- Tên?
- Trương Thắng.
Trương Thắng cố nhìn rõ người đối diện, nhưng không ích gì, chỉ nghe có vẻ là nam nhân trung niên:
- Người ở đâu?
- Hộ khẩu bản địa.
- Số CMNT bao nhiêu?
Thật đấy à? Bố ai mà nhớ nổi, Trương Thắng đáp:
- Bình thường không dùng nên không nhớ.
"Bôp!" Có tên cảnh sát vỗ bàn:
- Thành thật khai báo.
- Tôi... Thực sự không nhớ.
Trương Thắng rất muốn hỏi lại xem tên nào nhớ nổi CMT của mình, cố nhịn:
- Mày...
Một giọng nói hơi trẻ có vẻ tức giận:
Trong phòng thẩm vấn không cho đánh phạm nhân, thật ra ở đâu cũng không cho đánh, lý thuyết là vậy... Một bàn tay đưa ra ấn vai người kia, cánh tay thon thả, là nữ, Lão Khương nhíu mày ra hiệu Tiểu Lý ngồi xuống, hỏi tiếp:
- Địa chỉ gia đình...
Vừa rồi bọn họ chỉ kiếm cớ để dằn mặt phủ đầu cho tiện thẩm vấn thôi.
Tần Nhược Nam thu hồi cánh tay lại, nghi hoặc nhìn Trương Thắng, y mặc chiếc áo tù màu xám, tóc lởm chởm cụt ngủn gần như trọc nhưng không được cạo nhẵn, còng tay, vẻ mặt hoang mang, còn có cố tỏ ra bình tĩnh, không có vẻ gian xảo hay hung ác của đám tội phạm, ngược lại cực kỳ đẹp trai, ưa nhìn.
Nhưng đó không phải nguyên nhân khiến Tần Nhược Nam chú ý, mà người này, càng nhìn càng giống.
Là anh ta sao?... Là người xa lạ buổi tối hơn hai năm trước đã cứu mình thoát khỏi âm mưu của tên tội phạm ma túy? Chỉ là người này tuy lần đầu thẩm vấn khá khẩn trương, nhìn chung là điềm tĩnh, trông biết ngay từng trải rồi, khác với chàng trai lóng ngóng non nớt hôm đó, khuôn mặt người cứu hạnh phúc cả đời cô, Tần Nhược Nam vẫn nhớ rõ, làm cảnh sát điều tra ắt học được cách ghi nhớ khuôn mặt, huống hồ từ nhỏ cô đã có bản lĩnh xuất chúng ghi nhớ người khác, chỉ là khí chất này khó mà khớp với chàng trai nghĩa khí kia.
Đám người Đông Xưởng xưa có bản lĩnh nhìn người qua khe cửa, mười năm vẫn nhận ra, Tần Nhược Nam không có bản lĩnh đó, nhưng chàng thanh niên tốt bụng nhắc nhớ cô hai năm trước vẫn nhớ rõ.
Khi đó Tần Nhược Nam chưa tốt nghiệp, vì lạ mặt, thành tích tốt, được đội cảnh sát hình sự mượn đi bắt tên trùm buôn thuốc phiện họ Tề, nếu không có thanh niên kia nhắc nhở, giống như em gái cô trêu, thành áp trại phu nhân của trùm ma túy rồi.
Tần Nhược Nam khác hoàn toàn em gái mình, cô ngoài cương trong nhu, đa sầu đa cảm, một người nhiệt tâm giúp đỡ người không quen biết, sau đó bỏ đi không để lại tên, làm sao có thể là gian thương hám lợi được?
Mình nhầm sao? Nhưng mình chưa bao giờ nhận nhầm người.
Tần Nhược Nam ngồi đó, tay nắm chặt bút bi, hai mắt nhìn Trương Thắng không chớp.
- Tôi là Khương Uy đại đội điều tra kinh tế, bây giờ tôi hỏi cậu, cậu trả lời thành thật cho tôi, nghe rõ chưa?
- Rõ.
Trương Thắng đã vượt qua được sự khẩn trương ban đầu, tập trung tinh lực, tới giờ y vẫn chưa rõ mục đích của đối phương:
Khương Uy hắng giọng:
- Chúng tôi đã nắm rõ toàn bộ tư liệu phạm tội của cậu, giờ xem thái độ của cậu thôi, nếu chủ động thẳng thắn, tranh thủ khoan hồng, nếu không... Cậu tự rõ.
- Vâng, các anh cứ hỏi.
- Cty tài chính Bảo Nguyên thành lập từng được chủ nghiệm Ngưu Mãn Thương của khu khai phát hỗ trợ ủng hộ mạnh mẽ, có phải không?
Trương Thắng trầm ngâm, tại sao lôi Ngưu Mãn Thương vào chuyện này, y lắc đầu:
- Không, tôi và chủ nhiệm Ngưu không có giao tình gì, thực ra khi công ty thành lập, tôi cơ bản không hề tới ủy ban quản lý khu, đều do nhân viên phía dưới làm.
Khương Uy cười nhạt:
- Khi khai trương công ty cậu, chủ nhiệm Ngưu còn đích thân dẫn nhiều lãnh đạo khu tới, không phủ nhận chứ?
- Cái này có gì là lạ, công ty tôi hưởng ứng lời hiệu triệu của chính phủ, là công ty đầu tiên vào khu khai phát, chủ nhiệm Ngưu gánh trách nhiệm chấn hưng Kiều Tây, chẳng lẽ lại để công ty đầu tiên tới khu khai phát mà lãnh đạo không đoái hoài gì tới? Vậy ai tin vào nhiệt tình của chính phủ, không tới mới là vô lý, đúng không?
