Tần Nhược Lan lại có kích động muốn đánh y, mím môi nói lớn:
- Em nói, trong nhà chỉ có mình em, muốn mời anh ở lại ăn tối có được không?
Ra thế, Trương Thắng thở phào:
- Ừ, được.
Tần Nhược Lan tức thì hớn hở, tung tăng chạy vào bếp:
- Anh ngồi xem TV đi, em đi làm cơm.
Chẳng mấy chốc trong bếp truyền ra tiếng băm chặt ầm ầm, còn to hơn cả tiếng TV phát ra, Trương Thắng chẳng tập trung xem TV được, lúc thì cảm thương cho mối tình đầu vừa tan vỡ, lúc thì nhìn Tần Nhược Lan buộc tạp dề chạy qua chạy lại như chú chim non vui vẻ.
Cả một bàn thức ăn ề hề dần dần xuất hiện, thịt hộp của Vương đại tỷ, chân giò muối của Hoắc đại ca, chân gà ngâm dấm đóng hộp, cá đóng hộp, thịt bò đóng hộp... Có hai món không đóng hộp, nấm xào và trứng rán.
Nhìn vẻ mặt của Trương Thắng, Tần Nhược Lan xấu hổ vô cùng:
- Em, em ở nhà một mình, nên lười... Thực ra em biết nấu ăn đấy.
Trương Thắng suýt cười ra tiếng:
- Ừ, thế cũng được, rất thịnh soạn.
Tần Nhược Lan vỗ ngực thở phào:
- Anh không chê là tốt rồi, ăn đi, món nấm là do em làm.
- Ừm, ngon.
Trương Thắng cầm đũa lên, gắp một ít, chỉ là nấm tươi cho vào chảo mỡ rồi ít gia vị thôi, ít nhất thì vừa mồm, không mặn không nhạt.
Tần Nhược Lan rót cho y một ly rượu vang, ngồi xuống đối diện, tay chống cằm, nhìn y ăn đầy hạnh phúc.
Trương Thắng chẳng đói cũng chẳng muốn ăn, chỉ đơn thuần liên tục cho thức ăn vào miệng nhai nuốt, miệng hàm hồ:
- Em cũng ăn đi.
- Vâng.
Tần Nhược Lan ngọt ngào đáp, nhưng chẳng có động tác gì.
Nữ nhân vào bếp, hạnh phúc nhất không phải làm ra bữa tiệc thịnh soạn ai cũng khen, mà là nìn nam nhân mình yêu ăn ngon lành, đó là báo đáp lớn nhất cho sự vất vả của họ. Trương Thắng không hiểu lắm, lại giục, Tần Nhược Lan mới cầm đũa lên.
Bữa cơm ăn rất chậm, cũng không nói nhiều, cuối cùng cũng ăn hết, Trương Thắng thở phào như hoàn thành nhiệm vụ nặng nề, nụ cười trên môi Tần Nhược Lan biến mất, thay vào đó là bất an.
- Anh ăn xong rồi.
- Vâng.
Tần Nhược Lan lại bắt đầu bận rộn dọn dẹp, không nhìn y:
- Tám rưỡi rồi.
- Ở thêm một lúc đi.
- Không sớm nữa, anh phải về.
Trương Thắng đứng dậy đi ra cửa, Tần Nhược Lan quyền luyến theo sau.
- Thắng, lâu như vậy, anh có nhớ tới em không?
Thấy Trương Thắng đã thay giày xong, Tần Nhược Lan không kiềm lòng được nữa:
Trương Thắng do dự, y chưa bao giờ nói một câu thật lòng khó khăn như thế, hôm ở trước phòng đăng ký kết hôn, biết rõ Tiểu Lộ không muốn nghe lời nói thật, y lại nói không do dự. Tối nay, biết Tần Nhược Lan sẽ thích câu nói thật của mình, nhưng lại không muốn nói, làm người, thật khó.
- Có không? Dù... Chỉ một lần thôi cũng được.
Giọng Tần Nhược Lan làm ai nào nghe thấy cũng đau lòng, Trương Thắng thở dài:
- Không chỉ một lần.
Câu này là sai lầm, y biết, nhưng không muốn làm cô thương tổn.
Tần Nhược Lan lập tức nhào tới ôm lưng y, cô thỏa mãn rồi, chỉ cần Trương Thắng nhớ tới cô là đủ, câu trả lời đó vượt cả kỳ vọng, ôm chặt, thủ thỉ:
- Hôn em một lần, chỉ một lần thôi, giống đêm hôm đó, được không?
Trương Thắng thình lình quay người ôm lấy cô, đem hết đau khổ tổn thương đặt vào nụ hôn cuồng nhiệt, nữ nhân trời sinh là hồ phát tiết tình cảm của nam nhân, Trương Thắng giống như lữ hành đói khát, chìm đắm trong sự ôn nhu của Tần Nhược Lan, có thích, có dục vọng, đa phần coi cô như người thay thế Tiểu Lộ.
Tần Nhược Lan từ bị động chuyển sang chủ động, rồi tới lúc không thể tiếp nhận được, dù cảm thấy khó thở hai cánh tay vẫn quấn chặt cổ y.
Trương Thắng mút lấy chiếc lưỡi thơm Tần Nhược Lan tận tình dâng lên, dục vọng cao dần, tay đưa lên nắm lấy bầu ngực, mềm mại no đủ, làm người ta yêu thích không dời, tay còn lại bóp mạnh bờ mông tròn vểnh.
Khi tay Trương Thắng luồn qua váy Tần Nhược Lan, cô hét lên, đẩy y ra.
