Cẩm Y Vệ

Chương 923: Đêm Trăng Gió Mát

Hay, ít nhất Đại lão gia còn hết sức trấn định! Chúng gia đinh tôi tớ chợt cảm thấy có chủ kiến, để lại mấy người chạy đến nha môn thu xác, còn lại tiền hô hậu ủng kiệu xa tiếp tục lên đường.

Bọn họ không biết sau khi hạ rèm kiệu xuống, sắc mặt Trương Tứ Duy đã trở nên tái nhợt, theo kiệu xa đi về phía trước, thân thể lão không tự chủ được lảo đảo dường như sắp ngã.

-----------

Trong lầu trên Bồ Phản thành, Tần Lâm mắt thấy bọn Trương Tứ Duy đi về phía Nam, bèn cười vang nói:

- Treo cao đầu người làm nhụt chí địch, khiến cho đám Thiếu Sư phủ sa sút sĩ khí, chậc chậc, lão bà ta quả nhiên lòng dạ xấu xa.

Chém đầu Trương Thăng chính là Tần Lâm, nghĩ ra kế treo thủ cấp thị uy lại là Trương Tử Huyên.

Thiên kim tướng phủ nhìn về phía kiệu Trương Tứ Duy đi xa với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. Đối với nàng, bất kể dùng biện pháp gì đối phó Trương Tứ Duy cũng là chuyện vô cùng chính đáng.

Thứ nhất về công, Thiếu Sư phủ đứng đầu thương nhân Tam Tấn, áp bức dân chúng hoành hành bất pháp, tư thông với địch bán nước. Hành vi như vậy không chỉ có dân chúng Tam Tấn Quan Trung bị hại không nhỏ, còn dần dần chặt đứt gốc rễ của triều đình. 

Thứ hai về tư, Trương Tứ Duy vốn được Cao Củng đề bạt, sau khi Cao Củng rơi đài bèn cáo bệnh về quê. Là vì Trương Cư Chính tiếc tài cho nên không kể hiềm khích lúc trước giữ lại trọng dụng, đề cử lão xuất nhậm Lễ bộ Thượng Thư Đông Các Đại Học Sĩ. Ai ngờ lão âm hiểm hèn hạ, sau khi Trương Cư Chính chết đi bất thình lình trở giáo một đòn, khiến cho Giang Lăng tướng công phải chịu ô danh, con trưởng Trương Kính Tu tự vận bỏ mình, Trương Tử Huyên thề không đội chung trời với lão.

Thiên kim tướng phủ càng ngày càng đen tối… Tần Lâm nhìn Trương Tử Huyên cắn chặt môi, tay ngọc nắm lại thành quyền khẽ run, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai thon của nàng, ghé vào bên tai nói nhỏ:

- Tử Huyên muội muội, ta cảm thấy muội càng ngày càng trở nên đáng sợ.

Cảm giác thân thể Tần Lâm ấm áp, Trương Tử Huyên quay đầu lại thản nhiên cười một tiếng, phong thái ôn nhuận như ngọc dần dần trở nên dịu dàng. Nàng chậm rãi nhìn thẳng vào mắt hắn, cất giọng cương quyết nói:

- Sau khi chuyện này kết thúc, trong lòng tiểu muội không còn gút mắc gì nữa, lúc ấy sẽ làm một bình thê trong phủ Tần huynh, từ nay giúp chồng dạy con, không nhúng tay vào chuyện bên ngoài nữa. 

Gần đây Tần Lâm tận lực phụng bồi Trương Tử Huyên, mỗi ngày trong lúc nói cười có tác dụng dần dần hóa giải. Có một số việc cuối cùng Trương Tử Huyên đã nhìn ra, trừ nhất định phải trả thù cừu nhân ác độc Trương Tứ Duy ra, những chuyện khác cũng không còn quan trọng. Chỉ cần có thể sống vui vẻ hạnh phúc bên Tần Lâm, tương đắc với các vị tỷ muội trong phủ, uộc sống như vậy còn cầu gì hơn?!

