Có phải lão nhân này mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại?

Dương Ninh tức giận nói:

- Đừng nói linh tinh. Lão tặc ngươi hại ta bị thương, bây giờ còn định giết ta, chuyện này chúng ta phải tính thế nào?

Vừa nói, hắn vừa đề phòng lão Mộc sẽ ra tay bất ngờ.

Lão Mộc nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay Dương Ninh, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ngươi giao bức họa ra đây, lão phu sẽ chữa khỏi vết thương của ngươi, còn thả cho đi. Lão phu đã nói là giữ lời, không lừa ngươi.

Có quỷ mới tin ngươi.

- Lão Mộc! Có lẽ lão nhớ bức tranh này như in, còn muốn nó làm gì?

Dương Ninh hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa tìm hiểu hết về bức tranh này?

- Ngươi có ý gì?

Âm thanh của lão Mộc trở nên lạnh lùng.

Dương Ninh cười lạnh:

- Nếu ta đoán không nhầm thì, khi ở trong động ngươi đột nhiên nổi điên, chắc chắn có liên quan tới bức tranh nào.

Hắn đảo mắt một vòng rồi nói tiếp:

- Chẳng lẽ do tu luyện Lục hợp thần công bị tẩu hỏa nhập ma, nên ngươi muốn tìm ra cách để phá giải từ trong bức tranh này?

Hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy, nào ngờ lão Mộc biến sắc, thốt lên:

- Ngươi...làm sao ngươi biết?

Lão vừa thốt ra khỏi miệng liền biết lỡ lời, lập tức cười lạnh:

- Làm sao lão phu lại tẩu hỏa nhập ma, ngươi nói linh tinh.

Dương Ninh đã khẳng định được phán đoán của mình là đúng. Xem ra cái bức tranh này có tác dụng quan trọng với lão Mộc. Hắn đưa tay xoa cằm rồi nói:

- Ta ăn nói linh tinh hay không thì trong lòng ngươi biết. Đúng rồi, trước đây ngươi không thể di chuyển, có lẽ chẳng phải do trúng độc mà là bị tẩu hỏa nhập ma đúng không?

Lão Mộc hít một hơi thật sâu, rồi nói:

- Tiểu bạch thỏ, ngươi có biết lão phu là ai không?

- Không biết.

Lão Mộc cười lạnh:

- Ngươi có nghe nói tới Cửu Thiên lâu?

- Cửu Thiên lâu?

Dương Ninh cau mày hỏi:

- Đó là thứ gì?

Lão Mộc hơi tức giận nhưng vẫn cố nhịn nói:

- Ngươi không nghe nói tới cũng chẳng có gì lạ. Lão phu nói cho ngươi biết, Cửu Thiên lâu là ngôi lầu số một ở Bắc Hán, chịu sự quản lý trực tiếp của Hoàng đế Bắc Hán. Nơi đó chiêu hiền đãi sĩ, cao thủ nhiều như mây. Lão phu chính là Mộc thần quân trong số Ngũ hành thần quân của Cửu Thiên Lâu.

- Mộc thần quân?

Dương Ninh cười nói:

- Cái tên đó nghe uy phong hơn lão Mộc. Đúng rồi, Mộc...Mộc thần quân. Lão là người Bắc hán, tới Nam Sở làm cái gì>

Lão Mộc cũng không trả lời, chỉ nói lạnh lùng:

- Chỉ cần ngươi giao bức họa đó, lão phu có thể bỏ qua cho ngươi, còn nhận ngươi làm đồ đệ, cho ngươi vào Cửu Thiên lâu. Người của Cửu Thiên Lâu, được hưởng lương quan, chẳng những không phải lo cơm áo, sau này lập công còn được thăng quan tiến tước.

Tới đây lão cười ha hả:

- Tiểu bạch thỏ! Lão phu cho ngươi cơ hội này, ngươi có bằng long theo lão phu hay không?

Dương Ninh biết lão Mộc đang dùng lợi dụ dỗ, nghĩ thầm lão quái vật coi mình như đứa bé. Lúc này, hắn chỉ hy vọng dùng bức tranh đổi việc chữa trị cho bản thân, sau đó còn sống và trốn thoát khỏi bàn tay của lão. Đang suy nghĩ, lão Mộc bước tới một bước, trầm giọng hỏi:

- Ngươi còn do dự cái gì?

Dương Ninh liền lùi lại một bước, nói:

- Ngươi muốn bức tranh này cũng được, nhưng...

