Cẩm Y Vệ

Chương 900: Công Lực Tiến Nhanh

Trên quan đạo từ Triều Ấp huyện phía Đông Nam Đồng Châu đi Triệu Độ trấn, một nữ tử áo trắng đang đi dáng vẻ thất hồn lạc phách, khiến cho người đi đường nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy da thịt nàng bóng loáng anh hoa nội liễm, chân mày lá liễu đen nhánh, môi mọng mím thật chặt, sắc đẹp mới nhìn tựa hồ chỉ có tầm trung thượng, nhìn lần thứ hai lập tức có người kích động khen đẹp. Đến lúc nhìn lần thứ ba thật sự khiến cho người ta không có cách nào kềm chế, lúc này mới biết là tuyệt sắc giai nhân thân mang tướng nội mị hiếm thấy.

Bạch Sương Hoa thân mặc trường quần màu trắng viền lục, lúc này đã có hơi nhăn nheo, tóc mai hai bên Thái Dương tán loạn, ánh mắt mờ mịt ngơ ngác. Không ai ngờ được nàng lại là giáo chủ Ma giáo dẫn dắt mấy chục vạn giáo đồ tung hoành giang hồ, bị triều đình liệt vào hàng đệ nhất phản nghịch, khiến cho người trong giang hồ nghe tiếng kinh hồn khiếp vía, mới vừa luyện thành Bạch Liên Triều Nhật thần công cửu phẩm liên đài, khuất nhục Tuyết Vực cường giả Uy Đức Pháp Vương.

Bạch Ngọc Liên Hoa đã đến tay, hắn lại không chịu liên thủ khởi sự, ta, ta còn có lý do gì ở lại bên cạnh hắn... Hắn đã có ba phòng kiều thê mỹ thiếp, ta cũng đã hứa với vị thiên kim tướng phủ kia... Tại sao trớ trêu lại là hắn... Ta là chủ nhân Thánh giáo, hắn là cẩm y cao quan, chờ hắn bảo cử khôi phục, lúc gặp mặt phải làm như thế nào? Nếu hắn tàn sát huynh đệ tỷ muội trong giáo, tự nhiên ta không đội trời chung với hắn, nhưng, nhưng ta...

Bạch Sương Hoa nghĩ đến những chuyện này cảm thấy lòng rối như tơ vò, trong khoảnh khắc châu lệ cuồn cuộn tuôn rơi. Trước mặt người khác nàng vĩnh viễn là Bạch Liên giáo chủ làm mưa làm gió, thật ra thì tính tình ngoài cứng trong mềm, phòng tuyến tâm lý ngưng kết như hàn băng vạn năm bị đánh nát, giờ phút này đã sớm u uất trong lòng.

Nàng từ rừng cây bờ Bắc Vị Hà phi thân đi, thật ra cũng không đi xa, vẫn còn quyến luyến ngoài xa. Cho đến khi Uy Đức Pháp Vương dẫn dắt chúng đệ tử hộ vệ Tần Lâm đến Đồng Châu thành hội hợp với huynh đệ dưới quyền Tần Lâm, thấy tận mắt hắn không còn nguy hiểm nữa mới dứt khoát rời đi.

Tần Lâm theo hướng Đông trở về Bồ Châu, nàng chọn quan đạo theo hướng Đông Nam chậm rãi rời đi, dọc trên đường đi cũng có một số đệ tử muốn liên lạc, Bạch Sương Hoa uể oải phẩy tay đuổi đi hết. May những người đó không biết nàng là giáo chủ Ma giáo, nếu không sẽ bị dọa cho vỡ mật chết ngay tại chỗ.

Bạch Sương Hoa nội công hùng hậu cước trình mau lẹ, mặc dù không thi triển khinh công nhưng cũng dễ dàng từ Đồng Châu đi ra phía Đông Nam năm mươi dặm.