Tần Lâm lại cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán đầy đặn mịn màng của nàng:

- Tử Huyên ngốc à, chẳng lẽ ta còn sợ muội sao, nhưng ta cũng không thể sống mãi trong thù hận. Ta sợ tâm kết của muội khó giải, trong lòng chất chứa hận thù cho nên mới tìm cách giải khai. Về phần chuyện bên trong bên ngoài gì đó, hừ hừ, muội muốn mặc kệ cũng không dễ dàng như vậy, đời này họ Tần ta chỉ có thể ỷ lại vào muội.

Tâm trạng Trương Tử Huyên hoàn toàn giải khai vào giờ phút này, ánh mắt nhìn Tần Lâm toát ra vẻ dịu dàng hiếm thấy. Tuy rằng muốn thoát khỏi gút mắc thù hận là không dễ dàng, nhưng nàng có được lực lượng hùng mạnh.

----------- 

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và Doãn Tân Thương đang trên đường từ Tây Diêu trấn trở về Bồ Châu. Tần Lâm phá vụ án Hoắc Thiết Sơn bị giết, chém Đại quản gia Thiếu Sư phủ Trương Thăng, đã hoàn toàn trở mặt với Trương Tứ Duy. Bọn họ cũng không cần úy kỵ gì nữa, cứ đường hoàng làm việc.

- Tần trưởng quan thật sự chém Trương Thăng rồi sao!? 

Thợ rèn Thôi Bảo Trụ vẫn không dám tin tưởng hỏi, y và một tên cẩm y quan giáo ngồi chung ngựa, thợ rèn không biết thuật cỡi ngựa, chỉ có thể ôm chặt lấy hông của cẩm y quan giáo mới không ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Doãn Tân Thương cười hắc hắc:

- Thật thì không giả, giả sẽ không thật, đầu y đang treo thị uy ở bên ngoài Bồ Châu thành, cứ xem sẽ biết.

Mấy tên bả đầu thợ rèn Thôi Bảo Trụ, Trương Hỏa Căn, Trần Kim nhìn nhau, lộ ra vẻ vô cùng hy vọng. Bọn họ cũng từng nghĩ tới chuyện phản kháng Thiếu Sư phủ cay nghiệt hung tàn, nhưng cho tới bây giờ cũng không thể lấy được can đảm. Cho đến khi theo Doãn Tân Thương sắc mặt âm hiểm tới Tây Diêu trấn, nói những lời này với bọn họ.

Bất quá lần trước bọn họ cũng chỉ dám bí mật tiếp xúc với Doãn Tân Thương, cung cấp một ít tin tức liên quan tới Hoắc Thiết Sơn, còn trăm phương ngàn kế đề phòng bị Thiếu Sư phủ biết, nào dám công khai ngồi chung ngựa với địch nhân Thiếu Sư phủ, giục ngựa chạy như điên giống như hôm nay.

Hết thảy biến đổi đều xuất phát từ vị Cẩm Y Vệ Tần trưởng quan trong truyền thuyết đoán âm xét dương mắt thần như điện kia, hắn chém một kiếm rơi đầu Đại quản gia Thiếu Sư phủ Trương Thăng ở Kê Công lĩnh! Quan viên hùng mạnh như vậy, thủ đoạn sắc bén như vậy, hẳn là có khả năng lật đổ Thiếu Sư phủ. 

Thôi Bảo Trụ cầm đầu mấy vị bả đầu thợ rèn đi gặp Tần Lâm, tâm trạng càng thêm khẩn cấp...

----------- 

Phong Lăng trấn, trong Thiếu Sư phủ là một bầu không khí âm trầm, đám tôi tớ nha hoàn đi tới đi lui đều tỏ ra vô cùng cẩn thận, sợ mình phát ra tiếng động hơi lớn. Các vị chủ nhân lộ vẻ buồn rầu, ngay cả đám giữ cửa ngày xưa vênh vang đắc chí hiện tại cũng mất đi khí thế trước kia, tên nào tên nấy ủ rủ như gà chọi thua trận, cúi gục đầu nhìn xuống đất.

Hừ, Thiếu Sư phủ cũng có hôm nay! Sắc mặt dân chúng đi ngang qua trước cửa phủ cũng không còn vẻ kinh hãi và kính sợ như ngày xưa, ai cũng biết Trương Tứ Duy đinh ưu trở về, phong quang trong phủ không lớn bằng lúc trước. Ngay cả quản gia Trương Đại Lang cũng bị tân nhậm Tuần Phủ thanh thiên Đại lão gia Trương Công Ngư chém đầu... Còn có người nói thật ra là Cẩm Y Vệ Tần trưởng quan ra tay.

