Khúc vừa dứt, Trương Khởi cũng chậm rãi đứng lên.
Lúc bấy giờ, dư vị ban nãy hãy còn đây, bốn phía cực kỳ yên tĩnh đang xem náo nhiệt cũng đang trố mắt lạnh nhìn nàng.
Trương Khởi khẽ nhún người chào tất cả mọi người.
Chính tại lúc này, vô cùng bất ngờ, đám con cháu thế gia đồng thời nhao nhao
lên ngắt, hái hoa đào bên cạnh mình ném về phía Trương Khởi. Từng đóa
hoa rơi như mưa, chỉ trong chốc lát, những bông hoa đào kia đã rơi phủ
khắp khắp mặt đất chỗ nàng đứng, có vài cánh hoa còn dính lên khuôn mặt
nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, khiến cho ánh mắt của Tiêu Mạc sững sờ trong một khắc.
Trong mưa hoa, có tiếng bước chân của Tạ Tử
Ngạn bước lên một bước, dùng tôn nghiêm của con trai trưởng đại thế gia, trân trọng vái chào Trương Khởi, hào sảng nói: "Khúc Phong thổi du
dương réo rắt thần kỳ, có thể nói là vô cùng tuyệt diệu."
Đây chính là bình phẩm.
Đây chính là lời lời đánh giá khen ngợi của một vị con cháu thế gia ban cho.
Sau khi có được lời tán thưởng này, một trận mưa hoa đầy người này, danh
tiếng tài nữ của Trương Khởi chính thức được xác định, danh tiếng khúc
cầm đại gia, cũng nhờ đây vinh hiển cùng với hậu thế.
Tiếng cười
bốn phía rầm rộ vang lên, vô số ánh mắt cũng nhìn về phía Trương Khởi.
Nhìn thấy cô tử Trương thị cũng ngắt hoa đào ném tới Trương Khởi,
Trương Cẩm đưa ánh mắt dõi theo nhìn Tiêu Mạc, cắn răng nói thầm: "Nào
có hay đến như thế chứ? Rõ ràng khó nghe chết đi được."
Lời này vừa nói ra, chúng nữ dòng chính nhà Trương thị đồng thời liếc nàng, cũng đồng thời dời đi vài bước.
Thân là con cháu thế gia, thua không dậy nổi có thể vì thế mà đưa đối phương đến đường chết, cũng có thể tìm một cơ hội ép cho người đó tới mức
không thể ngẩng đầu lên được, mở miệng nói ra những lời không tử tế như
thế, chỉ có lũ đàn bà con gái chốn quê mùa mới nói ra mà thôi.
Lời này của Trương Cẩm chính là tự hạ thấp bản thân nàng ta.
Mưa hoa rơi xuống sau một lúc rồi dần dần dừng hẳn. Đám đông con cháu thế
gia cũng giải tán đi. Dù cho Trương Khởi có tài hoa cách mấy, cuối cùng
cũng chỉ là đứa con gái riêng với địa vị thấp hèn thua rất xa bọn họ,
không có khả năng làm cho bọn họ chú ý quá lâu.
Giữa sự yên tĩnh, Trương Khời nhìn tới thứ nữ các phủ ở bốn phía đang hiếu kỳ nhìn mình,
sau khi suy nghĩ một lúc, mới nhấc chân lên chuẩn bị đi tới chỗ các
nàng.
Đúng lúc này, A Lam chạy tới.
Nàng đi tới phía sau
Trương Khởi, thấp giọng nói: "Khởi cô tử, Cẩm cô tử nói, Tiêu Lang hiện
đang ở bên kia, bảo cô di qua đó gặp hắn, hẹn hắn ở một nơi nào đó, cô
tử sẽ đến ngay."
Trương Khởi quay đầu lại nhìn A Lam, nhỏ nhẹ
nói: "Đại phu nhân có lệnh, không được có liên qua gì với Tiêu gia lang
quân nữa. A Lam, việc này tôi không thể nghe lời tỷ tỷ được, tôi sợ bị
đánh....."
Vừa nghe hai chữ "bị đánh", mặt A Lam liền biến sắc, bất giác đưa tay lên che mông mình lại.
Nàng ta hơi mím môi, sắc mặt biến đổi một lúc, không nói hai lời xoay người
chạy về bên cạnh Trương Cẩm. Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lại đó, vừa hay
nhìn thấy Trương Cẩm cũng đang trừng mắt căm tức nhìn lại mình, bàn tay
phải đồng thời duỗi ra chuẩn xác nhéo lên cánh tay A Lam một cái. Nhìn
bộ dạng cố nén nước mắt đó của A Lam, hẳn là cái nhéo ấy không hề nhẹ.
Trương Khởi nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như không hay biết Trương Cẩm đang phẫn nộ.
Lúc này, một thứ nữ Vương thị vừa đi tới, "Trương thị A Khởi? Có thể tới đây trò chuyện không?"
Ở phía sau nàng, một nhóm thứ nữ đều đang nhìn nàng.
