Chân lão đại cảm khái:
- Mẹ, thời đó tàn nhẫn thật, anh em tao trêu một đứa con gái, xé nịt vú của nó, chả làm đéo gì, thế thôi cũng phán tội lưu manh, đoàng!
Lâu lắm mới có đề tài tán gẫu đỡ buồn, Lão Khuê tham gia tích cực:
- Chưa bằng thế này đâu, có huynh đệ trộm cái xe đạp, thế cũng bắn bỏ. Người khác mặc cả không rõ ràng đã mang dưa hấu người ta đi, cũng đoàng nốt, mẹ nó, coi mạng người như rác.
Bưu Tử dựa lưng vào tường, vẫn hồi tưởng vị thuốc lá ít ỏi:
- Nói đi phải nói lại, đất nước rộng quá, đéo tàn nhẫn đéo được, thời ấy trên loạn dưới lạc, đéo đùa chứ, tôi còn tưởng sắp thay đổi triều đại luôn, nghiêm đả một phen kết quả ra sao? Mười năm nhà nhà ban đêm không cần đóng cửa, kẻ ác cần kẻ ác trị, thế nên tôi rất sùng bái ông Đặng.
Trương Thắng tất nhiên hút cuối cùng, tới y thì chỉ còn một ly, tay cầm điếu thuốc suýt bỏng, cố nén, rít sâu tới khi gần hết điếu thuốc mới thôi, vì không có người bạn phạm pháp nào để khoe nên ngồi nghe, tranh thủ xem quy định quản lý hành vi nhân viên giam giữ ở trại giam.
- Làm việc.
Người phụ trách trong coi buổi sáng đi từng phòng quát:
Lão Tần tự biết thân phận, kéo Trương Thắng đứng dậy.
Trương Thắng hỏi nhỏ:
- Làm việc gì?
- Cái gì cũng làm, nhổ lông lợn, nhặt thóc, làm đèn màu... đủ việc...
Hai người đi ra sân, các phòng đều có hai người, dưới sự chỉ huy của quản giáo, khiêng bao tải to về. Về phòng đổ ra mặt đất, thối kinh người, trên mặt đất là đống lông lợn.
Chân lão đại chỉ tay:
- Lão Tần, dạy Trương Thắng.
Mọi người tụ lại chỉ có Lão đại, lão nhị, lão tam vẫn ngồi nguyên trên giường, việc của họ do người khác phân chia.
Lão Tần nói:
- Việc này dễ lắm, tách lông lợn đen và trắng ra, mỗi người năm cân..
Công việc không cần hàm lượng kỹ thuật nào, mỗi tội bẩn thôi, mọi người im lặng mà làm, lão tam giám sát. Đột nhiên cửa sắt "keng" một cái, có tiếng mở khóa tryền vào, Chân lão đại và Phương Khuê hất chăn nhảy xuống đất, cầm lấy đống lông lợn, vờ làm việc.
Cửa mở ra, Chân lão đại đứng nghiêm, tiêu chuẩn hơn cả lính chuyên nghiệp, lưng thẳng tắp, hô một tiếng ngắn gọn, dứt khoát:
- Nghiêm!
Tất cả đứng dán lưng vào tường, ưỡn ngực hóp bụng, chỉ Trương Thắng là hơi ngơ ngác.
Quản giáo đi tới:
- Ai là Trương Thắng?
Lão Tần huých một cái, Trương Thắng lập tức thẳng người, rời hàng hô như trong quân đội:
- Báo cáo, tôi là Trương Thắng.
Quản giáo này họ Ngưu, mặt vuông vức, lỗ mũi to như mũi trâu, cao lớn, mặt hếch lên, ai ở gần nhìn rõ được lông mũi trong hai cái hố đèn ngòm đó.
- Vào đây có bị bắt nạt không?
- Cám ơn quản giáo, không ạ.
- Ừ, an toàn viên, lát nữa cắt tóc cho cậu ta.
- Vâng!
Chân lão đại hô vang:
An toàn viên là người đứng đầu mỗi phòng, được nhà giam nâng đỡ phụ trách an toàn trong phòng, tránh tranh nhau làm lão đại mà xảy ra xung đột, đương nhiên an toàn viên thường là kẻ hung hãn nhất, nắm đấm cứng nhất.
- Được rồi, Trương Thắng, theo tôi một chuyến.
Trương Thắng theo quản giáo Ngưu rẽ trái rẽ phải mấy lượt, di qua cái phòng đơn, cửa để mở, thấy một nam nhân trung niên ăn mặc quần áo thường nhật, ngồi trước bàn có máy vi tính, nhưng hắn không dùng, mà đang đọc sách.
- Nhìn cái gì? Đi mau!
Quản giáo Ngưu quát:
Người trung niên kia ngẩng đầu lên, đôi mắt rất có thần, trầm ổn vững vàng, làm người ta không chú ý tới tướng mạo hắn.
- Ha ha, ra là cậu, huynh đệ niệm kinh Phật. Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tương phi tương, tức kiến như lai. Qua một đêm đã ngộ chưa?
*** Kinh vô lượng.
Ai thế?
Trương Thắng thấy người này rất quỷ dị, không giống tội phạm cũng chẳng giống cán bộ trại giam, nhìn quản giáo Ngưu, thấy ông ta gật đầu mới cười khổ đáp:
- Hôm qua chỉ là gặp biến cố lớn, nên mới cảm xúc đọc một câu Phật kệ, ngộ được đâu phải dễ.
Người trung niên hài lòng, không ngộ mới là thật:
- Nhân sinh có tám nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, ái, biệt, ly oán, cầu không được, bỏ không xong. Chúng ta là bạn tù, gọi tôi là anh Văn, đi đâu đấy?