Bất kể là người nào ra tay, tóm lại đầu Trương Thăng đã bị chém xuống, treo bên ngoài Bồ Châu thành, không ít người có thể chứng thực chuyện này.

Vì vậy tâm trạng dân chúng vốn bị ức hiếp từ trước tới nay lập tức giải khai, xem ra thế gian này vẫn có thanh thiên, rốt cuộc Đại Minh vẫn có trung thần. Càng ngày càng nhiều người đi vào y quán của Phạm Nhất Thiếp, sau khi đi ra nở một nụ cười thần bí. Rất nhiều người âm thầm suy đoán, sợ rằng trời này sẽ thay đổi rất nhanh.

Mấy vị chủ nhân Trương gia, Nhị đệ Trương Tứ Duy Trương Tứ Giáo, Tam đệ Trương Tứ Đoan, Ngũ đệ Trương Tứ Tượng đang nhăn nhó mặt mày ngồi trong khách sảnh. Chủ vị trống không nhắc nhở bọn họ rằng vị phụ thân ngạo nghễ cầm đầu thương nhân Tam Tấn vừa mạnh mẽ lại xảo trá, khống chế vài thương lộ Quan Trung Tái Ngoại, đã một mạng ô hô, còn có Tôn Hữu Đạo, Tào Tứ chôn theo. Trương Đại Lang đang vất vả từ kinh sư chạy về lại bị Tần Lâm xuất ra một kiếm chém đầu, vì vậy trong bốn tên Đại quản gia, hiện tại chỉ còn lại lẻ loi Nhị quản gia Triệu Phúc phụng bồi bọn họ.

Một Thiếu Sư phủ lớn như vậy, chưa từng có cảnh khốn quẫn như bây giờ.

Ôi…

Trương Tứ Giáo thở dài thật dài một tiếng:

- Bên công trường muối ở Ty Diêm thành có một số hộ làm muối liên kết lại với nhau, không biết đang giở trò quỷ gì, là thừa dịp trong phủ chúng ta bối rối mới dám làm như vậy.

Trương Tứ Đoan giận dữ vỗ bàn một cái, nước trà văng ra tung tóe khắp nơi:

- Đáng hận tên lang băm Phạm Nhất Thiếp kia, dám cấu kết với bọn dân đen, truyền ra phong thanh nói chúng ta có rất nhiều khoản mờ ám, muốn tố cáo lên trên. Chờ Đại ca trở về, để xem lão còn giữ được mạng hay không.

Nếu là bình thời, chư vị lão gia Thiếu Sư phủ không xem một lão Phạm Nhất Thiếp nho nhỏ ra gì. Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, người bốn phương tám hướng đang nhìn chằm chằm vào Thiếu Sư phủ. Nếu Trương gia xảy ra chuyện gì chính là tự tìm đường chết, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể nhịn mối nhục này, chuẩn bị tương lai từ từ trả thù, sẽ làm cho lão lang băm kia muốn chết không được muốn sống không xong.

Cơ mặt Trương Tứ Tượng giật giật, tay bưng chén trà, không nhanh không chậm nói:

- Dù sao căn cơ Thiếu Sư phủ chúng ta không phải là ở chỗ này. Sắp tới mùa thu hoạch, Triệu Phúc ngươi cần phải tranh thủ thúc giục tô thuế, đây mới là cơ nghiệp vạn năm chúng ta.

Triệu Phúc cười khổ đáp ứng, cũng không dám gánh hết đại sự lên đầu mình, xoa xoa tay, chờ các vị lão gia nhìn sang, lúc này mới kêu trời kêu đất than khổ:

- Nhị lão gia, Tam lão gia, Ngũ lão gia, không phải là Triệu Phúc ta đây giở trò, e rằng năm nay không dễ thu tô thuế. Oai phong phủ ta không bằng ngày xưa, đám dân đen không khỏi kích động trong lòng, cho dù là lấy ra tám nguyên nhân thúc giục, bọn chúng cũng sẽ mang ra mười sáu lý do thoái thác, xin hoãn xin miễn.

