Ánh mặt trời chiếu trên thác nước, ánh sáng phản xạ từ thác nước chiếu vào trong thạch thất tỏa ra ánh sáng lung linh. Ánh mắt Dương Ninh rời khỏi người bộ xương khô, nhìn thẳng vào mặt tường đá trước mặt.

Ngoài dự đoán của Dương Ninh là, tường đá trước mặt lại hết sức bóng loáng, không hề có mỏm đá nhấp nhô, cả mặt tường đá bóng loáng như gương, chẳng những như vậy, hai mặt tường đá khá cũng như vậy.

Tường đá bóng loáng, cũng không có gì mới lạ, nhưng ba mặt tường đá lại điêu khắc rất nhiều bức họa, phức tạp mà không hỗn loạn, hình thành từng tổ hợp tranh vẽ trên tường.

Tranh trên ba mặt tường dường như biểu diễn một điệu múa, hình người từ phần eo trở lên trông hết sức đơn giản, nhìn không ra là nam hay nữ, nhưng phác họa phần dưới cực kỳ tinh tế, hắn đánh giá đại khái một chút, tranh trên ba vách tường cộng lại hơn bốn mươi năm mươi bức, đều là điêu khắc thủ công.

Dương Ninh lườm bộ xương khô kia, trong lòng biết nếu mình đoán không sai, bức họa trên vách đá này hẳn là người này khắc khi còn sống, nghĩ đến người này một mình ở trong động, tịch mịch buồn tẻ, cho nên mới rảnh rỗi khắc họa trên đá.

Chẳng qua người này tới sơn động này, đương nhiên biết rời đi thế nào, dù là rời đi theo khe hở kia hay là nhảy xuống thác nước bên này, đều thoát khốn rất dễ dàng, lại không biết vì sao hắn lưu lại nơi này?

Những bức họa này, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể khắc ra được, thậm chí người này còn chết trong sơn động này, thực sự không biết vì sao lại như vậy.

Dương Ninh cũng không có bất cứ hứng thú gì với nhảy múa, trở lại bên bàn đá, thấy rương trên đó phủ một lớp bụi dày đặc, thậm chí kết một lớp mạng nhện dày đặc. Hắn lập tức dùng ống tay áo phủi tro bụi bên trên, lúc này mới phát hiện chiếc rương này chế bằng đồng thau, trên nắp rương điêu khắc hoa văn, giống như một đóa sen, cả chiếc rương màu vàng đồng, duy có hoa sen kia dường như thoa nước sơn đen, biến thành một đóa sen đen.

Chiếc rương này cũng không có khóa, sau khi Dương Ninh mở ra, phát hiện bên trong chất đống giấy mực, một xấp giấy dày đặc đã hơi úa vàng.

- Xem ra người này còn là văn nhân.

Dương Ninh còn tưởng rằng trong cái rương này chứa bảo bối gì, nhìn thấy chỉ là giấy bút bình thường, không khỏi bật cười, phủi một chỗ sạch sẽ trên bàn, sau đó lấy ra từng thứ bên trong chiếc rương, ngoại trừ hai chiếc bút lông, một nghiên mực, mấy cục mực, một xấp giấy úa vàng ra, phía dưới hòm còn đặt một con dao găm.

Dương Ninh cầm dao găm, vỏ dao trông hết sức cổ xưa, cũng không có nhiều hoa văn. Hắn dùng sức rút lưỡi dao bên trong ra, ánh sáng lóe lên, cực kỳ chướng mắt, một hồi hàn khí ập thẳng vào mắt.

Dương Ninh nhịn không được rùng mình một cái.

Thanh đoản đao trông như dao găm này, dài hơn một đoạn so với dao găm thông thường, chỉ nhìn lưỡi dao, cảm giác sắc bén hiển thị rõ ràng.

Hắn duỗi một ngón tay dán vào lưỡi dao, giống như sờ trên băng đá, lạnh như băng rét thấu xương, nhịn không được nói:

- Đồ chơi này thực quái lạ.

Hắn đương nhiên từng chơi dao, tuy nhiên chưa từng cảm thụ được lưỡi dao lạnh băng như vậy.

- Chẳng lẽ điêu khắc trên vách tường là dùng cây đao này?

Dương Ninh nhịn không được nghĩ, đao này lưỡi sáng như tuyết, dù là thân đao hay lưỡi đao, đều không chút khuyết điểm nhỏ nhặt. Hắn cầm đoản đao đi tới bên vách đá, tìm một chỗ trống, lưỡi đao xẹt qua, những chỗ đi qua để lại một dấu vết thực sâu, vô cùng sắc bén, dao găm lại không chút tổn thương nào.

