Cẩm Y Vệ

Chương 905: Ai Mưu Tính Nấy

Từ ống tay áo khẽ run run của vị Thủ Phụ này là có thể đoán được hai bàn tay giấu trong đó run rẩy kịch liệt tới mức nào, phải nhờ ngậm chặt môi mới có thể ngừng run, càng làm lộ ra nỗi sợ trong lòng.

Bây giờ Trương Tứ Duy hận Tần Lâm thấu xương, ở quê nhà chỉ che giấu bên ngoài là lão gia bệnh chết, nhưng tin mà lão nhận được là thật không phải là giả. Hung thủ giết chết Trương Doãn Linh e rằng chính là vị giáo chủ Ma giáo bên cạnh Tần Lâm, thù giết cha không đội trời chung.

Bất quá rất nhanh trong lòng Trương Tứ Duy liền bị chuyện cấp bách hơn thôi thúc, ý niệm báo thù đã bị đẩy xuống hàng thứ hai.

Đinh ưu!

Đại Minh lấy Nho học trị thiên hạ, cái gọi là trung hiếu nhân nghĩa tức trung với nước hiếu với nhà. Phàm quan viên gặp tang phụ mẫu tất phải đinh ưu nghỉ việc hồi hương thủ tang, kỳ hạn ba năm thực tế thi hành hai mươi bảy tháng, sau khi hết kỳ hạn sẽ phục chức trở lại, thường là giữ nguyên quan chức phẩm cấp không thay đổi.

Nhưng có câu mỗi củ cà rốt một cái hố, lúc một người đinh ưu trở về quê sẽ có quan mới nhậm chức, chẳng lẽ ba năm sau trở lại dùng cước đá văng quan kế nhiệm đi, cho ngồi trở lại vị trí cũ sao, không có đạo lý này!

Tri Huyện Tiêu Sơn Chiết Giang phủ Hàng Châu là chính thất phẩm, Tri Huyện Nguyên Mưu Vân Nam Vũ Định phủ cũng là chính thất phẩm, một ở đất Giang Nam phồn hoa màu mỡ, một ở biên thùy vắng vẻ xa xôi, cùng làm Huyện Lệnh. Thế nhưng hai bên chênh lệch cách xa nhau như trời với vực, nếu có một người lúc đầu làm Tri Huyện Tiêu Sơn, trong quá trình nhậm chức gặp phải đinh ưu, ba năm sau trở lại bổ nhiệm y làm Tri Huyện Nguyên Mưu, sợ rằng người này sẽ sinh lòng bất mãn tới mức treo cổ tự tử.

Trương Tứ Duy cũng là như thế, trải qua hoạn hải chìm nổi lại phản bội Giang Lăng đảng, mới bò đến vị trí đứng đầu văn thần Thủ Phụ Đại Học Sĩ này, làm sao có thể chịu dễ dàng buông bỏ!? Huống chi lão mới vừa làm Thủ Phụ một năm mà thôi, phần lớn thời gian tranh thủ lòng sủng ái của Vạn Lịch, còn lại dùng để thanh trừng dư nghiệt Giang Lăng đảng Thích Kế Quang, Phan Quý Tuần, chưa kịp bồi dưỡng ra ban bệ tâm phúc của mình. Lần này về quê đinh ưu ba năm, làm sao biết được triều cục sẽ phát triển tới mức nào?!

Ba năm sau rốt cục là oanh oanh liệt liệt trở lại chưởng quản triều cương, hay là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ngỏm trên bờ cát, Phượng Bàn tướng công ngày xưa không thể làm gì khác hơn là ủ rũ trở lại kinh sư, vậy thì không ai biết.

Tin báo tang truyền tới, quan viên cũng chỉ có ba con đường có thể đi là: đinh ưu, nặc tang, đoạt tình.