Trương Khởi lên tiếng, mỉm cười đi về hướng chúng nữ Vương thị.
Dòng chính nữ cùng nhau tranh tài khoe sắc, trước khi bệ hạ tuyển chọn phi
xong, tất cả thứ xuất cô tử đều sẽ không được nói đến chuyện kết hôn.
Bởi vậy, yến hội hôm nay không có thứ xuất cô tử nào cả.
Sau hai
lần gặp qua trò chuyện cùng hoàng đế, Trương Khởi đã biết mẫu người hắn
thích đó là cô tử minh diễm lanh lẹ, dám yêu dám hận. Hôm nay Trương
Khởi thi thố tài năng, cũng không lo lắng việc bệ hạ sẽ chọn nàng.
Trương Cẩm đứng ở một bên, thở phì phì trừng mắt nhìn Trương Khởi cùng các thứ nữ nói chuyện ca tụng nàng, oán hận nói: "Nó tưởng rằng tự mình gảy một khúc cầm, là sẽ vô sự hay sao? A Lam, đi, mau gọi nó tới đây."
Nghe tiếng ra lệnh tức giận hổn hển của Trương Cẩm, chân A Lam vừa dịch ra
một chút, nàng ta bỗng liếc mắt nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói: "Cô tử, Tiêu lang đang nhìn về hướng bên này đó ạ."
Lời vừa thốt ra,
Trương Cẩm vội vàng quay đầu lại. Cái nàng thấy chính là bóng lưng của
Tiêu Mạc đang đưa về phía mình, chàng nào có nhìn về phía mình chứ?
Lòng Trương Cẩm càng thêm buồn bực, tay lại duỗi ra véo manh lên bắp thịt
non ở cánh tay A Lam. Trước ánh mắt đẫm đầy nước của A Lam, nàng thoáng
nhìn sang hai bên trái phải, sau đó tức giận khẽ quát: "Mau thu hồi nước mắt đi."
A Lam lại càng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống, thật sự không dám khóc thút thít nữa.
Lúc này, nàng nghe được giọng điệu mất mát của Trương Cẩm khẽ gọi: "Tiêu
lang....." A Lam lặng lẽ nhìn lại, nhưng Tiêu Mạc đang cùng mấy con cháu thế gia vừa nói vừa cười, đã đi càng lúc càng xa.
Tiêu Mạc vừa
đi, Trương Cẩm liền giống như bị mất hồn lạc phách, qua một lúc, nàng hạ giọng thốt lên: "Đi gọi Trương Khởi đến đây, bảo nó đi tìm Tiêu lang,
có nghe hay không?"
Đến lúc này thì A Lam không trì hoãn nữa, mau chóng đi tìm Trương Khởi.
Lần này Trương Khởi lại đồng ý nghe theo.
Nàng thấy Trương Cẩm liếc mắt trừng mình, lại nhìn thoáng qua A Lam, xoay người đi tới phương hướng mà hướng Tiêu Mạc vừa bỏ đi.
Lần đi tìm này, Trương Khởi tìm đến non nửa canh giờ. Khi đó, trong khi
Trương Cẩm ở bên này ngóng trông mòn mắt, còn Trương Khởi thì đang đứng
bên cạnh cây liễu ở hoa viên cùng mấy vị cô tử thứ xuất Mạc thị đàm thơ
luận họa.
Trương Khởi cười nhẹ, sắc mặt hồng nhuận, mặt tươi như hoa, trong hai tròng mắt sáng ngời có chút nét vui vẻ hiếm thấy.
Ở khu rừng bên cạnh, Tiêu Mạc đang chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn tới Trương Khởi.
Tiêu Lộ ở cạnh bên đi tới, tiến đến gần hắn nói: "Lang quân, quanh đây không có người."
Tiêu Mạc gật gật đầu, đột nhiên cười nói: "Lá gan nàng cũng rất lớn, tỷ tỷ
kêu nàng tới tìm ta, dám ngoài mặt thì nghe nhưng trong lại khác, ở bên
đó nói cười đến hăng say?"
Tiêu Lộ liếc mắt nhìn tới Trương Khởi nói: "Lá gan của vị tiểu cô này quả thật không nhỏ."
Nghe hắn vừa nói như vậy, Tiêu Mạc chỉ cười cười, từ từ ý cười cũng dần tắt
lịm, khẽ giọng nói: "Nàng đúng là thông tuệ..... Hôm nay Đại phu nhân
tạo điều kiện cho các nàng cùng đến đây, không hẳn là không có ý khảo
nghiệm." Nói tới đây, hắn liền nhớ tới sự nổi bật náo loạn hôm nay của
Trương Khởi, khóe môi nhếch lên, lộ ra ý tươi cười chế nhạo: Có điều kết quả kia, e rằng không có nằm trong tầm kiểm soát của Đại phu nhân.
Hắn nhìn Trương Khởi đến không chớp mắt lấy một lần, Tiêu Lộ ở bên cạnh
cũng âm thầm thở dài. Hắn luôn cảm thấy, lang quân nhà mình đã tốn quá
nhiều tinh thần và thể lực cho vị tiểu cô tử này.