- Quả nhiên là bảo bối.

Dương Ninh mừng rỡ trong bụng, một trong những yêu thích của hắn là dụng cụ cắt gọt, hơn nữa đặc biệt thiên vị dao găm, kiếp chứa tích lũy không ít dao găm.

Người bình thường nhìn không ra ưu khuyết điểm của dao kéo, nhưng người trong nghề lại biết rất nhiều môn đạo trong đó.

Cho dù là phẩm chất hay độ sắc bén, Dương Ninh đều có thể kết luận, thanh đoản đao này thực sự là một danh khí ngàn dặm mới tìm được một, nếu để lại hậu thế, đây tuyệt đối là vô giá.

Thu đao vào vỏ, Dương Ninh ôm vào lòng, lúc này mới trở về ngồi xuống bên bàn đá, mở đống giấy ố vàng kia, một nửa số đó có chữ viết, tuy nhiên không phải quá thông hiểu chữ cổ, nhưng Dương Ninh có thể thấy được văn tự người này thoăn thoắt, tiêu sái hào phóng, có khí thế, phần lớn là thi từ ca phú.

Chợt nhìn thấy một trang giống như là phong thư, phân biệt cẩn thận, miễn cưỡng nhận ra bên trên viết: ‘Lòng có hoài nghi, nhưng tình nghĩa nửa đời, khó phá cục này, duy có ẩn nấp trần thế, bỏ lại chuyện cũ’. Cách một đoạn, phía dưới lại viết: ‘Cố giết hết chỗ kỳ dị, tự cắt đứt cột nhà, chưa hề gặp lại, nhưng thực lực cách xa nhau, khó đạt tới kỳ công, đã có Tiêu Dao Hành, cũng khó tổn thương ta!

Dương Ninh nhìn xem cũng không biết trên này rốt cuộc có ý gì.

Hắn lại thu hồi giấy và bút mực vào trong rương, lấy bức họa từ trong lòng ra, trải rộng trên bàn đá, thầm nghĩ Mộc Thần Quân nhớ mãi không quên quyển họa này, có thể thấy thần công này quả thực không đơn giản.

Hắn đã nhớ kỹ sáu bức đầu tiên trong mười một bức vẽ, lúc này rảnh rỗi nhàm chán, lại bắt đầu quan sát bức vẽ thứ bảy, chỉ trông mong dùng trí tuệ thông minh của mình có thể nhìn ra một chút đầu mối.

Lúc này Dương Ninh cũng không có suy nghĩ lập tức rời đi.

Hắn cực kỳ khẳng định, Mộc Thần Quân vì quyển họa này, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ, rất có thể đang vòng vo ở gần, lúc mình đi ra ngoài, một khi gặp phải, chắc chắn phải chết.

Mộc Thần Quân có lẽ không biết mình còn sống, nhưng lão tuyệt đối không dễ dàng buông tha tìm kiếm quyển họa như vậy, chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, không có khả năng nhìn thấy mình quăng người xuống vách núi liền buông tay mà đi.

Trong lòng Dương Ninh biết hi vọng muốn đuổi theo tiêu đội tìm được Tiểu Diệp ngày càng xa vời, nhưng mình ngàn cân treo sợi tóc, cũng chỉ có thể trước bảo toàn mình rồi nói sau.

Nếu mình tùy tiện xông ra ngoài, thực sự gặp phải Mộc Thần Quân, chớ nói nghĩ cách cứu viện Tiểu Điệp, cái mạng này của mình sẽ lập tức kết thúc rồi, chỉ có mình sống sót, mới có thể có cơ hội tiếp tục tìm Tiểu Điệp, giải cứu nàng ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Năm bức đồ còn lại, Dương Ninh bỏ ra nửa ngày liền xác định các huyệt vị sợi chỉ đỏ đi qua. Nhưng xem xong mười một bức họa, Dương Ninh cũng không thể nhìn ra rốt cuộc thần ở nơi nào, chẳng qua tất cả những huyệt vị sợi chỉ đỏ đi qua đều đã ghi tạc trong lòng.

Qua giữa trưa, trong bụng đói khát, Dương Ninh xem khắp thạch thất, cũng không thể tìm được bất cứ đồ ăn gì, trong lòng kỳ quái trước kia bộ xương kia rốt cuộc sống sót thế nào? Chẳng lẽ người này chết đói ở trong thạch thất này?