Hắn còn chưa dứt lời, cảm thấy dưới chân mình hơi hẫng. Không ngờ tảng đả mình đứng tách ra khiến cho hắn sắp rơi xuống. Dương Ninh bàng hoàng, nhìn lão Mộc đang cố gắng chạy tới, liền dùng sức đạp một cái. Nhưng không dùng lực còn đỡ, vừa dùng lực, tảng đá rơi xuống khiến cho hắn cũng rơi theo.

Dương Ninh hoàn toàn không ngờ tảng đá dưới chân lại không chắc. Ở giữa không trung, lúc này hắn chỉ mong túm được thứ gì để sống sót. Tay phải hắn vẫn cầm bức tranh, tay trái túm được một thứ gì đó như là sợi dây. Có được thứ cứu mạng, Dương Ninh không dám buông tay.

Thân thể hắn vẫn tiếp tục hạ xuống, gió thổ bên tai vù vù, bàn tay nắm dây trở nên rất đau.

Vách núi này cũng không tới mức dựng đứng, vẫn còn hơi có độ dốc. Dựa theo địa thế, cố gắng làm cho tốc độ rơi chậm lại, Dương Ninh cố hết sức nắm chặt tay phải, cuối cùng cũng dừng lại được giữa không trung.

Hắn thở hổn hển, vung loạn đôi chân, cố lắm mới dẫm được lên vách đá mà thở phào một hơi. Gió đêm thổi qua khiến cho hắn rùng mình mới phát hiện toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Hắn nghe được loáng thoáng tiếng của Mộc Thần quân. Dương Ninh ngẩng đầu nhìn lên trên chỉ thấy một bầu trời đêm đầy sao, nhất thời không thấy được đỉnh núi. Cúi đầu nhìn xuống, bên dưới tối như mực. Hắn biết mình đang ở đang ở lưng chừng. Nhưng cũng nhờ trên vách đá có rất nhiều dây leo, nếu không thì chắc chắn hắn đã phải chết.

Dương Ninh nhét bức tranh vào lòng ngực, dùng hai tay nắm dây. Mới hơi dùng sức, hắn cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, mới phát hiện tay phải của mình bị tróc da, chảy máu, mà khắp người đau đớn, như xuất hiện đầy vết thương.

Dương Ninh cười khổ lắc đầu. Vốn tưởng rằng xuyên qua Ngưu Đầu lĩnh là con đường ngắn, hiện giờ mới nhận ra nó chẳng phải đường ngắn mà suýt nữa đã biến thành đường chết của mình.

Người hắn dính vào vách đá, nhất thời không phải lo tới tính mạng. Thi thoảng lại có tiếng của lão Mộc từ trên vọng xuống nhưng Dương Ninh không đáp lại.

Tất nhiên lão quỷ đó không lo lắng cho mạng sống của hắn, mà chỉ lo cuộn tranh về Lục Hợp thần công.

Có điều chắc chắn hiện tại lão Mộc đang tuyệt vọng, bởi vì cuộn tranh rơi theo hắn xuống vách núi khiến cho lão ta phải lạnh lòng.

Một lúc lâu sau, âm thanh của lão Mộc không còn vọng xuống nữa, Dương Ninh kéo một sợi dây léo, thử độ chắc chắn rồi mới nén đau mà trèo lên trên.

Leo núi cũng từng là một trong những mục huấn luyện nên Dương Ninh cũng không lạ.

Nhưng hiện tại hắn cũng không vội lên ngay đỉnh núi, mà chỉ thử xem có thể đi lên không. Mặc dù không còn tiếng của Mộc thần quân, nhưng Dương Ninh không tin lão ra rời đi dễ như thế, rất có thể vẫn đang chờ trên đỉnh núi.

Bò lên được một đoạn, lòng bàn tay đau rát khiến cho hắn phải dừng lại. Bất chợt, hắn phát hiện có gì đó hơi lạ, liền lấy tay gạt đám dây khô, thì phát hiện sau đám dây leo có một cái khe. Đây là một cái khe thiên nhiên trên vách núi, ẩn sau đám dây leo, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Cái khe đó cũng không rộng lắm nhưng đủ cho một người chui vào.

Vào lúc này mà còn ở vách đá thì đúng là rất nguy hiểm, nên Dương Ninh không hề do dự, túm lấy dây leo, tới gần bên cái khe rồi nắm lấy mép đá mà chui vào trong khe.

Hắn cứ tưởng rằng đây chỉ là một cái khe bình thường ở vách núi. Nhưng sau khi chui vào mới phát hiện cái khe rất sâu, chui vào trong lòng núi. Trước mặt tối như mực, nên không biết nó dài bao nhiêu.