Cái gọi là nặc tang (giấu), tỷ như một vị nhân huynh Sơn Đông làm tiểu quan lục thất phẩm ở Quảng Tây, hai nơi cách nhau vạn dặm tin tức không thông, chỉ cần bịt miệng người tới báo tang, che giấu tang sự, ai mà biết được phụ mẫu y qua đời ở quê nhà. Lúc ấy có thể yên ổn tiếp tục làm hết nhiệm kỳ, đương nhiên vạn nhất bị lộ tẩy, thân bại danh liệt là không tránh khỏi.

Trương Tứ Duy làm tới Thủ Phụ Đại Học Sĩ, thanh danh hiển hách, ai ai cũng biết phụ thân lão là Trương Doãn Linh quê quán Bồ Châu, con đường nặc tang này là không thể đi được.

Đoạt tình, đó chính là con đường cực kỳ trọng đại để có thể tiếp tục gánh vác chức trách, được bệ hạ tuyên chiếu an ủi giữ lại. Năm xưa Trương Cư Chính thân là cố mệnh đại thần, dùng quyền mưu thủ đoạn đến mức tận cùng, gặp phải tang phụ thân cũng cứng rắn đi con đường này ở lại triều đình trị nước, chọc cho thiên hạ sôi trào, sĩ lâm thanh lưu hợp nhau tấn công.

Chẳng lẽ chỉ còn lại đường đinh ưu buông bỏ quyền vị dưới một người trên vạn người này, ngoan ngoãn hồi hương sao!?

Nghĩ tới đây Trương Tứ Duy phiền muộn một trận, chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò.

Cố Hiến Thành làm sao không phải là như vậy, bất quá dầu sao kẻ đinh ưu không phải là y, cho nên trấn định hơn Trương Tứ Duy một ít. Trong lúc y tính toán trù mưu thay Thủ Phụ Đại nhân, còn có dư lực nhìn tấu chương đạn hặc của mình bị bỏ rơi xuống đất, suy nghĩ vẩn vơ.

Ba mươi năm trước thủy chung thuận buồm xuôi gió, vượt qua thi Hội thi Hương quá quan trảm tướng, danh liệt đệ nhất Giang Nam tài tử, nhắc tới Kim Lăng Tứ công tử ai mà không hâm mộ kính ngưỡng.

Nhưng kể từ khi đụng phải Tần Lâm, cường địch do số phận sắp đặt, tình huống liền thay đổi hoàn toàn: theo Lưu Kham Chi phạm tội bị giết, Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên cơ hồ trở thành trò cười. Y chạy đến kinh sư, không còn hy vọng đoạt ngôi đầu thi Đình, sau đó thành lập Tam Nguyên Hội, lại bị Tần Lâm thọc gậy bánh xe. Sau đó y đạt thành tích đệ nhị Nhị Giáp, cũng tức là đệ ngũ tổng sắp, nhưng vẫn không thể vào được Hàn Lâm viện, theo như thể chế Đại Minh không còn cơ hội nhập các bái tướng nữa…

Trương Tứ Duy vất vả lắm mới có cơ hội lật đổ Giang Lăng đảng, leo lên chức Thủ Phụ. Hiện tại mắt thấy dâng lên một quyển tấu chương đạn hặc sẽ khiến cho Tần Lâm ngã ngựa, đột nhiên phụ thân lại chết đi, khiến cho lão phải đối mặt cục diện đinh ưu. Cái chết của Trương Doãn Linh, Tần Lâm tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

Không hiểu vì sao dính vào họ Tần này, mọi chuyện lại trở nên bất lợi như vậy?! Cố Hiến Thành chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, nhìn bản tấu chương đạn hặc dưới đất thầm nhủ trong lòng chẳng lẽ là Cố mỗ làm sai, ngay cả ông trời già cũng đối nghịch, cho nên mới có trắc trở như vậy.

Tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng đọc sách, nhiều tiếng lọt vào tai. Chuyện nhà quốc sự chuyện thiên hạ, đủ mọi chuyện lo âu, Cố Hiến Thành cũng có chút hoài bão gánh vác chuyện thiên hạ, cũng không phải là loại tiểu nhân thế tục chỉ thuần túy biết có danh lợi. Lúc này gặp phải trắc trở, y không khỏi tự hỏi lòng mình: Tần Lâm Đông chiêu an Doanh Châu, Bắc định Thổ Mặc Xuyên, mấy phen phá án bình loạn, cũng có công cứu khốn phò nguy. Hiện tại mình dùng thủ đoạn như vậy đối phó hắn, có phải là…

Không! Có một thanh âm gào thét trong lòng Cố Hiến Thành: Tần Lâm chỉ là kẻ may mắn mà được thăng quan, há có thể liệt ngang hàng với sĩ lâm quân tử cùng triều?! Một kẻ vũ phu, nịnh thần may mắn thăng tiến, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, hiện tại hắn lập được công trạng càng lớn, tương lai nguy hại quốc triều cũng càng nhiều. 

Huống chi hắn vẫn âm thầm câu thông với dư nghiệt Giang Lăng đảng, tương lai vạn nhất bị hắn trở mình, các vị chính nhân quân tử triều đình hiện tại làm sao chịu được?! Cố mỗ đối phó hắn không phải là vì ân oán cá nhân mà là vì quốc triều, là vì giang sơn xã tắc Đại Minh!

Thiên hạ này phải do đám sĩ lâm quân tử chúng ta trị nước, không thể nào tới phiên một kẻ vũ phu may mắn thăng tiến như Tần Lâm được!

Cố Hiến Thành hung tợn nghiến răng, quai hàm nổi vồng lên, dứt khoát củng cố lòng tin của mình.

Rốt cục tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài, Thứ Phụ Thân Thời Hành được quản gia dẫn thẳng vào khách sảnh, Trương Tứ Duy và Cố Hiến Thành đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi chờ đợi không tới nửa canh giờ, thế nhưng lại là một khoảng thời gian rất dài đối với hai người.

Hiện tại là cuối mùa hè đầu mùa Thu, tiết trời kinh sư đã hơi lạnh, nhưng Thân Thời Hành cúi đầu đi theo sau lưng quản gia vẫn toát mồ hôi trán, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tứ Duy thân mặc hiếu phục nhất thời giật mình kinh hãi:

- Phượng Bàn tướng công cho đòi... Ôi chao, Phượng Bàn huynh đây là?

Trương Tứ Duy mặt mũi bi thương lạy xuống:

- Tệ hương vừa truyền tới tin dữ, gia nghiêm đã cỡi hạc về Tây!

Thân Thời Hành cả kinh thất sắc, cũng dập đầu lạy xuống bình bịch, sau đó đỡ Trương Tứ Duy dậy, tỏ vẻ lúng túng không biết phải làm sao, chỉ xoa xoa tay liên hồi:

- Ôi, biết phải làm sao đây… năm xưa lão phu và lệnh tôn từng có duyên gặp mặt một lần, nhận được ích lợi không ít… Phượng Bàn ôi Phượng Bàn, gia phong lệnh tôn khắp cả thiên hạ đều biết, ngày nay hưởng thọ đã cao được thọ chung chính tẩm, mong rằng huynh lấy quốc sự làm trọng, bớt đau thương thuận theo biến cố.

Lần này Thân Thời Hành diễn vai lão hảo nhân quả thật hết sức xuất thần, Trương Tứ Duy và Cố Hiến Thành trao đổi ánh mắt với nhau: Thân Nhữ Mặc chỉ là hạng người lục lục thường tài, trong mấy chục năm qua chỉ biết rập khuôn cổ hủ, người như thế không đáng để lo!