Vẻ mặt Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan, Trương Tứ Tượng khác nhau, còn chưa kịp trả lời, chợt có mấy người khẩn trương chạy vào từ bên ngoài, lộ vẻ vui mừng:

- Đại lão gia, Đại lão gia đã về rồi!

Mấy huynh đệ Trương gia nhất thời nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cảm thấy gánh nặng ngàn cân trên vai đã giảm đi phân nửa. Có Đại ca từng đảm nhiệm Thủ Phụ Đại Học Sĩ trở về, cho dù là mây đen đầy trời cũng phải tản ra.

Kiệu xa cuồn cuộn, tiếng vó ngựa rầm rập, kiệu xa của Trương Tứ Duy được đám tùy tùng tiền hô hậu ủng chạy tới. Khí thế quả thật hết sức kinh người, phía trước còn treo cao quan hàm Vũ Anh Điện Đại Học Sĩ, Thái tử Thái Sư, Thiếu Sư, Trụ Quốc.

Vốn là dân chúng hai bên đường đi sắp thu hoạch vụ mùa, đang nói cười vui vẻ. Nhưng vừa thấy cảnh tượng này nhất thời ngậm miệng không nói, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, thỉnh thoảng ném ánh mắt sợ hãi lén lút nhìn sang.

- Đại ca...

- Đại lão gia, cuối cùng ngài đã về rồi...

Trong Thiếu Sư phủ không ít người mừng đến chảy nước mắt, ba đệ đệ Trương Tứ Giáo Trương Tứ Đoan Trương Tứ Tượng ôm đầu khóc rống, dáng vẻ vô cùng uất ức. Dường như từ trước tới nay bọn họ chưa hề gây ra tội ác ức hiếp dân chúng, đè ép thợ thuyền, mượn tô thuế bắt cướp nữ tử nhà nông, cấu kết Tái Ngoại Thát Lỗ tư thông với địch bán nước… mà là một nữ sinh vô tội bị tên ác ôn Tần Lâm cưỡng ép một trăm lần.

- Đủ rồi! 

Trương Tứ Duy tức giận vung tay áo:

- Bọn chẳng ra gì các ngươi còn không mau đưa ta tới trước linh đường phụ thân dập đầu! 

Đại ca nổi giận, lúc này mấy đệ đệ Trương phủ mới nhớ, quan tài phụ thân vẫn còn để ở đại đường. Lúc này bọn họ mới vội vàng dẫn Đại ca tới trước linh đường Trương Doãn Linh vái lạy.

Sắc mặt Trương Tứ Duy tái nhợt, quỳ gối linh tiền khóc rống lên, trán đập vào quan tài bình bịch:

- Phụ thân phụ thân, ngài bị kẻ gian làm hại, con quyết không đội chung trời với hắn, thù này không báo, thề không làm người!

Vả lại thù cha không đội trời chung, nghĩ đến chuyện bị buộc đinh ưu, phải rời đi vị trí Thủ Phụ Đại Học Sĩ mới vừa ngồi nóng, rời đi kinh sư phồn hoa náo nhiệt, bất ngờ bị tên tiểu nhân Thân Thời Hành phản phúc chiếm ghế Thủ Phụ, trong lòng Trương Tứ Duy như đang rỉ máu, hận không thể bằm thây Tần Lâm ra thành muôn mảnh.

Sắc mặt của các huynh đệ Trương gia đã khá hơn một chút. Có câu nói huynh trưởng như cha, bọn họ lại càng tệ hại hơn: Trương Tứ Duy đảm nhiệm Thủ Phụ ở kinh sư, dưới một người trên vạn người, quả thật chăm sóc chiếu cố gia tộc hết sức lớn lao, che chở cho cả vùng Tam Tấn muốn làm gì thì làm. Trong lòng bọn họ, vị Đại ca này thật sự là không có gì mà không làm được, nếu lão đã nói sẽ báo thù tuyết hận, ắt hẳn sẽ làm được.

