Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn
Một cuộc tình thà rằng ngắn ngủi nhưng rực rỡ, hay trước tiên nên hỏi nó có tương lai hay không?
“Còn điều gì chúng ta hy vọng có được ở thế giới thần tiên mà không tìm thấy ở Đồng Cảng không?”.
Thái Mãn Tâm viết một hàng chữ ở mặt sau tấm thiếp, viết địa chỉ của mình rồi lấy một tấm thiếp khác, viết tên Hà Lạc, suy nghĩ một lúc nhưng không biết viết gì.
“Không đi cùng mình là điều đáng hối hận nhất trong bốn năm học của cậu”.
“Hy vọng cậu sẽ bay cao bay xa, thoát khỏi mọi trói buộc”.
Nghĩ được hai câu nhưng không hài lòng lắm. Cô ngồi khoanh chân trên ban công của quán trọ nhà họ Lục, nghiêng đầu nhìn mặt biển sóng sánh dập dềnh, chống bút dưới cằm.
Tiếng guitar ngắt quãng sau lưng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Thái Mãn Tâm không kìm được xoay người, nhích lại gần Lục Sinh Tuấn: “A Tuấn, cậu đã chơi một tiếng rồi, từ đầu đến cuối chỉ có mấy nhịp này, có thể nghỉ một lúc được rồi”.
A Tuấn lắc cổ tay: “Quả thực rất mỏi, tê liệt rồi. Người đẹp, xoa bóp cho tôi đi”.
“Ha, cậu còn tâng công!”. Thái Mãn Tâm gõ vào trán cậu ta: “Đồ nhóc, định lừa con gái nhà ai hả?”.
“Đâu có…”.
Mãn Tâm bĩu môi: “Ở trường cũng có rất nhiều nam sinh học guitar, tôi gặp rất nhiều, biết được vài hợp âm là đến bãi cỏ gảy đi gảy lại, hát hai bài dân ca, chẳng phải là để lừa những cô gái ngây thơ sao?”.
“Tôi học guitar thật sự là vì thích”.
“Là bởi vì sẽ có nhiều cô gái thích cậu, vì thế cậu thích nó chứ gì?”. Mãn Tâm lấy cây guitar trên tay A Tuấn rồi gảy vài nhịp.
“Này, cẩn thận, đây là vật báu của anh Hải, nếu làm hỏng thì anh ấy sẽ ăn thịt cô”.
“m sắc cũng bình thường mà”. Mãn Tâm lại gảy vài nhịp, nhìn vào lỗ thoát âm, cô hét lên như phát hiện ra châu lục mới: “Ha, thì ra là sản xuất ở Bắc Kinh”. Cô lớn tiếng gọi Giang Hải đang sửa quạt trong phòng: “Này, đây là tín vật cô gái nào tặng anh vậy?”.
Giang Hải rút một tờ giấy ăn lau dầu mỡ dính trên tay rồi vo tròn ném vào đầu Thái Mãn Tâm. Cô lè lưỡi. Giang Hải cầm đầu đàn, rút cây guitar từ trên tay cô, quay trục lên dây đàn, điều chỉnh lại dây đàn, sau đó đeo dây, dựng cây guitar nghiêng nghiêng trước người.
Anh mím môi, nét mặt ngây thơ nghiêm túc. Lúc cúi đầu, mái tóc ngắn gọn gàng trông rất dày. Nhìn từ phía trước, những đường nét rất rõ ràng, mạnh mẽ chạy từ lông mày đến chiếc mũi thẳng. Nhìn thì có vẻ như thư thái lướt qua phím đàn nhưng những ngón tay thật đẹp, giai điệu giống như những giọt mưa róc rách rơi từ mái hiên xuống con đường đá xanh. Giang Hải cúi mặt xuống, lông mi của anh thật dài, dường như che lấp tất cả mọi tâm sự. Nét mặt của anh thư thái, nhìn có vẻ rất điềm nhiên nhưng giai điệu như nước chảy tuôn ra từ những sợi đàn giống như gió thổi lướt qua cánh rừng, cành cây đung đưa, những chiếc lá rậm rạp rung lên xào xạc, những vệt nắng tròn loang lổ lọt qua những phiến lá xanh rì.
Tiếng đàn bỗng trở nên gấp gáp, giống như cơn gió thổi bay những giọt sương đọng trên lá, lướt qua mặt hồ yên ả. Giang Hải vỗ nhịp, khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú, hai tay buông khỏi dây đàn, vỗ vào thân đàn, giống như những đứa trẻ nghịch ngợm vui vẻ chạy đùa trong gió, để lại tiếng bước chân gấp gáp. Sau một hồi chơi nhạc say sưa, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng của anh trở nên hòa nhã. Anh nở một nụ cười thư thái.