Khương Uy vỗ bàn đánh sầm:
- Trương Thắng, đừng cái cùn, chúng tôi đã có chứng cứ trong tay.
- Lời tôi nói đều là sự thực.
- Có nhân chứng chứng minh, trước khi khai trương, cậu tặng quà cho Ngưu Mãn Thương, định nói không có sao?
Trương Thắng nheo mày nghĩ, tặng quà thì có, khi đó đem thiếp mời đi mời một vòng, phải có quá rồi, nhưng mà vì khai trương, quà đó tượng trưng cho tiền đi lại, không nhiều, không khả năng coi đó là hối lộ.
Do lúc đó có ngọn núi lớn là Trương Nhị Đản, nên đi tới đâu bật đèn xanh tới đó, cả Giả Cổ Văn không làm khó được, tuyệt đối không cần quà cáp quá nặng. Sao không hỏi tới tội đầu tiên là rút vốn đầu tư, cứ xoáy vào hối hộ? Ném đá dò đường... Hay họ chỉ coi trọng tội này?
- Chuyện lâu lắm rồi, tôi không nhớ, anh nhắc tôi một chút được không?
Tiểu Lý còn trẻ ít kinh nghiệm thẩm vấn, bị Trương Thắng giả ngô giả ngọng làm tức giận:
- Nguyên phó tổng giám đốc của các người là Sở Văn Lâu đúng không? Anh nghe ngóng được Ngưu Mãn Thương thích trà, nên sai Sỏ Văn Lâu tặng một hộp trà ngon, đúng chưa?
Sở Văn Lâu, ra thằng khốn đó cắn mình, biết thêm được một thông tin, Trương Thắng thấy màn đen bao phủ trước mắt đã vén lên một ít, đồng thời cũng tức cười, y nơm nớp sợ hãi nửa ngày, chuẩn bị đủ mọi cách ứng phó, đối phương trịnh trọng nhắc tới cái hộp trà... có vấn đề?
Tần Nhược Nam nhìn Trương Thắng đột nhiên thả lỏng, theo như Sở Văn Lâu khai báo, Trương Thắng mua loại trà cực hiếm trên núi Võ Di gọi là vua trà, đựng trong hộp bạc Malaysia sản xuất, cùng bộ đồ pha trà, tặng cho Ngưu Mãn Thương, giá 12 vạn.
Nếu Trương Thắng nhận chuyện này, tức là Ngưu Mãn Thương nhận hối lộ, giúp đỡ y rút vốn đầu tư được thành lập.
- Ha ha ha, thật sự không nhớ, khi đó đều tặng khách món quà nhỏ, đắt nhất không quá 1.000 đồng, chuyện này có ghi trong sổ sách công ty, các vị muốn tìm hiểu rõ hơn có thể tới công ty tôi xem.
Trương Thắng nhún vai:
Tần Nhược Nam thầm thở phào.
- Đừng nghĩ vờ không biết là xong, tôi nhắc nhở cậu, cố ý chống đối, tội càng nặng. Theo tài liệu chúng tôi nắm được, hộp trà đó là trà vương Đại Hồng Bào, vốn là cống phẩm thời xưa, vậy mà với cậu chỉ là món quà nhỏ thôi nhỉ?
Ra là thế, quả nhiên trọng điểm ở hối lộ, muốn kéo Ngưu Mãn Thương vào? Có lẽ ngoài kia người không muốn mình độ nhất là phe cánh thị trưởng và Ngưu Mãn Thương, y từ đó mà có được tin sớm rằng mình bị điều tra, Trương Thắng tất nhiên lắc đầu:
- Tuyệt đối không có chuyện này, anh cảnh sát, anh đã điều tra kỹ như thế thì hẳn biết tôi và Sở Văn Lâu có thù oán, hắn là người bị đuổi khỏi công ty, lời nói làm sao tin được? Đây là báo thù, tôi là doanh nhân, không ngại chuyện bị dèm pha nói xấu, nhưng chủ nhiệm Ngưu là quan viên liêm khiết chính trực, cảnh sát các anh phải bảo vệ người tốt.
- Trương Thắng, còn ngoan cố phủ nhận, không biết hậu quả sao?
Tố chất tầm thường, chừng này đem dọa mấy đứa phạm tội hiếp dâm như Lưu Nguy còn được, đùa với mình chắc, đi đàm phán với bọn gian thương còn đau đầu hơn gấp bội, nếu đối diện không mặc đồng phục cảnh sát, Trương Thắng đã cười vào mũi, nên càng nhàn nhã đáp:
- Tôi không phủ nhận, mà là không thừa nhận, tôi không nói không có, mà là chỉ có món quà nhỏ thôi. Khai trương bộn bề bao việc, tôi rảnh đâu chú ý tới thứ nhỏ nhặt như vậy? Các anh nói tôi có tội, vậy đưa chứng cứ xác thực ra.
Tiểu Lý vỗ bàn:
- Trương Thắng!
Lão Khương đánh mắt, thay đổi thái độ, cười hỏi:
- Không sao, chúng tôi sẽ điều tra thêm, giờ tôi hỏi vấn đề thứ hai, chuyện rút vốn đầu tư.
Ông ta đẩy bản tài liệu tới:
- Công ty tài chính Bảo Nguyên dùng tiền đi vay giả mạo nghiệm chứng đầu tư, sau khi làm xong giấy tờ đánh giá, nghiệm chứng, liền rút ngược tiền về, sau đó lừa thành lập công ty, điều này không cãi được chứ?