Trương Tứ Duy đứng lên, ánh mắt lãnh khốc quét qua trên mặt ba đệ đệ, cuối cùng rơi vào mặt Triệu Phúc đang nơm nớp kinh hoảng. Phụ thân Trương Doãn Linh chết đi, kế mẫu Hồ phu nhân cũng bị dọa sợ đến nỗi tan gan vỡ mật, ngã bệnh nằm liệt giường. suy đoán không sống được mấy ngày, Trương Thăng, Tào Tứ không phải là thân thích, trước sau gì cũng phải mất mạng. Hiện tại người thân của y cũng chỉ còn lại có ba đệ đệ, quản gia đắc lực cũng chỉ còn một mình Triệu Phúc 

Nhớ tới Thiếu Sư phủ hiển hách, nhớ tới chấp chưởng triều cương trong kinh khí thế ngấ trời, trong lòng Trương Tứ Duy không khỏi tràn đầy tịch mịch...

Dù sao cũng là Trương Tứ Duy Trương Phượng Bàn từng đảm nhiệm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, ẩn nhẫn dưới tay Giang Lăng tướng công Trương Cư Chính hết mười năm, nhất cử bộc phát lật đổ Giang Lăng đảng Trương Tứ Duy Trương Phượng Bàn. Rất nhanh lão đã phấn chấn tinh thần trở lại, lên tiếng nói:

- Nếu Đại ca ta trở lại, tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó họ Tần kia, chỉ là các ngươi cần phải nói thật, trong những năm này rốt cuộc làm những chuyện gì?!

Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan, Trương Tứ Tượng ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đỏ một chút nhưng cũng không dám lên tiếng nói.

- Ngay trước linh tiền phụ thân, nói cho ta biết! 

Trương Tứ Duy quát ngắn một tiếng, chấn động khiến cho linh tiền ánh nến chập chờn, sắc mặt ba vị huynh đệ như đất, 

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, Triệu Phúc không biết làm gì khác, chỉ đành nhắm mắt nói ra:

- Nói chúng ta ức hiếp dân chúng, vậy cũng chưa chắc, bất quá chúng ta chỉ dựa theo khế ước mà thu thuế. Nói đánh cướp khuê nữ lương dân lại càng là nói bậy, đó là vì không đóng nổi tô thuế, càng không trả nổi lãi, mới tự nguyện dâng người trừ nợ.

Mắt của Trương Tứ Duy híp lại mỏng như sợi chỉ, hàn quang bức người: 

- Chớ nói nhảm, ngươi biết ta hỏi cái gì!

Triệu Phúc quỳ xuống đất dập đầu lia lịa như gà mổ:

- Chuyện buôn bán quân khí là do lão thái gia quyết định, chúng ta không làm chủ được! Lão thái gia cũng là vì phủ chúng ta, vì Đại lão gia ngài...

- Đúng vậy đúng vậy, những năm Đại ca làm quan, phủ chúng ta thu bạc vào cũng không ít. Bằng không làm sao thu hồi vốn nhanh như vậy?!

Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan, Trương Tứ Tượng cũng quỳ xuống hết thảy đồng thanh nói.

Trương Tứ Duy nhắm hai mắt lại, đôi môi run run, đúng là ghét của nào trời trao của ấy, sợ chuyện gì gặp phải chuyện ấy…

Thân là Thủ Phụ triều đình, Trương Tứ Duy cũng chưa từng đích thân bán quân giới cho Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly. Cho dù là Trương Tứ Duy điên cuồng hơn nữa cũng không làm được loại chuyện như vậy, lão cũng chỉ là mơ mơ hồ hồ nghe được chút phong thanh. Vì vậy lão mới mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng dùng thân phận Thủ Phụ che đậy cho qua.

Lần này đinh ưu hồi hương, trong lòng Trương Tứ Duy cũng thầm cầu may. Lão hy vọng phụ thân mình làm ăn quân giới không quá đáng, tội cũng sẽ không nghiêm trọng.

Thế nhưng sự thật phũ phàng đã đánh tan chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng lão, có lẽ ảo tưởng ấy chỉ là tự mình lừa mình.

Trương Tứ Duy đang muốn phát tác, nhưng lại bị lời của bọn đệ đệ chặn ngang không nói ra được nửa câu.