Trên bờ Nam Hoàng Hà ngoài Bồ Tân Độ ra còn có Triệu Độ. Bồ Tân Độ là cầu phao, Triệu Độ phải dùng thuyền qua sông, đương nhiên không thuận tiện bằng qua cầu phao. Bất quá vị trí ở gần Đồng Quan hơn, vẫn còn có một số lữ khách chọn bến đò này để đi gần hơn.

Càng đến gần Triệu Độ lại càng phồn hoa náo nhiệt, người một nhiều thêm, Bạch Sương Hoa gặp phải phiền phức cũng nhiều. Nữ tử độc thân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, bất kể đi tới chỗ nào cũng sẽ thu hút người khác chú ý.

Lúc này đã có mấy tên lưu manh chỉ thấy trước mắt sáng lên, nháy mắt với nhau, cười đê tiện tiến tới, mơ hồ vây nàng vào giữa.

Dân chúng gần đó ai nấy cau mày, âm thầm toát mồ hôi lo thay vị cô nương này.

Tên lưu manh cầm đầu nở một nụ cười bỉ ổi, đưa tay ra định sờ cằm nàng:

- Tiểu nương tử từ đâu tới đây, muốn đi đâu vậy? Dọc trên đường đi không ai làm bạn, ôi chao…

Không thấy Bạch Sương Hoa có hành động gì, người nọ đã hét thảm lên như giết heo, thì ra Bạch Sương Hoa nhẹ nhàng điểm một cái vào mạch môn tên này. Kình lực nhập cơ thể nhất thời khiến cho y đau đến không muốn sống, té ngã lăn lộn dưới đất.

- Con nhãi này, ngươi… ngươi chờ đó!

Mấy tên lưu manh khác thóa mạ, đỡ đồng bạn dậy chạy nhanh như làn khói.

Bạch Sương Hoa vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu một cái, bình thời nàng đi ra ngoài không phải là cao thủ trong giáo tiền hô hậu ủng, cũng là giả trang thân binh bên người Tần Lâm, lúc đơn độc hành sự cũng đeo mặt nạ bạc, hoặc là dùng thuật dịch dung. Tình cảnh hiện tại cũng không có tâm trạng dịch dung, không ngờ rằng rước lấy rất nhiều phiền phức cho mình.

Dân chúng ven đường thấy nàng dường như không hề gấp gáp, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi đi tới. Chợt có vị đại nương hiền lành nhân đức xách giỏ đựng bánh bao đi tới:

- Bánh bao hành vừa thơm vừa mềm đây… Cô nương này, nàng không biết nặng nhẹ chậm gấp hay sao, Thôi nhị côn có qua lại với quan phủ, nàng mau đi đi thôi, chờ bọn họ tới đây sẽ không đi được nữa!

Đại nương làm bộ bán bánh bao hạ thấp giọng vội vàng nói nhanh những lời này. Sau đó bà cầm một cái bánh lên, cũng không quản Bạch Sương Hoa có muốn hay không liền nhét vào trong tay nàng, cũng không đòi tiền nàng, sau khi nhìn quanh bốn phía lại vội vàng đi xa, sợ bị đám lưu manh kia nhìn thấy.

‘Thiên hạ rốt cuộc vẫn còn nhiều người tốt, kinh của Vô Sinh Lão Mẫu nói không sai, rốt cục ánh sáng vẫn chiến thắng bóng tối.’

Rốt cục tâm trạng buồn bực của Bạch Sương Hoa chuyển biến tốt hơn một chút, co chỉ bắn ra, một miếng bạc vụn nhỏ đã lọt vào trong giỏ bánh bao của đại nương, sau đó nhẹ nhàng cắn thử một miếng, quả nhiên rất ngon.

- Chính là ả ta!

Mấy tên lưu manh đi rồi trở lại, không hẹn mà cùng nhau đưa tay chỉ Bạch Sương Hoa.

Hai tên bộ khoái mặc đồng phục đi thong thả tới, nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Bạch Sương Hoa ngây người sững sờ, sau đó nhìn nhau, tên bộ khoái dưới cằm có ngấn thịt bèn cười nham nhở:

- Trẻ tuổi xinh đẹp, độc thân đi đường, chẳng lẽ nữ tử này là nha hoàn nhà nào trốn ra đây?

