Cẩm Y Vệ

Chương 933: Người Mất Chính Sách Còn

Trương Công Ngư dâng biểu xin đả thông Tây Vực, ban bố hoàng uy Đại Minh với vùng Tái Ngoại, tấu chương do đám môn sinh cố lại của bốn nhà Vương Mã Dương Trầm bay khắp kinh sư như bươm bướm. Tần Lâm lại được nhàn rỗi, chuyện làm tới nước này đã được mười phần mười, vị thiên tử ở kinh sư sẽ quyết định thế nào, hắn cũng có thể đoán được tám chín phần.

Chuyện kế tiếp sẽ đến phiên Tuần Phủ Sơn Tây Trương Công Ngư bận rộn tới mức chân không chấm đất. Đầu tiên là y đã nhận cáo trạng kêu oan của dân chúng Phong Lăng trấn, sau đó máy móc rập khuôn bắt hết đám người làm ác nô Thiếu Sư phủ lại, nhất nhất tra vấn tội danh.

Mặc dù Trương Công Ngư không am hiểu phá án nhưng cũng may vụ án này toàn là dân chúng bị Thiếu Sư phủ bóc lột, khi nam hiếp nữ, cũng không quá phức tạp. Hương lý hương thân cũng có thể làm chứng, tra xét hết sức dễ dàng, bắt được một đống người làm Thiếu Sư phủ, ngục giam Bồ Châu lập tức trở nên chật chội.

Của cải Thiếu Sư phủ cưỡng đoạt bao gồm trên trăm vạn mẫu ruộng đất, đều bị Trương Công Ngư ghi danh tạo sách, sau khi tra rõ bèn trả lại cho chủ cũ.

Trương Doãn Linh chết bởi tay Bạch Sương Hoa, huynh đệ Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan sợ tội tự vận, ngay sau đó người vợ tục huyền của Trương Doãn Linh là Hồ thái phu nhân bệnh mất, cộng thêm trước đó bốn vị quản sự lần lượt bỏ mình. Một Thiếu Sư phủ oai phong như vậy hiện tại chỉ còn lại một mình Trương Tứ Duy, còn Trương Tứ Tượng như chim sợ cành cong, ngày ngày ngồi trong Thiếu Sư phủ hoang tàn chỉ chờ thánh chỉ giáng tội từ kinh sư tới. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đám tay sai bị bắt, nha hoàn người làm ai trở về nhà nấy, cây ngã chim bay tứ tán.

Nói tóm lại, những chuyện này cũng không cần đích thân Trương Công Ngư động thủ, tự có mấy Hình Danh lão phu tử lo liệu thay y. Hàng ngày Trương Công Ngư lên công đường ngồi xuống, gõ gõ kinh đường mộc, thể hiện uy phong của thanh thiên Đại lão gia, những chuyện còn lại đã có đám Sư Gia lo liệu. Từ khi Trương Công Ngư lật đổ Thiếu Sư phủ, quả thật có thể nói là thanh danh vang dậy, Cử Nhân Tú Tài Sơn Tây tới xin đầu nhập tấp nập nhộn nhịp, bốn nhà Vương Mã Dương Trầm cũng tiến cử không ít người cho y.

Trương Công Ngư ở hành dinh Thiếu Sư phủ, mỗi ngày vừa bảnh mắt ra đã có một đám Sư Gia tới gọi đông ông. Sau khi tới đại đường ngồi lên công tọa, dân chúng bên ngoài kêu thanh thiên Đại lão gia như núi đổ biển gầm, sau khi xong việc bèn ngồi kiệu ra ngoài đi lòng vòng. Hai bên đường dân chúng hoan hô, kêu la Trương thanh thiên tới rồi, khiến cho y mừng rỡ không khép miệng lại được. Y đã chìm nổi quan trường có hai mươi năm, chưa hề nghĩ tới sẽ có hôm nay.