Quản giáo Ngưu đáp:
- Anh Văn, dẫn y đi thẩm vấn.
- À, vậy đi đi.
Anh Văn ngồi xuống, Trương Thắng giờ mới nhận ra hắn cầm cuốn kinh Kim Cương, người này là tù nhân kiểu gì thế? Trong tù có loại phòng kiểu này sao? Hắn định tu thành Phật à?
Mơ mơ hồ hồ Trương Thắng bị đưa tới gian phòng đăng ký hôm qua, trong phòng là tên quản giáo Lưu, người đăng ký cho y.
Quản giáo Lưu cười nói:
- Có người nhà tới thăm đấy, tên Chung Tình, vợ đấy hả? Xinh đẹp lắm, cậu thật có phúc.
Trương Thắng vừa mới vào đây, khát khao nhất là tin tức bên ngoài, chẳng đính chính, chỉ kích động hỏi:
- Quản giáo, cô ấy có nói gì không?
Quản giáo Lưu giở giọng quan cách:
- Cậu là phạm nhân chờ xử án, tôi làm sao chuyển lời được, đây là sai phạm.
- Vâng, vâng, vâng.
Trương Thắng rối rít vâng dạ, y tin Chung Tình sẽ xử lý ổn thỏa, y không có một giây nghi ngờ cô, nên không bất ngờ:
Quản giáo Lưu hắng giọng:
- Ừm, vợ cậu bảo cậu đừng gấp, chuyện công ty có cô ấy rồi. Tôi chỉ nói thế thôi, đây là của cậu.
Nói rồi đưa tới xếp thẻ dùng thay tiền trong tù, cùng hai bao thuốc lá thơm.
Trương Thắng vội nói:
- Hôm qua còn nợ anh 50 đồng, tôi xin trả lại.
Quản giáo Lưu cười dễ dãi:
- Không cần, kín mồm chút, số thuốc lá này khi nào ra ngoài hẵng hút, ở trong phòng phải chú ý, về đi.
- Dạ...
Trương Thắng hiểu ra, thẩm vấn là cái cớ thôi, hai năm lịch luyện kinh doanh của y đâu phí, nói:
- Quản giáo, số thẻ thay thế này tôi nhờ anh giữ hộ được không, trong đó không tiện mang nhiều.
- Được chứ, tất nhiên là được.
Quản giáo Lưu cười càng tươi.
Trương Thắng lễ phép nói:
- Cám ơn quản giáo, vậy tôi về.
Trương Thắng vừa về, đám bạn tù tranh nhau hỏi:
- Thẩm vấn hay là giáo huấn?
- Có cho thuốc lá hút không?
Trương Thắng vừa nói không thì một tên bợp đầu y:
- Ngu, lần sau bị thẩm vấn thì xin chúng một điếu, sau đó mang về đây.
Nghe nói không có thuốc lá, cả đám thất vọng tản đi, tiếp tục ngồi xuống nhổ lông lợn.
Trương Thắng tới chỗ Chân lão đại, cười nịnh:
- Lão đại, thực ra... Vừa rồi là người nhà em đến, mang cho em ít đồ.
Nói rồi móc ra mấy tờ phiếu, tính theo trị giá là 200 đồng, nét vào tay Chân lão đại:
- Em vào đây cũng nghe nói chút quy củ, nhưng vào đây lão đại rất chiếu cố em, không để em chịu khổ. Nói thật là công ty bị đóng cửa rồi, trong nhà không có mấy, lần này gửi cho em 500, xin hiếu kính anh 200.
Chân lão đại cười ngay, huynh đệ trong tù có mấy ai dư dả, mỗi tháng trong nhà gửi cho 80 - 100 đồng là khá rồi, chút xíu đó làm được gì? Cái căng tin trong này bán đồ chất lượng vứt đi với giá gấp đôi ở ngoài, 200 là khoản lớn, không tệ.
Đám phạm nhân khác biết quy củ, thèm cũng chẳng được, người ta là lão đại mà, đến khi Trương Thắng lấy ra 2 bao thuốc thì cả đám nhìn không chớp.
- Chỉ có 2 bao thôi, lão đại một bao, em giữ hai điếu, còn lại nhờ lão đại chia mọi người....
Cả đám tháng này mới được lão đại bố thí cho điếu thuốc tự quấn, giờ có bao thuốc lá này còn chẳng mừng phát cuồng.
Chân lão đại gật gù hài lòng, Trương Thắng chơi rất đẹp, nếu y không hỏi tự ý chia thuốc lá cho mọi người là có vấn đề ngay, đồ cho đã quan trọng, cách cho cũng quan trọng, Trương Thắng đi tiếp khách nhiều, gặp đủ thứ người rồi, chuyện này y sẽ không mắc sai lầm được.
Tuy nói ai nắm đấm to làm lão đại, nhưng cám dỗ vật chất luôn là pháp bảo tối thượng, nếu Trương Thắng định mua chuộc lòng người, vậy quyền uy của hắn sẽ bị uy hiếp, hắn sẽ bóp nát từ trong trứng nước.
Chân lão đại hừ một tiếng:
- Nhìn cái gì, làm việc xong hãy nói... Lão út là tân binh, tay chân lóng ngóng, đi nhặt vài ba lạng cho quen tay, còn lại mọi người phân nhau làm hộ, có ý kiến gì không?
- Không!
Đám còn lại đồng thanh:
Trương Thắng đột nhiên cảm thấy thoải mái, như quay về môi trường sống quen thuộc, nghĩ thế không khỏi buồn cười.