Giai điệu dần dần chậm lại, khi chuyển hợp âm, thỉnh thoảng lại có âm bội vang lên. Giống như gió lặng mưa dừng, giữa đất trời mù mịt, chiếc bóng mờ nhạt càng lúc càng xa dần.
Bản nhạc đã kết thúc nhưng dư âm còn vang bên tai. Thái Mãn Tâm vỗ tay: “Thì ra đây mới là cao thủ. Bản gì vậy, hay quá, chơi lại đi!”.
Giang Hải liếc mắt nhìn: “Tôi không phải là đài phát thanh, có thể tùy ý chọn bài”.
“Thật không ngờ khả năng cảm thụ âm nhạc của anh rất tốt”. Thái Mãn Tâm khen ngợi.
“Trăm hay không bằng tay quen”. A Tuấn cướp lời, rồi lại chỉ về phía Giang Hải: “Anh Hải nói như vậy. Vì thế cô thấy đấy, không phải tất cả mọi người đều chỉ biết vài hợp âm lừa con gái”.
Cô bật cười, ngồi dịch về phía Giang Hải: “Này anh, không phải là vài, là bao nhiêu?”.
“Cô muốn nói là guitar có tất cả bao nhiêu hợp âm?”.
“Không, anh lừa bao nhiêu cô gái rồi?”.
Giang Hải đẩy cái trán ghé sát của cô ra: “Có rất nhiều cô gái thích tôi. Lần sau nhớ dẫn thêm nhiều bạn đến đây, tôi đã chán ngấy cuộc sống độc thân rồi”.
“Cô gái như thế nào?”.
“Nữ tính một chút, đừng có tự cao tự đại, thích giở trò như cô”.
“Này”. Thái Mãn Tâm phì cười: “Cái đồ tự xưng là có rất nhiều cô gái thích mình kia, rốt cuộc ai tự cao tự đại hơn?”.
Bước ra từ quán trọ nhà họ Lục, đi qua hai con đường là đến chợ nông sản náo nhiệt nhất Đồng Cảng. Từ sau lần cùng bà Lục đi mua thức ăn, nhìn thấy vải, đu đủ và xoài ở những sạp hàng ven đường, giá rẻ như cải thảo bán đầy chợ ở Bắc Kinh vào mùa thu, Thái Mãn Tâm bèn liệt nơi đây vào một trong những khu chợ nông sản mà cô thích nhất. Không có việc gì làm, Mãn Tâm lại lấy ví tiền đi chợ, không quên mua một quả dừa, uống nước dừa ngọt mát, mút ống hút chùn chụt. Cô không cưỡng lại được sự chào mời nhiệt tình của người bán hàng, chọn hết bên này đến bên kia, mua hơn năm cân hoa quả.
Giang Hải đi ngang qua cổng chợ, đúng lúc chạm mặt Thái Mãn Tâm. Mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, ngón tay bị mấy túi nilon siết chặt đến tím tái nhưng đôi mắt sáng long lanh vì phấn khích. Cô hếch cằm, coi như là chào hỏi.
Anh gật đầu, đi lướt qua người cô rồi lại đứng lại, quay người gọi cô: “Này, mua cho tôi bao thuốc, tôi xách hộ cô”.
“Hay là tặng anh hai quả xoài”.
“Loại quả này đầy trên cây, ăn cũng không hết”.
“Không, phản đối hút thuốc!”. Cô ngẩng cao đầu: “Tôi tự xách về được rồi, coi như là vận động giảm cân”.
“Cô giảm cân?”. Giang Hải bật cười: “Cô muốn gầy giơ xương sao?”. Anh đỡ hai chiếc túi trên tay cô.
Thái Mãn Tâm nói: “Hôm nay phải cảm ơn anh, tôi mời anh ăn hải sản nhé. Trên mạng giới thiệu một chỗ vừa ngon vừa rẻ”. Cô rút một mẩu giấy nhỏ, trên đó có viết địa chỉ và số điện thoại của chủ quán.
“Tôi biết chỗ này”. Giang Hải dẫn cô đi lòng vòng, đến đầu con đê thì nhìn thấy một nhà hàng nhộn nhịp, không có biển hiệu nhưng rất đông khách.
Thái Mãn Tâm gọi hai con cua, nửa cân tôm, nửa cân ngao, lần lượt cho vào hấp, sau đó lại gọi thêm hào và chanh. Tổng cộng hết một trăm linh năm tệ. “Rẻ chưa?”. Thái Mãn Tâm vô cùng đắc chí. Cô hỏi nhân viên: “Có thể bớt số lẻ được không? Chúng tôi gọi nhiều vậy mà”.