May nhờ có Tần lão đệ… lúc Trương Công Ngư ở một mình trong tĩnh thất, nhớ tới năm đó kết giao với Tần Lâm ở Kỳ Châu, không khỏi cảm thấy tầm nhìn của mình là rất tốt.

Bất quá thân là Tuần Phủ Sơn Tây, sắp đến Thu chinh Đông giải mới là trọng yếu nhất đối với y. Ở phía Bắc, các tỉnh thuộc Sơn Tây coi như khá giàu có, thu bạc trắng nộp lên kinh sư, vận chuyển lương thảo tiếp ứng Tuyên Đại là trách nhiệm nặng nề. Trương Công Ngư bị chuyện của Thiếu Sư phủ tình giữ chân ở Bồ Châu, thật lâu không thể trở về nha môn Tuần Phủ Nhạn Môn quan, cũng không thể triển khai chuyện đốc thúc lương hướng. Mắt thấy lương thực đã thu hoạch, thu vào trong kho chất đống, Trương Công Ngư không khỏi có chút đứng ngồi không yên.

Chinh thu thế nào, phát giải thế nào, triều đình tự có quy định, cũng không cần y phải đích thân ra sức. Nhưng chuyện điều độ vận trù là tuyệt đối không thiếu được, y không có mặt ở nha môn Tuần Phủ Nhạn Môn quan, vạn nhất xảy ra sơ suất gì triều đình trách tội xuống, chắc chắn sẽ không gánh vác nổi.

Thôi được, cứ việc đi tìm lão bái đệ hỏi kế… Trương Công Ngư suy đi nghĩ lại, ngồi lên cỗ kiệu lớn tám người khiêng vội vàng chạy tới trạch viện Tần Lâm. Sau khi xuống kiệu lập tức cất giọng khàn khàn như vịt đực kêu lớn:

- Tần lão đệ, Tần lão đệ!

Lúc đó khí trời đã lạnh, Tần Lâm đang nằm trên giường, nghe thấy Cát Phương, Thái Bình ở ngoài cửa thông truyền, hắn lẩm bẩm oán trách:

- Hay cho một vị ác khách quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, chẳng lẽ lão bái huynh không biết người trẻ tuổi hay ngủ muộn sao?

Trương Tử Huyên nấp ở trong chăn cười khúc khích gãi gãi lưng hắn, tóc mây lòa xòa trước ngực hắn khiến cho hắn thấy nhột nhạt.

Hai người ôm chặt lấy nhau, đôi chân mềm mại của Trương Tử Huyên siết chặt lấy Tần Lâm. Tuy rằng cảm giác mãnh liệt đêm qua đã biến mất, nhưng hiện tại nét yêu kiều của nàng cũng khiến cho người ta phải mê mẩn. Thời gian trước Tần Lâm bôn ba khổ cực, gần đây đột nhiên rảnh rỗi, bèn ngày ngày quấn quít lấy nàng không rời.

- Tần huynh công chưa thành, nghiệp chưa tựu, đã muốn bắt chước Đường Huyền Tông rồi sao?

Trương Tử Huyên cười thật thấp, chọc chọc vào hông hắn cười nũng nịu:

- Rời giường đi thôi.

Tần Lâm nhẹ nhàng vuốt ve ngọc phong mềm mại của mỹ nhân, đầu ngón tay hắn hơi lạnh khiến cho da thịt nàng hơi run lên, hắn lại ghé sát bên tai nàng cười xấu xa nói:

- Một năm không để cho ta động, hiện tại phải bù lại.

Thân thể mềm mại dưới áo ngủ bằng gấm nổi lên một vầng mây đỏ, thiên kim tướng phủ thẹn thùng vô hạn véo hắn một cái:

- Những ngày qua đã bù lại, không ít chút nào, đêm nào cũng làm cho, làm cho người ta...

- Làm cho người ta thế nào?

Tần Lâm cười dâm tà, đầu ngón tay càng ngày càng không thành thật, vò vò bầu ngực êm ái của mỹ nhân.