May là sau khi Thân Thời Hành lải nhải hồi lâu, cuối cùng mang ra bốn chữ quốc sự làm trọng, Trương Tứ Duy cũng tiện tiếp lời, cất giọng bi thương nói:

- Ngu huynh bất thình lình nghe tang phụ thân, lúc này đã rối loạn trong lòng, nói không chừng sẽ thu xếp dâng biểu đinh ưu hồi hương thủ tang, sẽ phải giao lại toàn bộ quốc sự đại cục cho Nhữ Mặc hiền đệ. Mong rằng tương lai hiền đệ sẽ có một phen phấn chấn, tẩy sạch triều chính mới, chỉnh đốn triều cương, sáng lập ra một phen khí tượng mới cho thánh triều. Lúc ấy ngu huynh ở Bồ Châu vô cùng ngưỡng vọng, lúc ấy có thể dùng câu ‘thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm qua, ưu tư trước đầu cỏ Xuân tươi’ để tự an ủi.

Thân Thời Hành nghe vậy đầu tiên là cả kinh, tiếp theo sắc mặt lộ vẻ vui mừng, kế tiếp lại chuyển mừng thành lo, đỏ mặt nói:

- Tài năng của đệ kém cỏi, chỉ có thể rập theo khuôn cũ, làm sao có thể sáng lập ra một phen khí tượng mới được?! Nếu trong triều không có Phượng Bàn huynh chủ trì, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải! Phượng Bàn ôi Phượng Bàn, trong triều không thể thiếu huynh một khắc nào cả, Thời Hành sẽ liên lạc đồng đạo, dâng biểu xin bệ hạ giáng chỉ đoạt tình.

Thủ Phụ rời chức, hy vọng tiếp nhận chức Thứ Phụ rất lớn, Thân Các Lão hành động như vậy ra vẻ lão vừa hy vọng có cơ hội tiếp nhận Thủ Phụ, vừa sợ hãi bất an, còn lo lắng đắc tội Trương Tứ Duy, không ngừng nói lời khiêm tốn.

Trương Tứ Duy và Cố Hiến Thành càng kiên quyết đưa ra phán đoán, cho rằng Thân Thời Hành là hạng người không có mưu mẹo, nhát gan, thấy lợi nhỏ đã vội mừng, mưu đại sự lo thân.

Cũng không phải là chỉ có biểu hiện của Thân Thời Hành hiện tại khiến cho bọn họ có ý nghĩ này, mà trong rất nhiều năm qua, lão đã để lại ấn tượng cho các đồng liêu rằng mình là lão hảo nhân do dự thiếu quyết đoán, có thể thi hành quyết sách trung thực, làm trợ thủ là rất tốt, lại không có bản lãnh gì lớn, càng không có dã tâm uy hiếp được người khác.

Thân Thời Hành dứt lời bèn làm bộ muốn đi, đi ra ngoài viết biểu đoạt tình giúp cho Trương Tứ Duy.

Trương Tứ Duy vội vàng kéo lấy lão từ phía sau, cười khổ nói:

- Năm xưa Trương Giang Lăng đoạt tình, hải nội bàn tán xôn xao, ngu huynh há có thể giẫm lên vết xe đổ trước?! Nhữ Mặc ôi Nhữ Mặc, không cần nói nữa, vài ngày sau đệ sẽ phải gánh vác trách nhiện nặng nề.

Đây cũng là lời nói thật, Trương Tứ Duy là cái thá gì, làm sao có thể so với cố mệnh đại thần, Vạn Lịch đế sư Trương Cư Chính từng được tiên đế Long Khánh gia lúc lâm chung giao phó trách nhiệm. Trương Cư Chính đoạt tình còn phải rước lấy rất nhiều chỉ trích, nếu lão dám làm chuyện này e rằng sẽ đi tới chỗ thân bại danh liệt, vẫn nên đi theo con đường đinh ưu là hơn.

Thân Thời Hành cực kỳ sợ hãi bất an, không ngừng tỏ vẻ khiêm tốn cảm tạ, nói mình chỉ là hạng người tầm thường, thật sự không dám gánh vác trách nhiệm nặng nề Thủ Phụ, dáng vẻ vừa mừng vừa sợ quả thật khiến cho người ta nhìn thấy phải buồn cười.