“Cái này tôi phải hỏi ông chủ”.
Ông chủ là một người đàn ông bản địa với khuôn mặt rám nắng. Anh ta mỉm cười chạy lại: “Được, được, sau này thường xuyên đến chỗ chúng tôi”.
Giang Hải nhìn Thái Mãn Tâm: “Trên đời luôn có bữa tối miễn phí”. Sau đó quay sang: “Đúng không, anh Thành?”.
“Đúng, đúng!”. Ông chủ tỏ vẻ vui mừng: “A Hải, đến cũng không chào một tiếng. Cậu đang bận gì? Cửa hàng cũng bỏ mặc”.
“Có anh Thành ở đây, em còn có gì không yên tâm?”. Giang Hải nói: “Anh thấy đấy, khách hàng ở thủ đô cũng nghe danh tìm đến”.
“A, thật không ngờ”. Thái Mãn Tâm ngạc nhiên: “Thì ra anh mở nhà hàng hải sản, chả trách có ca nô. Có phải là có thể lái ra biển câu cá lớn?”.
Giang Hải lại bảo anh Thành hấp một con cá mú, hai người ăn no căng bụng.
“Tôi mang đầu cá thừa về nhé!”. Thái Mãn Tâm nói: “Cạnh nhà bà Lục có một con mèo hoang, rất đáng thương”.
“Quy luật tiến hóa mà”. Giang Hải nói: “Quy định của giới tự nhiên là vậy, không có không gian sinh tồn và tài nguyên cho kẻ yếu”.
“Thôi đi!”. Thái Mãn Tâm xua tay: “Anh nói như thế thì người nghèo đáng bị chết đói à”. Cô đựng xương vào hai hộp nhựa, nấc suốt đường đi về nhà nghỉ. Cô quỳ một chân dưới đất, dịu dàng gọi: “Meo meo, meo meo meo”.
Chú mèo với bộ lông nhị thể trắng vàng thò đầu, chui từ phía sau bụi cây, kêu “meo” một tiếng, từ từ đi về phía Thái Mãn Tâm. Ngửi thấy mùi tanh nó liền chạy tới, cúi đầu xuống ăn lấy ăn để.
Giang Hải không khoang tay đứng nhìn nữa mà ngồi xuống quan sát. Anh nói: “Nó có chửa rồi”.
“Sao anh biết?”.
“Tôi lớn lên ở đồng ruộng, biết nhiều về động vật hơn cô”. Anh lại giở cái giọng điệu trêu đùa nhưng vẻ mặt thì rất dịu dàng.
Thái Mãn Tâm không tranh cãi với anh. Cô nhún vai, xoa đầu mèo: “Bồ Bồ, ăn nhiều một chút, mày sắp làm mẹ rồi”.
“Bồ Bồ?”.
“Đúng vậy, nhìn màu lông trên người nó, có giống bồ công anh không? Vàng là nở hoa, trắng là kết hạt”.
“Thế mà cô cũng nghĩ ra được, để tôi xem mấy tháng rồi”. Giang Hải bế mèo lên. Miệng anh có mùi tôm cua, con mèo ngửi thấy, khịt khịt mũi rồi thè lưỡi liếm cằm anh.
Thái Mãn Tâm bật cười.
Giang Hải sững người, nhíu mày. Tuy nhiên anh cũng cười, nụ cười tự nhiên, chân thành.
Một người đàn ông với bờ vai rộng lớn, khuôn mặt lạnh lùng, bỗng nhiên nở nụ cười say đắm như một đứa trẻ. Đó vốn không phải là nét biểu cảm của anh nhưng lại tự nhiên tới mức khiến người khác ngạc nhiên. Giống như lúc anh chăm chú chơi guitar, vẻ mặt nghiêm nghị bỗng nở nụ cười khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Bỗng nhiên cô thấy lòng ấm áp, cảm giác vui sướng mơ hồ căng đầy trong lồng ngực, khiến người ta không kìm được muốn thở dài. Anh rất khôi ngô, lúc không cười thì tuấn tú, lúc cười càng cuốn hút. Không so đo tính toán với khuôn mặt lạnh lùng của anh lúc im lặng, đó đều là lớp mặt nạ có thể bị tan chảy. Hoặc có lẽ trong lòng mình, ấn tượng về anh luôn ấm áp như thế. Để mặc cho anh lựa chọn nét biểu cảm như thế nào cũng đều không hề có sự khác biệt. Cái ngày lần đầu tiên đặt chân đến đây, đi theo A Tuấn đến quán trọ nhà bà Lục không chút do dự, trong tiềm thức có lẽ là vì muốn được nhìn thấy anh, muốn gặp lại anh.