Giống như bị dòng điện lướt qua, dục vọng nổi lên trong lòng, Trương Tử Huyên thấp giọng nỉ non:

- Người ta như thế nào, huynh còn không rõ ràng sao, ối...

Áo ngủ bằng gấm nhàu nát, tiếng thở hồng hộc vang lên, Tần Lâm lại bắt đầu đại khai sát phạt, thân thể thiên kim tướng phủ trở nên mềm nhũn, chỉ có thể dùng hàm răng cắn chặt đôi môi, tránh cho thanh âm rên rỉ bị Cát Phương và Thái Bình ngoài cửa nghe...

Trương Công Ngư chờ tới hơn nửa canh giờ, đến khi nước trà đã nguội mới thấy Tần Lâm áo mũ chỉnh tề ung dung đi xa, trông có vẻ thần thanh khí sảng.

- Ôi chao lão đệ, rốt cục đệ cũng ra rồi!

Trương Công Ngư hớn hở ra mặt, thuận miệng hàn huyên mấy câu, sau đó nói hết ra nỗi lo của mình.

Trương Công Ngư là người trung thực, y cảm thấy giữa mình và Tần Lâm cũng không cần quanh co lòng vòng làm gì.

- Ừm, thật ra thì đệ đã muốn nói chuyện này với lão ca từ sớm…

Tần Lâm khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

- Thừa dịp Thu chinh áp đặt triều chính mới, chỉ cần truy thu số thuế đám hào môn đại hộ trốn tránh, thiếu nhiều năm qua, sau khi hoàn thành số lượng Thu chinh Đông giải ra hẳn sẽ còn thừa …

- Triều chính mới, bây giờ còn có thể tiến hành triều chính mới được sao!?

Trương Công Ngư trợn to hai mắt, giống như trên mặt Tần Lâm vừa nở ra một đóa hoa.

Tần Lâm cười, hắn biết Trương Công Ngư băn khoăn chuyện gì.

- Gia phụ gánh chịu hàm oan, Giang Lăng đảng đều bị truất, nhưng triều chính mới cũng không bị hoàn toàn phế bỏ.

Thanh âm trong trẻo của Trương Tử Huyên chợt vang lên, bóng dánh yêu kiều từ hậu đường chuyển ra, nàng đã trang điểm sơ sài, nét đỏ trên khuôn mặt đã biến mất không ít, đôi mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ.

Trương Công Ngư vội vàng hành lễ, nhờ câu này chỉ điểm ngược lại cũng hiểu ra mấy phần.

Trương Cư Chính đã mất, Giang Lăng đảng sụp đổ, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là người mất chính sách mất theo. Giống như nước Tần vào thời Chiến Quốc, tuy Thương Ưởng bị tru diệt nhưng Biến Pháp vẫn được tiếp tục tiến hành, có thể nói thân diệt chính sách vẫn còn.

Trương Tử Huyên lại giơ ra bốn ngón tay, hắng giọng nói:

- Triều chính mới mà tiên phụ thi hành chia ra làm bốn phần chủ yếu, thứ nhất là Khảo Thành Pháp chỉnh đốn lại trị, thứ hai là Nhất Điều Tiên Pháp đo đạc lại ruộng đất cho đúng. Thứ ba là biên luyện lính mới, biên quan hỗ thị, thứ tư là mở ra hải cấm, khích lệ mua bán. Trương Đô Đường cho là với triều cục hiện tại, có thể phế trừ được phần nào chăng?

Tuần Phủ Đại lão gia Trương Công Ngư chớp chớp mắt, cho dù là y đã lăn lộn chốn quan trường hai mươi năm, nhưng gặp phải Trương Tử Huyên được chân truyền của phụ thân, không phản bác được lời nào.

Tần Lâm nhìn Trương Tử Huyên, mới vừa rồi còn âu yếm triền miên trên giường, vào lúc này nói về triều chính rành mạch đâu vào đấy, chậc chậc, lão bà uy vũ, lão bà giỏi thật!