Tên bộ khoái kia mặt đen, cũng toét miệng cười:

- Nghe nói trong phủ Bồ Châu Trương lão thái gia có một tên thị thiếp bỏ trốn, chẳng lẽ hai ta quá may mắn cho nên vô tình gặp được.

Vốn Bạch Sương Hoa muốn dạy dỗ hai tên bộ khoái cấu kết lưu manh này một chút, sau đó sẽ rời đi nơi này, nhưng nghe thấy câu này sắc mặt lạnh như băng, thầm nói chẳng lẽ là Thiếu Sư phủ phái tới đuổi bắt Tần Lâm và mình?

Dù sao cũng là chủ nhân một giáo, tâm niệm Bạch Sương Hoa xoay chuyển thật nhanh, liền biết không phải chuyện là như vậy, hai tên bộ khoái này cước bộ hư phù, đâu phải là nhân vật lợi hại gì cả. Mà Bồ Châu ở bờ Đông Hoàng Hà, nếu thật sự là thị thiếp Thiếu Sư phủ chạy trốn cũng phải chạy về phía Tây, mình là từ Tây đi về phía Đông, rõ ràng là hai tên bộ khoái này chỉ nói nhăng nói càn.

Giáo chủ tỷ tỷ đoán không sai, nơi này là cảnh nội Triều Ấp huyện, cách Đồng Châu có mấy chục dặm, Thiếu Sư phủ chỉ tìm tòi xung quanh Đồng Châu, không đuổi tới Triều Ấp.

- Thiếu Sư phủ...

Bạch Sương Hoa khẽ lẩm bẩm trong miệng, cũng không trả lời bộ khoái.

- Không nói nữa, bắt lại!

Tên bộ khoái run xích sắt lên, quất về phía Bạch Sương Hoa.

Mấy tên lưu manh kêu lên:

- Hai vị đại gia coi chừng, bà nương này biết yêu thuật!

Vậy mà Bạch Sương Hoa không né không tránh lại càng không hề phản kháng, bị xích sắt quấn lấy nàng lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt tránh né không dám nhìn lên.

Hai tên bộ khoái cất tiếng cười to, miệng nói lời không sạch sẽ:

- Ha ha ha, bắt được nha hoàn Thiếu Sư phủ bỏ trốn, nhất định sẽ có trọng thưởng! Con ả này nhìn qua thật sự là thèm nhỏ dãi…

Hừ, Bạch Sương Hoa cười lạnh một tiếng, làm bộ bị xích sắt kéo đi, thân hình nhào về phía trước, hai tay chống vào người hai tên bộ khoái.

- Muốn hai chúng ta sao, người Thiếu Sư phủ cần, ta cũng không dám đụng!

Hai tên bộ khoái cười cợt nhả, cũng không biết mình đã bị Bạch Sương Hoa âm thầm lấy nội kình chí âm chí nhu chấn thương tâm mạch, tính từ lúc này cũng không sống được hơn ba canh giờ.

Bạch Liên giáo và triều Đại Minh không đội trời chung, giáo chủ Ma giáo tự tay giết chết ưng chó triều đình, cao thủ đại nội nhiều không đếm xuể. Cao là đường thượng quan tam tứ phẩm, thấp cũng là Lãnh Ban, Đương Đầu Đông Xưởng. Chỉ là hai tên bộ khoái châu huyện lại có may mắn chết dưới tay giáo chủ Ma giáo, được liệt ngang hàng với rất nhiều cao thủ khác, dưới cửu tuyền có thể nói rất có vinh dự.

-----------

- Ôi, thật là thoải mái...

Tần Lâm trong phủ ở Bồ Châu ngâm nước nóng, ngồi sâu trong thùng gỗ được rót đầy nước nóng thơm, buông lỏng toàn thân, cảm giác mỏi mệt trước đó nhanh chóng biến mất không thấy.