Trương Khởi nói cười một hồi, sau khi trao gởi mấy cái khăn tay với nhau, đã ý thức
được thời giờ cũng không còn sớm nữa, đoán chừng không bao lâu nữa yến
tiệc sẽ tan.
Nàng vội vã cất bước, đi lại về chỗ Trương Cẩm.
Đang đi, cảm giác có người đang dõi mắt nhìn theo mình, Trương Khởi quay đầu lại.
Nàng trông thấy Tiêu Mạc đứng ở dưới bóng cây, đang lẳng lặng nhìn về phía
mình....Cây nhiều lá rậm, đôi bên cũng không thể thấy được vẻ mặt thần
sắc của nhau, có thể thấy, bất quá cũng chỉ là bóng dáng mà thôi.
Trương Khởi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu vội vàng tiếp tục đi về phía trước.
Trương Cẩm chờ đến mỏi mòn tuyệt vọng, lúc thấy Trương Khởi một mình đi tới,
ngay cả chút hơi sức để hỏi thăm cũng không có. Nàng ta giận dữ trừng
mắt nhìn Trương Khởi, cuối cùng hai tay che mặt thương tâm rũ đầu
xuống, không nhúc nhích nữa.
Chốc lát sau, yến hội kết thúc, mọi người bắt đầu lục tục giải tán.
Trương Khởi đi theo sau sau lưng Trương Cẩm, cúi đầu nhắm mắt theo đuôi. Bốn
phía đều là tiếng guốc gỗ "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" không đồng đều. Đám người con cháu thế gia phong thái hơn người cũng đã kiêu ngạo mà dẫn
đầu rời đi.
Đang đi, một trận tiếng xì xào bàn tán truyền vào trong tai Trương Khởi, "Ba ngày sau, hoàng cung có yến đấy."
"Không biết là cô tử nhà nào được bệ hạ nhìn trúng đây."
Bên này, đám người Trương Khởi vừa mới về tới phủ, vừa bước vào Đông Liên
uyển, nhóm nô tỳ của hai cô tử con thứ xuất ở cùng viện với Trương Khởi
đang quỳ gối trước mặt Đại phu nhân, đang bẩm báo lại với bà ta những
chuyện xảy ra trong yến tiệc.
Khi nghe đến lời bình luận "Réo rắt thanh tao" của đám người Tạ gia dành cho khúc cầm nghệ mà Trương Khởi
tấu, khiến cho đám người con cháu thế gia nhao nhao ném hoa chúc mừng
nàng thì Đại phu nhân từ từ ngồi thẳng người, mở mắt ra.
"Nó tấu thủ khúc gì?"
"Bẩm Đại phu nhân, đó là khúc "Tiêu Tiêu Du" mà ngày trước bệ hạ và Tiêu
lang đã từng hợp tấu, nghe nói nhạc phổ ấy cũng là do Khởi cô tử phổ ra.
"Ồh? Nói tiếp đi."
Một tì nữ khác vội vàng nói tiếp, khi nàng ta nói đến Trương Khởi và Tiêu
Mạc hai người đứng cách xa nhau giữa rừng đào mấy chục thước, chỉ xa xa
nhìn lại chứ không hề đến gần, thì Đại phu nhân ừ một tiếng, sau đó nói: "Ra ngoài đi."
"Dạ."
Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài.
Thất thẩm đi đến phía sau Đại phu nhân, thấp giọng nói: "Nhìn không ra đó là một người thật sự có tài."
Những con cháu thế gia kia, đối với cầm khúc mà nói, mỗi một người đều đã có
kiến thức cực sâu. Khúc cầm của Trương Khởi có thể thuyết phục và nhận
được sự tán thưởng của họ, chứng tỏ nó quả thật có tài, còn là một đại
tài.
Thất thẩm liếc thấy Đại phu nhân trầm mặc, liền nói lên ở
trong hoàn cảnh không có người ngoài, thế nhưng hai người cũng chỉ đứng
từ xa mà nhìn tới đối phương, cũng không hề tới gần một bước, có thể
nói: "Tính ra, trong lòng cũng còn biết kính sợ."
"Lòng còn biết
kính sợ?" Đại phu nhân cười lạnh nói: "Nếu thật sự sợ ta, thì sẽ không
thể hiẹn ra cái chuyện tài hoa này rồi." Hiện danh tiếng tài nữ lan xa,
các đại thế gia đều biết Trương phủ có đứa con gái riêng tên Trương
Khởi, nếu nó được những người này đứng ra làm chủ, quả thật là không thể nào giống như trước đây, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết nữa.
Thấy vẻ khó hiểu trong ánh mắt thất thẩm, Đại phu nhân phất phất tay nói,
"Thôi, thôi, chỉ cần bọn chúng không còn tư tình trai gái nữa, những
chuyện khác ta cũng chẳng muốn quản tới."