Hắn chỉ có thể tới thác nước uống nước, uống nửa bụng nước, cũng may nước này thơm ngọt khoan khoái, tạm giải đói khát.

Dạo chơi trong thạch thất một vọng, xem từng bức điêu khắc một, xem xong một vòng chợt phát hiện, bức tranh đầu tiên trên bức tường bên trái dĩ nhiên giống hệt như bức tranh cuối cùng trên bức tường bên phải, bản vẽ thứ nhất dường như là khởi thế, khắc họa ra một điệu múa, bức họa cuối cùng lại trở về điểm khởi đầu.

Thấy được bức họa cuối cùng, Dương Ninh mới phát hiện trong góc khắc mấy hàng chữ, cẩn thận phân biệt, dường như là một bài thơ, viết ‘Vạn lý dương sa trần, đại phong kim quá lâm. Càn khôn hoàn vũ nội, độc ngã Tiêu Dao Hành’’.

- Độc ngã Tiêu Dao Hành?

Dương Ninh khẽ đọc một câu, lập tức nghĩ tới mấy câu nói kỳ diệu khó hiểu trên giấy vàng, thầm nghĩ chẳng lẽ bức họa này lại có liên quan tới câu nói kia?

Điệu múa này, chẳng lẽ gọi là Tiêu Dao Hành?

Trong đó quả thực không nói chuyện này, Dương Ninh nhịn không được đứng theo tư thế động tác của bản vẽ thứ nhất, sau đó cất bước dựa theo động tác bức vẽ thứ hai, nhìn bảy tám bức vẽ liền phát hiện bộ pháp của điệu múa này cực kỳ cổ quái, nhìn như động tác mỗi bức vẽ đều vô cùng rõ ràng, nhưng sự nối liền trong đó lại hơi khác thường, ví dụ như một bước chân trong đó muốn chuyển thành bước chân bức vẽ tiếp theo, lại phải chuyển hơn nửa vòng tròn.

Hắn vừa xem điêu khắc, vừa làm động tác, động tác sau đó nối liền ngày càng không được tự nhiên, chỉ có điểm phía trước hoặc sau xuất hiện tiến lùi nửa hình cung, có bước thì nghiêng qua bên trai, hoặc là xoay một nửa qua phải, chỉ nhìn bức họa có lẽ không biết, nhưng tự mình làm lại cảm thấy độ khó không nhỏ.

Dương Ninh miễn cưỡng bước từng bước, nhưng động tác cứng ngắc, khác khá xa cảm giác phiêu dật trên điêu khắc, trong lòng nhịn không được nghĩ có phải bộ điêu khắc này ăn xén nguyên vật liệu, tóm tắt rất nhiều trình tự hay không?

Đi tầm mười bước dựa theo bức khắc, Dương Ninh hơi nôn nóng.

Cũng không phải hắn thiếu kiên nhẫn, mà là mỗi bước đi đều rất không tự nhiên, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy động tác khó coi, hoàn toàn không tìm thấy cảm giác tiêu sái phiêu dật, điều này khiến lòng tin của Dương Ninh bị đả kích lớn, liền buông tha không học, nằm trên mặt đất ngủ.

Chỉ là vừa nằm xuống, trong đầu lại không thanh tĩnh, trong chốc lát trong đầu lại nghĩ tới những huyệt vị phức tạp trong bức họa kia, chốc lát trong đầu lại nghĩ tới bộ pháp mình vừa đi, suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến mình đi phiêu dật giống như trong bức khắc.

Nằm trong chốc lát, hắn liền đứng dậy luyện bước chân một lần nữa. Luyện một hồi, hắn lại uể oải, dừng lại mặc kệ, nhưng cách một hồi lại nhịn không được tiếp tục luyện. Dường như bộ vũ đạo này có ma lực, tuy rằng những bước đi kia cổ quái, dường như có lực hấp dẫn nào đó, khiến cho người ta nhịn không được phải cân nhắc tập luyện.

Kỳ thật mặc dù trên bức khắc này có gần năm mươi bức họa, nhưng cuối cùng cũng chỉ bốn mươi năm mươi bước mà thôi, chỉ là bốn mươi năm mươi bước bộ pháp này quỷ dị, qua mỗi bước chân đều kỳ quái, khiến cho toàn thân Dương Ninh đều là mồ hôi.