Lúc lão mới vừa làm quan, quan viên kinh sư vô cùng kham khổ, còn phải đưa rước người trong sĩ lâm, đồng hương đồng niên đồng môn đồng bảng. Những Đô lão gia Đô Sát Viện, lục khoa cấp sự, trong mười người cũng có hết tám người nghèo tới mức không có quần để mặc, há miệng ra hớp gió Tây Bắc, cũng không khỏi phải ứng phó bọn họ. Về phần thượng ty của mình lại càng không thể thiếu lễ, Trương Cư Chính làm Thủ Phụ còn phải tặng lễ cho Phùng Bảo, làm sao Trương Tứ Duy có thể chỉ lo cho thân mình.

Lão nhờ vào trong nhà cung cấp bạc cuồn cuộn không ngừng, tạo được nhân duyên tốt, mới có được chức quan cao, trước mặt thượng ty thuộc hạ cũng phải ứng phó thích hợp, nhờ vậy mới có thể leo cao một cách thuận buồm xuôi gió. Mà trong số bạc này đã có một phần do Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước buôn lậu quân giới kiếm được.

Đám ào môn Quan Trung Tam Tấn Mã Tự Cường Mã gia, Vương Sùng Cổ Vương gia, Dương Bác Dương gia, hay là Trương Tứ Duy Trương gia đều được xưng là thi lễ truyền gia, dựa vào khoa cử xuất sĩ làm quan, đồng thời còn là đại địa chủ đại thương nhân. Hai thân phận này là bổ sung hỗ trợ cho nhau, không thể tách rời nhau được.

- Thôi thôi thôi, ta cũng lười quản nhiều như vậy, hiện tại cục diện trước mắt, các đệ chuẩn bị ứng phó thế nào?

Trương Tứ Duy chỉ đành phải nói sang chuyện khác, nếu đã làm những chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ứng đối, trốn tránh là không có nghĩa gì.

Lão có thể ẩn nhẫn mười năm, nhưng chỉ cần động thủ sẽ tàn nhẫn quả quyết!

Trương Tứ Đoan lau mồ hôi, thử thăm dò nói:

- Hay là nới tay việc thu thuế năm nay, để cho đám dân đen có thể lấy hơi nghỉ thở, cũng tránh cho bọn chúng gây nên chuyện…

- Hoặc giả trả đám nữ tử đang nhốt trong các biệt viện về nhà, lúc này là thời khắc mấu chốt, phải tránh phát sinh phiền phức…

Trương Tứ Tượng cũng đưa ra chủ ý.

- Hồ đồ! 

Trương Tứ Duy lạnh lùng nhìn bọn đệ đệ, gương mặt lộ vẻ thất vọng, khiến cho bọn họ không hiểu vì sao. Sau đó lão không nói thêm gì nữa, chỉ chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời.

Ngược lại mặc dù quản gia Triệu Phúc Triệu Nhị gia xa cách bao nhiêu năm qua, vẫn là người hiểu rất rõ ràng tâm tư chủ nhân, bèn lúng túng nói:

- Tam lão gia Ngũ lão gia, phủ bọn ta cũng không làm gì sai, tại sao phải cầu tình với đám dân đen như vậy!? E rằng hiện tại chỉ có chuyện quân giới mới là khẩn yếu nhất.

Trương Tứ Duy gật đầu một cái, đây chính là ý của lão. Nếu như thay đổi quy chế, dung túng tá điền trốn thuế, như vậy chẳng phải là chứng thực tội ức hiếp dân chúng trước đó của Thiếu Sư phủ sao?! Thành thật mà nói, các nhà quyền quý ai mà không mắc tội bóc lột tá điền, khác nhau chỉ là mức độ nặng nhẹ mà thôi, bằng vào tội này không thể nào lật đổ được cựu Thủ Phụ Đại Học Sĩ. Nếu như nới tay cho đám dân đen chưa chắc bọn họ đã cảm kích, ngược lại sẽ coi thường Thiếu Sư phủ, coi thường Thủ Phụ Đại Học Sĩ là lão.

Ngược lại nhất định phải xóa được tội tư thông với địch bán nước kia. Gian tướng Nghiêm Tung và con lão là Nghiêm Thế Phồn đều chết vì tội này, Trương Tứ Duy lão có hơn gì phụ tử Nghiêm gia.