Trương Tử Huyên phân tích hoàn toàn chính xác, Vạn Lịch và sĩ đại phu cựu đảng liên thủ đánh tan Giang Lăng đảng, Vạn Lịch bởi vì Trương Cư Chính độc chiếm đại quyền, xâm đoạt hoàng quyền, sĩ đại phu cựu đảng bởi vì triều chính mới của Trương Giang Lăng xâm hại ích lợi truyền thống của bọn họ, cho nên hai bên mới có thể liên thủ.

Nhưng sau khi Trương Cư Chính bỏ mình, Giang Lăng đảng sụp đổ, hai bên bởi vì địch nhân chung mà liên thủ còn có thể giữ vững mối hợp tác chặt chẽ được sao?!

Chỉ cần Vạn Lịch không phải người mù là có thể nhìn ra triều chính mới củng cố triều đình từ mọi phương diện, chèn ép quan thân hào cường, có thể làm cho dân giàu nước mạnh.

Trên thực tế, Vạn Lịch từ từ biết được điểm này cho nên mới thanh toán Trương Cư Chính, lật đổ Giang Lăng đảng, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa hề hạ chỉ phế trừ triều chính mới, các hạng mục mà Trương Tử Huyên vừa kể vẫn tiếp tục tồn tại dưới thời Vạn Lịch.

Chỉ bất quá không có Giang Lăng đảng ra sức thúc đẩy, bị tập đoàn quan thân thủ cựu ngăn chặn, các hạng mục triều chính mới đều từ từ biến dạng. Khảo Thành Pháp biến thành công cụ đảng tranh đấu đá đả kích đối thủ, đo đạc lại ruộng đất dần dần trở nên im hơi lặng tiếng. Mặc dù Nhất Điều Tiên Pháp vẫn được tiến hành, nhưng lại xuất hiện tham nhũng bóc lột, tuy rằng binh sĩ Kế Trấn vẫn còn đó, nhưng sau khi Thích Kế Quang bị điều đi càng ngày càng suy sụp. Đến mười mấy năm sau, cho dù là triều chính mới không bị phế bỏ, Minh vương triều cũng dần dần tàn lụi.

Nhưng bây giờ vẫn còn cơ hội! Tần Lâm nhìn về kinh sư phía Bắc như có điều suy nghĩ, tiếp theo mỉm cười nói:

- Hẳn là vị thiên tử ở Tử Cấm thành kia cũng có thể suy nghĩ ra minh bạch. Nếu như Trương lão ca có thể tiếp tục tiến hành triều chính mới, vậy sẽ thật sự được thiên tử biết danh. Hơn nữa ở toàn Sơn Tây cũng sẽ không sợ gặp trở lực nào, đệ đã nói với bốn nhà Vương Mã Dương Trầm thay huynh.

Cái gì? Trương Công Ngư trợn mắt to hết cỡ, nếu như được bốn đại gia ủng hộ, trở lực của triều chính mới sẽ không còn bao nhiêu nữa, thậm chí cơ hồ không tốn chút sức lực gì.

Trương Tử Huyên bổ sung:

- Trương Đô Đường minh giám, cục diện hôm nay chỉ sợ tái diễn chuyện xưa Thương Ưởng mới là chính đạo triều Đại Minh! Tiên phụ dạy cho đương kim thiên tử đế vương thuật, thật là ngoại nho nội pháp, Đô Đường có thể phóng tay mà làm. Trên có Hoàng thượng hài lòng, kinh sư có Thân lão tiên sinh chiếu cố, chuyết phu bên cạnh tương trợ, chuyện này cũng không khó gì.

Đúng lý mà nói, thần tử dám bàn luận đế vương thuật chính là hành động cực kỳ không nên, bất quá Trương Tử Huyên không hề lo lắng Trương Công Ngư truyền đi.