Nam nữ là thế đấy, đôi khi nữ nhân chỉ muốn một cái ôm là đủ, nam nhân ôm xong thì ma quỷ trỗi dậy không sao thỏa mãn được, ánh mắt Trương Thắng đã đầy tính xâm lược, nhìn Tần Nhược Lan y phục xộc xệch, càng không chịu nổi, lần nữa ôm lấy cô, những hình ảnh lờ mờ, cảm xúc mạnh mẽ đứt quãng đêm đó ùa về...
Một loạt nụ hôn từ môi, tai tới cổ, hơi thở Tần Nhược Lan cũng nóng lên, nhưng hôm nay cô không say, là cô gái hướng ngoại, hoạt bát, không có nghĩa là tùy tiện trong quan hệ nam nữ, chỉ buông tay đứng đó, mặc cho Trương Thắng phóng túng.
Trương Thắng kéo khóa, cầm tay Tần Nhược Lan nắm lấy thứ đã cứng ngắc của mình:
- Hiện giờ, anh không cần gì hết... chỉ cần em...
- Không, trước tiên... Anh phải nói một câu cho em nghe đã.
- Câu gì?
- Nói, anh yêu em.
Tần Nhược Lan rất nghiêm túc còn có sự khẩn trương:
Trương Thắng không nói, tiếp tục cởi váy cô.
- Buông em ra.
Tần Nhược Lan đột nhiên đẩy mạnh, giọng trở nên lãnh đạm.
Trương Thắng lảo đảo đùi lại, mắt nhìn áo len Tần Nhược Lan bị y kéo lên cao, cái bụng không phẳng lỳ như của Tiểu Lộ mà hơi nhô lên đầy nhục cảm, váy và quần tất của cô cũng bị y lấy mất, cặp đùi trắng bóc nối liền vùng tam giác che bởi cái quần lót đỏ tươi bắt mắt, y liền bị khuất phục:
- Anh, anh yêu em.
- Thắng, em cũng yêu anh, rất rất yêu.
Tần Nhược Lan bật khóc:
Tường bị xô mạnh, mạnh khung tranh chao đảo, rồi đồ đạc trên bàn bị quét xuống đất không thương tiếc, một đôi nam nữ quấn lấy nhau, đầu Tần Nhược Lan ngửa ra sau, hai chân giơ cao, chiếc quần lót vẫn treo lủng lẳng ở cổ trân, cùng với động tác của Trương Thắng, cô dùng mu bàn tay bịt lấy miệng, ngăn không cho mình kêu lên..
Trong phòng khách ấm áp như xuân, vang lên tiếng kêu say lòng người.
....
- Lão Mã, sao rồi?
Tần Nhược Nam mặc quần jean áo khoác da gọn gàng, chui nhanh vào cái xe jeep, vừa chà tay vừa đưa lên miệng thổi hơi cho ấm, buổi tối tuyết ngừng rơi, nhưng vì thế mà càng lạnh, hỏi nhỏ:
Ngồi ở vị trí tài xế là nam tử trung nhiên râu ria, đưa cho Tần Nhược Nam cái bình đựng nước nóng, mắt liếc về căn nhà chếch đó một đoạn:
- Vừa mới về, mai là năm mới, mọi người ngủ muộn, giờ xông vào, chỗ hẹp, dễ kháng cự, đội trưởng Lưu bảo chúng ta đợi thêm.
Tần Nhược Nam vặn mấy lần mới mở được nắp, uống ngụm trà nóng, rùng mình thoải mái:
- Mai phục vào Tết đúng là luôn chuẩn, chúng toàn tự chui đầu vào lưới.
- Tất nhiên rồi, tội phạm cũng là người, tết nhất chú trọng gia đình đoàn tụ, một mình ở ngoài ai chẳng thấy thê lương, nên nhiều kẻ mang tâm lý cầu may về nhà với người thân. Chỉ khổ chúng ta mà thôi.
Hôm nay bọn họ truy bắt Diệp Duy, một tên ma cô giới thiệu, lừa gạt nữ nhân đi bán dâm. Một lần cô gái hắn giới thiệu xung đột với khách chơi, bị khách giết chết, cảnh sát không tìm được ra thân phận của hung thủ, liền tìm hắn, nhưng Diệp Duy cực kỳ cảnh giác, vừa nghe nói có chuyện là trốn luôn. Vì chỉ hắn mới biết hung thủ là ai, nên cảnh sát truy bắt rất gắt.
Tần Nhược Nam nhìn ô cửa sổ sáng đèn, cầm bộ đàm lên:
- Lão Khương, có quan sát được gì không? Hết!
- Phòng khách có bốn nam nhân chơi mạt chược, bàn vừa bày xong, xem chừng định chơi tám vòng. Mẹ nó, trời sắp sáng rồi, bọn này định chơi xuyên đêm à?
Lão Mã nói vào:
- Thôi coi như ngồi cả đêm rồi, về nhà lại bị vợ trách móc nữa. Tiểu Nam, em nói với đội trưởng Lưu cho chúng ta hành động trước đi.
Tần Nhược Nam nhíu mày:
- Bọn chúng đều đang thức, đội trưởng không cho đâu... A, em có cách, anh đợi đó, chuẩn bị về với chị dâu đi.
- Này, cách gì?
Lão Mã hỏi với theo, nhưng Tần Nhược Namđã nhảy xuống xe chạy mất, chỉ biết lắc đầu.
Năm bảy phút sau một đôi nam nữ khoác tay nhau đi tới, trông giống đôi tình nhân đi chơi về muộn, lạ là tay họ xách cái túi to. Lão Mã lập tức cảnh giác định báo tin thì bộ đàm có tiếng truyền ra:
- Mọi người chú ý, tôi an bài Nhược Nam và Tiểu Lý tới địa điểm, tìm cách kéo nghi phạm ra ngoài, mọi người tùy cơ hành động.