Trong hai ngày tiếp theo, Dương Ninh nhiều lần luyện tập bước đi khắc trên vách đá, từ đầu tới đuôi đi vô số lần, đường lối bước chân cũng đã hết sức quen thuộc, chỉ là vẫn không tìm thấy cảm giác phiêu dật, cũng may ngay từ đầu động tác cứng ngắc, qua hai ngày đã thành thạo hơn không ít.

Tới hoàng hôn ngày thứ ba, Dương Ninh đói bụng thực sự không chịu được. Mấy ngày nay hắn dùng nước trong thác để đỡ đói, nhưng cuối cùng không phải đồ ăn bổ sung thể lực. Thể lực thiếu thốn, hơn nữa mấy ngày liên tục luyện tập Tiêu Dao Hành, thể lực tiêu hao, hiện giờ đã đói choáng đầu hoa mắt, biết rõ nếu tiếp tục ở lại nơi này, chỉ sợ sẽ thực sự chết đói ở đây.

Nghĩ tới đã đến đây ba ngày rồi, Mộc Thần Quân có kiên nhẫn nữa cũng nên rời đi, lúc này ra ngoài cũng không trở ngại.

Con đường ra ngoài có hai, một ra ngoài theo khe hở, đến vách núi vịn dây leo leo lên đỉnh núi, một đầu khác thì rất dứt khoát, trực tiếp nhảy xuống thác nước.

Độ cao mười mấy thước, đương nhiên rất nguy hiểm. Dương Ninh biết rõ, nhảy xuống ở độ cao như thế, xung lực rất mạnh, chỉ sơ xuất, toàn thân gãy xương thậm chí có thể ngã chết.

Chẳng qua ra ngoài theo khe hở, cũng chỉ có thể trở lại đỉnh núi, nơi đó rốt cuộc không an toàn.

Dương Ninh thăm dò vách đá dưới cửa động, hơi dốc đứng, có thể vịn vách đá xuống dưới, dù cho rời tay ngã xuống, dù sao phía dưới là nước, luôn có cơ hội sinh tồn.

Nói là làm, Dương Ninh cũng không do dự, cẩn thận bò từng li từng tí từ cửa động, nghĩ đến trong ngực còn có thanh đao vô cùng sắc bén, hắn lấy ra ngoài cắm vào vách đá, quả thực chém sắt như chém bùn, rất nhẹ nhõm đâm vào, lúc này Dương Ninh mới di chuyển một chút, mượn binh khí cũng xuống dưới được mấy mét.

Chờ hắn rút băng nhận ra lần nữa, đang muốn chắm vào vách đá, dưới chân bị trượt, toàn thân rơi xuống dưới. Dương Ninh vội vàng giang tay, bịch một tiếng, hai chân rơi xuống trước, toàn thân lập tức rơi vào trong đầm nước. Trong khoảng khắc rơi xuống nước, toàn thân rung mạnh một hồi, lục phủ ngũ tạng quay cuồng, choáng đầu hoa mắt.

Hồ nước rất sâu, Dương Ninh ở trong hồ nước một lúc, lúc này mới cử động tứ chi, di chuyển một lát, nổi lên mặt nước, nhìn thấy bờ, bời tới, bò lên bờ, toàn thân ướt sũng. Vừa rồi chấn động mạnh, thân thể còn hơi khó chịu, chẳng qua cũng không bị thương, càng không cần lo lắng tính mạng.

Hắn nhìn chung quanh, hóa ra nơi này là một sơn cốc, cỏ cây thành rừng, chung quanh đều là sơn lĩnh che trời.

Bụng đói tới phát sợ, lúc này thầm muốn tìm một ít quả dại đỡ đói, hắn trông thấy rừng cây cách đó không xa, lập tức bước nhanh tới. Tiến vào rừng cây, sắc trời dần tối, hắn tìm một lát, thực sự tìm được vài cây ăn quả, cũng không quan tâm gì khác, hái cây an vị dưới tán cây đỡ đói.

Ăn liền sáu bảy trái cây, lúc này mới giảm bớt cảm giác đói khát, hắn đứng dậy duỗi lưng một cái, nghe được động tĩnh bên người, liền trông thấy một đôi mắt giống như lưỡi đao đang nhìn mình chằm chằm, một bóng người ngay bên cạnh mình chỉ cách mấy bước, giống như mãnh thú phát hiện con mồi.

Người này đúng là Mộc Thần Quân!