Gần đây thật là bôn ba ngày đêm không nghỉ, Vương Quan cốc, Giáng Châu vệ, Đồng Châu… Tần trưởng quan của chúng ta cũng không phải là người sắt, ngày ngày ngồi trên lưng ngựa chỉ cảm thấy xương mình cũng sắp sửa rã rời.

Lần này lại khác, Uy Đức Pháp Vương và chúng đệ tử một mực cung kính, tản ra bốn phía phòng ngự, bảo vệ phủ Tần Lâm vững như thành đồng vách sắt, rốt cục hắn đã có thể thả lỏng một chút. Hắn vừa phái người đi mời Trương Tử Huyên, vừa nôn nóng chạy đi tắm. Thành thật mà nói, bị Bạch Sương Hoa ‘giày xéo thô bạo’ dưới đất như vậy, sáng hôm sau đương nhiên tinh thần rất tốt, nhưng thân thể bủn rủn mỏi mệt là không tránh khỏi.

Tần Lâm nhàm chán vọc nước, đánh ra một chưởng, tình cảnh bọt nước nổ tung như trong tưởng tượng không xuất hiện, hắn buồn bực gãi gãi đầu:

- Vì sao giáo chủ tỷ tỷ thần công đại thành, ta lại không có tiến bộ gì vậy?

Tần Lâm đoán tiền nhân hậu quả đúng tám chín phần mười, ngay đêm đó Bạch Sương Hoa đột nhiên biến thân như lửa nóng, đôi môi đỏ mọng ra sức hôn lấy hôn để, nhất định là vì luyện công. Sở dĩ nàng có thể dùng một chiêu đánh bại Uy Đức Pháp Vương, rõ ràng thần công đã đại thành, mà sau khi một làn khí nóng vọt vào Đan Điền trong đêm, mình liền cảm thấy toàn thân ấm áp giống như ngâm mình trong suối nước nóng. Song tu song tu, hẳn hai chúng ta đều tăng công lực nhiều mới phải, bây giờ chỉ có giáo chủ tỷ tỷ thành tựu thần công, không khỏi quá không công bình.

Giáo chủ tỷ tỷ người ta khổ luyện từ nhỏ, tu luyện hơn hai mươi năm, nhờ có cơ duyên xảo hợp đạt thành đột phá, nhờ vậy mới đạt thành Bạch Liên Triều Nhật thần công cửu phẩm liên đài. Tên Tần Lâm này luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế, há có thể có hiệu quả ngang bằng được?!

Về phần Bạch Sương Hoa, hắn cũng không cần lo lắng, dù sao nhất định đời này giáo chủ tỷ tỷ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, muốn ‘cỡi’ xong rồi bỏ chạy sao? Không có cửa! Tần trưởng quan sẽ diễn lại trò cũ với nàng…

- Tần huynh, Tần huynh!

Tiếng kêu của Trương Tử Huyên đánh thức Tần Lâm từ trong mơ màng.

Thiên kim tướng phủ nhận được tin tức, mới từ phủ Vương Sùng Cổ trở lại, nàng làm bạn với lão phu nhân, các tiểu thư Vương gia, tất nhiên mặc nữ trang. Hiện tại nàng mặc một chiếc trường quần màu nguyệt bạch in hoa, mái tóc như thác nước búi lên cao, trâm cài nạm minh châu rực rỡ, làm nổi bật gương mặt tròn trịa xinh đẹp, càng khiến cho khí chất ưu nhã thần vận cao quý. Bên trong phòng hơi nước bốc cao, trong lúc nhất thời trông như tiên nữ chốn dao trì.

Nhìn thấy trên người Tần Lâm không ít vết thương, Trương Tử Huyên thông minh lanh lợi, lập tức kinh ngạc nói:

- Tần huynh, chẳng lẽ huynh đã cùng vị Bạch Liên giáo chủ kia...

Mắt Tần Lâm xoay tròn liên hồi, vội vàng trả đũa:

- Hay lắm, là muội đem Bạch Ngọc Liên Hoa cho nàng ư? Hừ hừ, bây giờ nàng lấy được thánh vật, đã chạy mất không thấy bóng dáng.