Chúng ta đang cần loại người tầm thường như lão đây… Trương Tứ Duy cười thầm trong bụng không ngừng, thừa dịp đẩy Cố Hiến Thành ra: 

- Nhữ Mặc không cần phải lo lắng, Cố Thúc Thời Cố thế huynh là rồng trong loài người, ra mưu đồ sách cực kỳ đắc lực. Có y giúp đỡ trong triều, lại có chư quân tử Vương Dụng Cấp, Triệu Ứng Nguyên, Dư Mậu Học vân vân, có chuyện gì mà Nhữ Mặc không thể làm được?!

Trong lời này còn có ẩn ý, ý Trương Tứ Duy là muốn mọi việc Thân Thời Hành thương lượng với Cố Hiến Thành mà làm. Lại thêm bè đảng bọn Vương, Triệu, Dư… lúc ấy lão về Bồ Châu để tang cũng có thể thủy chung giữ vững lực ảnh hưởng đối với triều chính.

- Có Cố thế huynh tương trợ, thật là trời giúp ta rồi! 

Thân Thời Hành lấy tay vỗ trán sau đó nắm lấy tay Cố Hiến Thành, nhiệt tình không bút nào tả xiết.

Cố Hiến Thành cảm tạ liên tiếp, trong lòng âm thầm đắc ý, xem ra quyển tấu chương đạn hặc Tần Lâm kia vẫn có thể phát huy tác dụng, Thân Thời Hành dễ ứng phó hơn Trương Tứ Duy nhiều lắm. Mình chỉ cần giở chút thủ đoạn làm mưa làm gió, chỉ cần vài năm nữa ắt sẽ dần dần quật khởi, danh chấn kinh sư.

Y không biết trong lòng Thân Thời Hành cũng đang cười lạnh không ngừng: Từ Văn Trường nói không sai, cho dù là Trương Tứ Duy đinh ưu về nhà cũng không chịu buông tha cho triều chính. Hừ hừ, muốn lấy Thân mỗ làm con rối ư, chẳng lẽ Thân mỗ lại không làm được Thủ Phụ thật! Ngược lại bên phía Tần Lâm…

-----------

Cuối Thu thú mập, chính là thời gian đi săn tuyệt hảo, trong Vương Quan cốc trên sườn Trung Điều sơn phía Đông Bồ Châu thành có một đội kỵ sĩ tiên y nộ mã đang giương cung săn bắn. Sáu tên võ sĩ Mông Cổ chia ra hai bên tả hữu bao vây, xua dã thú vào giữa, bảy vị Lạt Ma che chở trước sau, huyệt Thái Dương ai nấy gồ lên thật cao, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, quả thật chính là cao thủ Mật tông nội công tinh xảo.

Giữa toàn đội có hơn mười tên cẩm y Đề Kỵ đang tiền hô hậu ủng một người nở một nụ cười xấu xa, chính là Tần Lâm Tần trưởng quan phụng mệnh tới Bồ Châu lập công chuộc tội.

Khí thế phi ưng tẩu khuyển như vậy quả thật là hiển hách bức người, ai có thể nghĩ tới nửa tháng trước Tần Lâm còn đen hơn than, các hiển quý thế gia Bồ Châu tránh không kịp, bất kể đi tới chỗ nào cũng bị đóng cửa không tiếp, bây giờ lại tỏ ra oai phong như vậy.

Từ khi Trương Doãn Linh bị ‘bệnh’ đột ngột qua đời, thế cục Bồ Châu liền xảy ra biến hóa vi diệu nào đó, biến hóa này chỉ có thể ngầm hiểu mà không thể diễn tả bằng lời, nhưng người có lòng để ý sẽ rất dễ dàng nhận ra: đầu tiên là cẩm y Tổng Kỳ Quế Hữu Hoa không biết vì sao quỳ gối bên ngoài cửa phủ Tần Lâm, khóc rống không ngừng nói là muốn phụ kinh thỉnh tội.