hông, ghét thắt ca vát, nhưng lúc này y mặc lên mình bộ véc trang trọng nhất, thắt cả ca vát lên, soi mình trong gương, cái đầu trọc lóc, da trắng tái, hai má hơi hõm vào, nhưng y rất hài lòng, vì bản thân trông chững trạc, trầm ổn hơn rất nhiều.
" Cộc cộc cộc!" Phía dưới nhà có tiếng gõ cửa, Trương Thắng lấy làm lạ, ngoài Chung Tình, làm gì có ai biết y đã về.
Trương Thắng mở cửa, không có ai cả, đang ngạc nhiên thì thấy nắm đấm cửa có một cái túi, bên trong có phong thư, y nhìn quanh lần nữa rồi lui vào trong.
Đổ phong thư ra, có một cái chìa khóa, liền biết là người của anh Văn.
Bên trong còn một tờ giấy nhỏ viết " tôi nghe ngóng được tung tích một người, có lẽ cậu hứng thú, chúc mui vẻ, coi như đây quà ra tù của cậu, anh Văn."
Trương Thắng xem xong, khóe môi nhếch lên thành nụ cười đầy tà khí.
**** ****
HẾT!