Làm thế nào để biết mình đã yêu một người? Cô đã từng hỏi cô bạn thân Hà Lạc.
“Khi tình yêu đến, nó khiến cậu trở nên ngốc nghếch, nhút nhát”. Hà Lạc nói: “Khi ở bên cạnh anh ấy không dám thở, nói năng lộn xộn, hoàn toàn không phải là mình”.
Thái Mãn Tâm thở phào: “May quá may quá, mình không bị mất phương hướng, mình nghĩ sau này cũng không. Không có gì quan trọng hơn bản thân mình”.
“Sooner or later”. Hà Lạc không nghĩ như vậy: “Khi tình yêu chưa đến, nói cái gì cũng là nói suông”.
Sooner or later.
Cơn mưa bất chợt đến giữa tháng sáu chói chang, niềm vui này đến quá nhanh, khiến Thái Mãn Tâm không kịp trở tay.
Tâm trạng tháng sáu trước khi mùa hè đến lúc nắng lúc mưa
Đến rất nhanh nhưng đi cũng vội vã, tâm trạng u buồn của thiếu nữ
Anh đoán xem trong lòng tháng sáu ngây thơ ẩn chứa câu chuyện như thế nào
Không quên được chàng trai ấy và bộ râu lởm chởm của anh [1]
…
[1] Lời bài hát Tháng sáu của ca sĩ Trần Thăng.
Thái Mãn Tâm ngân nga, vui vẻ phơi quần áo. A Tuấn ghé sát lại, nói: “Người đẹp gần đây thần sắc rất tốt, càng ngày càng xinh đẹp. Haizz, làm bạn gái thứ 281 của tôi, được không?”.
“Thế mà cậu cũng nhớ được”. Cô lấy mắc áo đánh anh ta, cố tình sa sầm mặt xuống: “Không biết trên dưới gì cả”.
“Tôi đảm bảo sẽ không có người thứ 282!”. A Tuấn chắp tay: “Điều kiện gì? Cô nói đi, muốn có sao trên trời tôi cũng hái cho cô!”.
“Được thôi!”. Thái Mãn Tâm bật cười: “Tôi muốn đi xe máy, đi quanh biển một ngày”.
“Sao không nói sớm!”. A Tuấn búng tay: “Để tôi đi mượn anh Hải, xe máy của anh ấy rất ngầu”.
“Không được”. Giang Hải sa sầm mặt xuống: “Cậu quá bộp chộp, đi đường cười cười nói nói, không an toàn”.
“Nhưng Mãn Tâm muốn đi”. Cách gọi thật thân thiết: “Cô ấy muốn ngắm hoàng hôn ở nơi thoáng đãng”.
“Ngắm hoàng hôn cùng A Tuấn, cho dù ở đâu cũng đẹp”. Giang Hải mỉm cười.
“Tôi muốn đến con đường cạnh núi mà, thật sự rất đẹp”. Cô chưa bao giờ nói nhõng nhẽo như vậy, mình nghe cũng thấy rùng mình. Cô lấy hết dũng khí, nhắm mắt, dứt khoát nói: “Hay là anh đưa tôi đi?”.
Im lặng một hồi lâu.
Giang Hải ném chiếc mũ bảo hiểm: “Sống chết do trời, tôi không chịu trách nhiệm”.
Con đường ngoằn ngoèo không có điểm đến. Chiếc xe leo lên ngọn đồi rồi lao xuống. Hai bên đường là các loại hoa đủ màu sắc, con tim cũng ấm áp hẳn lên cùng với thời tiết.
Gió thổi rất mạnh, gần như có thể mượn sức gió bay lên tận mây xanh. Chiếc áo sơ mi kẻ của Giang Hải bay phần phật. Thái Mãn Tâm buộc vạt áo tung bay sau lưng anh rồi nhấc lên trùm lên đỉnh đầu anh. Cô bật cười, nói: “Taliban!”.
“Cô nói cái gì?”. Anh lớn tiếng hỏi.
Thái Mãn Tâm bám vào vai anh, ghé sát tai, nói: “Em thích anh”.
Câu nói thì thầm bị chiếc xe máy phóng như bay bỏ lại phía sau.
“Cái gì?!”. Anh lại hỏi.
“Tôi nói…”. Thái Mãn Tâm kéo cổ anh và nói: “I, AM, KING, OF, THE, WORLD!”.
Cô dang hai tay, bay, bay đi!
You make me wanna try
You’re king of the world
Were I the queen