Hắn xoay người nhặt một cục đá trên mặt đất rồi mới nhẹ nhàng bước vào. Đi được mười bước, xung quanh tối đen, không nhìn thấy cả bàn tay. Một tay hắn cầm cục đá, một tay duỗi ra trước sờ soạng dò đường, từ từ tiến vào sâu hơn.

Dương Ninh cứ tưởng sẽ nhanh chóng tới cuối, ai ngờ đi được cả nửa ngày, cái khe đó vẫn như không có đáy mà còn uống lượn, và đường từ từ dốc xuống.

Đi được nửa canh giờ, con đường nhỏ đang như ruột dê đột nhiên trở nên rộng lớn. Hắn còn nghe thấy văng vẳng có tiếng nước chảy ở trước mặt.

Bước chân Dương Ninh nhanh hơn. Sau một lúc, phía trước chợt hiện ra một tia sáng. Dương Ninh hưng phấn, vội vàng chạy đến. Thoáng cái, trước mặt xuất hiện một cái cửa động. Dương Ninh nhanh chóng bước vào, mặc dù bên trong hơi tối nhưng cũng không tới mức chẳng nhìn thấy gì.

Đây là một cái động đá rất rộng, ba mặt là vách đá, có một mặt mở rộng, một màn nước từ bên ngoài trút xuống che khuất cảnh tượng bên ngoài.

Tới giờ Dương Ninh mới hiểu tiếng nước chảy mà mình vừa nghe thấy đúng là tiếng của cái thác nước này.

So với thác nước mà Dương Ninh nhìn thấy ở đỉnh núi thì thác nước này nhỏ và yếu hơn nhiều nhưng nó cũng che khuất cảnh tượng bên ngoài.

Ánh sáng xuyên qua thác nước chiếu vào cũng đủ để nhận ra bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Dương Ninh thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại có một nơi như thế này. Lúc này, hắn gần như cạn kiệt sức lực, bước tới bên cạnh thác nước, thò tay rửa vết máu rồi vốc nước uống vài ngụm. Sau đó ngồi xuống xé một mảnh áo, băng cánh tay phải bị thương rồi mới nằm vật xuống đất nhắm mắt lại.

Một đêm đầy chuyện suýt nữa thì táng mệnh núi sâu, nên hiện giờ cho dù là sức lực hay tinh thần cũng đều mệt mỏi. Toàn thân cảm thấy đau mỏi... Nằm trên đất, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngủ rất say, ngay cả tiếng thác nước cũng không ảnh hưởng. Đến khi tỉnh lại, ngồi dậy, hắn thấy trước mặt sáng mờ, có màu sặc sỡ. Hóa ra ban ngày, hơi nước từ thác hình thành cầu vồng tự nhiên, ánh sáng chiếu vào cũng trở nên sáng hơn.

Dương Ninh đã hồi phục tinh thần, đi xuống quan sát chỉ thấy chỗ thác nước trút xuống tầm mười thước là một cái đầm nước. Thác nước đổ xuống khiến cho bụi nước bốc lên tạo ra một cảnh tráng lệ.

- Xem như đã thoát được một mạng.

Dương Ninh lẩm bẩm, duỗi lưng một cái rồi mới xoay người lại. Lúc tới đây, tinh thần sức lực mỏi mệt lại đang lúc trời tối. Hiện tại hắn mới phát hiện đây là một cái động đá rộng lớn, trong động đá có một tảng đá hình quả trứng, bề mặt bóng loáng phủ đầy bụi nhìn như một cái bàn. Bên cạnh tảng đá đó có trải một chiếc chiếu nhưng đã bốc mùi hôi thôi. Mà trên bàn còn đặt một cái thùng.

Ngoài thứ đó ra, trong căn phòng đá không còn vật gì khác.

Nhìn quanh, Dương Ninh hơi giật mình, biến sắc khi thấy ở góc của căn phòng đá có một bộ xương khô.

Theo phản xạ, Dương Ninh giơ hai nắm đấm lên, từ từ tới gần, quan sát, chỉ thấy khi còn sống bộ xương đó đang ngồi. Bên dưới bộ xương cũng có một chiếc chiếu, có điều giống như chiếc chiếu bên bàn đá đã thối nát. Trên bộ xương còn dính lại quần áo nhưng cũng rách gần hết.

- Hóa ra căn phòng đá này đã có chủ nhân.

Dương Ninh nghĩ thầm:

- Chỉ có điều không biết vì sao mà hắn lại chết ở đây? Thi thể cũng thành một bộ xương, xem ra người này chết lâu rồi.