Trương Tứ Duy thở ra một hơi thật dài nhìn bọn đệ đệ: 

- Ta tin được Trương Thăng, nhất định trước khi y chết không hề thổ lộ chuyện gì, cho nên Tần tiểu tặc mới giết y thị uy. Hiện tại Hoắc Thiết Sơn đã chết, các ngươi hãy suy nghĩ xem rốt cục còn có ai biết được sổ ghi chi tiết xuất nhập hàng năm của công trường quân giới hay không?

Miệng nói không có bằng chứng, dù là một trăm thợ rèn đứng ra làm chứng hạch tội Thiếu Sư phủ buôn lậu quân giới cấm, tư thông với địch bán nước, cũng chỉ là nói suông không bằng cớ. Quyết không có chuyện triều đình chỉ vì khẩu cung của một đám thợ rèn thấp hèn mà hỏi tội tiền nhiệm Thủ Phụ. Sĩ lâm sẽ không chấp nhận chuyện này, thanh lưu cũng không chấp nhận, cả quan trường sẽ không chấp nhận.

Chết người chính là quyển sổ ghi lại chi tiết xuất nhập hàng năm của công trường.

Công trường của lão được giao nhiệm vụ chế tạo quân giới cung cấp cho phòng tuyến Tuyên Đại sử dụng, nhờ vậy mới có thể chế tạo quân giới không chút kiêng kỵ, không bị triều đình tra cứu. Mà Trương Doãn Linh cũng là lợi dụng điểm này lén lút chế tạo thật nhiều quân giới vận chuyển bán ra cho các bộ tộc vùng Tái Ngoại, khiến cho đại quân của Đổng Hồ Ly Đồ Môn Hãn dùng vũ khí sắc bén do Đại Minh chế tạo tàn sát tướng sĩ dân chúng Đại Minh biên quan.

Sổ ghi chi tiết xuất nhập của công trường ghi lại cặn kẽ đã có bao nhiêu thiết giáp, cung tên, nỏ cứng, đao kiếm… vận chuyển ra khỏi công trường Tây Diêu trấn. Chỉ cần lấy được quyển sổ này, sau đó so sánh với số lượng quân giới mà chín trọng trấn nhận được của công trường, số lượng chênh lệch sẽ là bằng chứng như núi cho tội Thiếu Sư phủ tư thông với địch bán nước. Lúc ấy cho dù là Trương Tứ Duy có bản lãnh tày trời cũng không có đủ sức xoay chuyển đất trời.

Cho nên chuyện khẩn yếu trước mắt chính là lấy được quyển số làm bằng chứng này.

Trong ba huynh đệ Trương gia, là Nhị đệ Trương Tứ Giáo phụ tá phụ thân buôn bán. Y thân là Nhị lão gia Thiếu Sư phủ, cũng không thường tới Tây Diêu trấn, nhưng thông qua đám thủ hạ tay sai cũng hiểu rất rõ ràng tình huống công trường, lúc này bèn nói:

- Đại ca, trước kia Hoắc Thiết Sơn là bả đầu công trường chúng ta, chỉ có y nắm trong tay sổ ghi chi tiết xuất nhập. Tên này có thể coi là chuyên cần tận tụy, nhưng sau khi con trai chết lại trở nên như người mắc bệnh thần kinh, cứng đầu muốn đối nghịch chúng ta. Cũng may y đã bị Trương Đại Lang diệt khẩu, hẳn là quyển sổ kia đã theo y xuống âm tào địa phủ.

Thần sắc Trương Tứ Duy không hòa hoãn chút nào, ngược lại nhíu mày: 

- Người đã chết không biết nói chuyện, nhưng sổ ghi chi tiết không mất, có thể là y giấu ở nơi nào đó cũng chưa biết chừng. Người này có thân bằng cố cựu gì... Không, cả ngày y ở công trường rèn, rất có thể đã nói cho đồ tử đồ tôn bên cạnh biết…

Nói tới chỗ này, thần sắc Trương Tứ Duy đột nhiên trở nên vạn phần nghiêm nghị:

- Mau, Triệu Phúc ngươi mau mau dẫn người theo quan đạo đi Tây Diêu trấn, giết hết tất cả thợ rèn có quan hệ với Hoắc Thiết Sơn!