Trương Tử Huyên che miệng cười khanh khách, sóng mắt thản nhiên lưu chuyển:

- Tiểu muội cũng chỉ là muốn tốt cho Tần huynh, còn nữa, theo như thương thế của Tần huynh, sợ rằng Bạch tỷ tỷ đã... rốt cục không chạy khỏi ma chưởng Tần huynh! Tiểu muội cũng không phải là kẻ ghen tuông, hay là lần sau gặp Bạch tỷ tỷ, tiểu muội sẽ giải thích thay Tần huynh một phen?

- Không được, ta phải phạt muội!

Tần Lâm hậm hực nói, chợt cười xấu xa:

- Tính toán ngày tháng, dường như đã hết một năm để tang rồi phải không?

Trương Tử Huyên nhất thời mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng lúng túng gật đầu một cái, Tần Lâm không còn nhịn được, vừa cười dài vừa kéo nàng vào trong thùng tắm…

Sau nửa canh giờ, thiên kim tướng phủ được Tần Lâm ôm vào lòng, mắt mơ màng nửa mở nửa khép, thân thể như bạch ngọc đã mềm như bún. Thế nhưng lang quân không biết thương hương tiếc ngọc, vẫn liều mạng công kích.

Tần Lâm công kích dũng mãnh, rốt cục biết rằng không chỉ có giáo chủ tỷ tỷ, công lực của mình cũng tiến nhanh.

-----------

Mùa hè sắp hết, mỗi khi đến ban đêm khí trời cả vùng Tam Tấn dần dần trở lạnh, trên bầu trời sao lốm đốm, những tiếng kêu rả rích của côn trùng vang lên khắp đồng, thành một khúc ca du dương giữa trời đêm.

Phong Lăng trấn phía Nam Bồ Châu thành bốn mươi dặm, trong ngoài nhà cũ đương triều Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy, đám người làm mắt mọc trên trán đã không còn an dật tự tại như năm trước. Tuy rằng đêm hè đẹp như vậy nhưng bọn chúng không thể cao gối ngủ ngon, người nào người nấy đốt đèn sáng choang, ngáp liên hồi đi tới đi lui tuần tra, hai mắt đỏ ngầu.

Ngoài đại môn có mấy tên đứng canh chừng, trong đó có một tên kêu Trương Lư Nhi không nhịn được lên tiếng oán trách:

- Tôn Tam gia cầm lông gà cho là lệnh tiễn, chẳng lẽ cho rằng chúng ta không phải là người sao? Thiếu Sư phủ lớn như thế, lão gia còn làm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, trừ đương kim Thánh thượng ra ngài là lớn nhất, ai dám mắt chó như mù tới tìm chúng ta gây sự chứ?

Tôn Tam gia chính là quản gia Tôn Hữu Đạo, kể từ khi tin tức bên Đồng Châu truyền tới, y đã nghiêm lệnh cho toàn phủ tăng cường đề phòng, đám người làm và hộ viện cảnh giới như lâm đại địch, nói phải đề phòng Ma giáo tới cửa gây sự.

Từ trước tới nay đất Quan Trung Tam Tấn toàn là Thiếu Sư phủ lấn hiếp người, chưa hề có chuyện có người lấn đến trên đầu Thiếu Sư phủ. Trong lòng đám gia đinh hộ viện rất xem thường, hai năm trước cũng từng có Ma giáo tới gây sự. Mấy tên quê mùa từ phía Nam tới xúi giục một nhóm Cơ Đốc giáo bị quan phủ chém mấy cái đầu lập tức dập tắt, cũng không thể gây ra được đại sự gì.

Chỉ bất quá Tôn Hữu Đạo là người được thái lão gia tin tưởng trọng dụng, bọn gia đinh hộ viện cũng không thể không nịnh nọt đôi chút. Phòng ngự tới lúc này, trong lòng bọn họ đã mắng qua một lượt mười tám đời tổ tông họ Tôn, chẳng qua là khó mà nói ra miệng.