Thiên kim tướng phủ đã nói hết ra như vậy, Trương Công Ngư không còn chút do dự gì nữa, ra sức vỗ đùi thật mạnh một cái:

- May nhờ có Tần lão đệ và đệ tức chỉ điểm, ngu huynh chợt bừng tỉnh ngộ, không cần nói nhiều, ta lập tức trở về bố trí, sẽ đẩy mạnh triều chính mới trước Thu chinh Đông giải năm nay.

Tần Lâm nhắc nhở y:

- Chuyện khác có thể chậm một chút, duy chỉ có điểm nạp thuế công bình, giảm bớt gánh nặng cho dân chúng phải làm cho ổn thỏa trước. Quan Trung xảy ra tệ nạn bóc lột đã lâu, bá tánh giống như chín năm gặp hạn đợi mưa rào, nếu như Trương huynh có thể làm được cấp tốc chuyện này, chắc chắn danh vọng sẽ theo kịp Hải Bút Giá.

-----------

Tần Lâm gây ra động tĩnh tại Sơn Tây giống như một tiếng sét giữa trời quang, khiến cho tất cả thế lực trong ngoài triều thảy đều chú ý: tra rõ tội Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, lật đổ Phượng Bàn tướng công Trương Tứ Duy, chiêu nạp hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, hiến kế sách đả thông Tây Vực. Cuối cùng vào lúc mà Giang Lăng đảng bị phế truất toàn bộ, triều chính mới lung lay sắp đổ, mạo hiểm đắc tội với triều đình ngăn cơn sóng dữ, một tay chống trời, âm thầm chủ đạo tiếp tục tiến hành đẩy mạnh triều chính mới ở đất Tam Tấn Quan Trung.

Mỗi một chuyện này đã đủ làm cho người đời kinh hãi than thở, thế nhưng hết thảy mọi chuyện còn liên quan liên hoàn với nhau, tạo thành tổ hợp xâu chuỗi liên tiếp tinh diệu tuyệt luân. Những chuyện xảy ra ở Tam Tấn Quan Trung này hoặc được công báo đăng tải, hoặc được tai mắt khắp nơi của các thế lực phát hiện, hoặc được khách qua đường truyền tai nhau, khiến cho vô số người vỗ bàn khen hay, tặc lưỡi nghiến răng, trở thành chủ đề nóng bỏng nhất vào thời này.

Sơn Tây Trạch Châu Dương Thành huyện chỉ cách Bình Dương phủ Bồ Châu có một ngọn núi, chuyện xảy ra ở Bồ Châu đã truyền tới nơi này, thậm chí còn sớm hơn cả kinh sư nhận được tin.

Đi về phía Nam huyện thành là Nam Dương thôn, nổi danh khắp Dương Thành huyện thậm chí Trạch Châu, bởi vì thôn này có một tòa Thiên Quan phủ, chính là phủ đệ của tiền nhiệm Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang. Vị danh thần thời Vạn Lịch này ra đời ở Nam Dương thôn, trong mười mấy năm qua phụ lão hương thân nhắc tới Vương Thiên Quan đều tỏ ra hết sức tự hào.

Nhưng bây giờ trong Thiên Quan phủ đã sớm không có một bóng người, phía dưới mái hiên rong rêu mọc đầy, nóc nhà cũng bắt đầu mọc cỏ hoang, càng ngày càng khô vàng trong gió Thu se sắt. Kiến trúc điêu khắc hoa lệ vẫn còn đó, bất quá hiện tại trở nên tiêu điều, biểu lộ tình huống thê lương thảm đạm của chủ nhân hết sức rõ ràng.

Một tên tín sứ đầu buộc khăn xanh, chân quấn vải chạy qua trước cửa Thiên Quan phủ nhìn cảnh tượng thảm đạm đổ nát không nhịn được thở dài, xuống ngựa đi bộ một vòng, thư giãn toàn thân một chút.

Năm trước đưa tin tới đây thì dừng, nhưng những năm gần đây phải đưa đến Nam Câu bên kia xa hơn một chút, tín sứ nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục lên đường.