Cẩm Y Vệ

Chương 474: Diệt Gian Trừ Ác

- Giết người là giết người, nhưng bản quan giết là nghịch phỉ Bạch Liên giáo!

Tần Lâm vung tay áo bào, chợt trở nên nghiêm trang trịnh trọng hẳn lên:

- Tà giáo yêu phỉ vì trả thù bản quan, cho nên cố ý giả trang con trai Lưu Đô Đốc, cấu kết với ác bá kinh thành Thôi Tứ, ý đồ cướp đi gia quyến bản quan. Chẳng những bản quan phải giết chết những yêu phỉ này, hơn nữa giết thật vui, giết thật thống khoái! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Giết thật vui, giết thật thống khoái! Thật nhiều dân chúng, thuyền công, phu khuân vác bến thuyền Đông Tiện môn xung quanh đều thầm khen một tiếng hay trong lòng. Đám lưu manh vô lại ác bá thủ hạ Thôi Tứ gia này bức hiếp dân chúng không chuyện ác nào không làm, đã sớm nên xuống mười tám tầng địa ngục từ lâu.

Lưu Thừa Hy cũng cười nghiêng ngả, mặc dù bị Tần Lâm đánh giống như đầu heo, tựa hồ vẫn còn rất vui vẻ: đi tới bất cứ nha môn nào, cho dù là trích máu nhận thân cũng được, ai dám nói y không phải là con ruột cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu? Họ Tần nhiều lần nói y là giả trang, phải chăng là muốn cãi cối cãi chày?

"Họ Tần đã hóa điên, chỉ sợ Lưu Đô Đốc không hạ sát thủ đối phó hắn."

Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân đều nghĩ như vậy.

Không ngờ rằng Tần Lâm ung dung điềm tĩnh dõng dạc nói:

- Mọi người đều biết, con trai Lưu Đô Đốc Thừa Hy hiền điệt mới vừa đoạt được đầu danh trong thi Đình, bệ hạ bổ nhiệm Võ Trạng Nguyên, chính là nhân sĩ hùng dũng giỏi võ…

Lưu Thừa Hy nghe Tần Lâm khen mình, lập tức ưỡn ngực thật cao, lòng nói lúc này ngươi mới biết lấy lòng bản thiếu gia sao, muộn rồi!

Sắc mặt của Lưu Thủ Hữu cũng càng ngày càng nghiêm túc, ánh mắt cũng híp lại, mơ hồ đoán được mấy phần có cái gì không đúng.

Tần Lâm đột nhiên chỉ Lưu Thừa Hy một cái:

- Mà thân thủ người này chớ nói đánh không lại bản quan, ngay cả thủ hạ bản Hiệu Úy quan chưa từng học qua võ công cũng đánh không lại, Mới vừa rồi người nhìn thấy chuyện này không có một trăm cũng có tám mươi, rõ ràng chính là một tên yêu phỉ Bạch Liên giả mạo quan quyến, mưu đồ bất chính!

Nghe câu này của Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu cảm thấy tim mình như chim xuống, thầm kêu đại sự không tốt.

Trương Cư Chính mặt mũi khá lớn, Trương Mậu Tu vốn là đứng hạng Nhị Giáp đệ nhất, kết quả Vạn Lịch Hoàng đế khai kim khẩu, cất nhắc sư huynh của mình thành Trạng Nguyên. Mặc dù Lưu Đô Đốc cũng là đại quan nhất phẩm triều đình, nhưng so ra còn kém Trương Tướng gia không ít. Công phu thực tế của Lưu Thừa Hy thi đậu Võ Cử Nhân cũng có thể miễn cưỡng, nhưng cuối cùng y lại đỗ Võ Trạng Nguyên, dĩ nhiên là kết quả của Lưu Thủ Hữu mua chuộc lo lót từ trên xuống dưới.

Hôm nay Lưu Thừa Hy đánh nhau với người ngoài đường phố, Tần Lâm là mãnh tướng tay không ngăn voi đánh không lại cũng không nói, thậm chí ngay cả Lục Viễn Chí béo ị toàn thân nung núc thịt, nhìn qua hoàn toàn không có sức chiến đấu cũng đánh không lại.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người khác không thể không hỏi một câu: Lưu Thừa Hy làm thế nào đạt được chức Võ Trạng Nguyên? Công phu của y kém cỏi tầm thường như vậy, làm sao có thể đoạt tân khoa Võ Trạng Nguyên? Chỉ sợ sau lưng có ẩn tình khác!

Công phu của đường đường Võ Trạng Nguyên kém cỏi như vậy, tiền đồ Lưu Thừa Hy không phải là hoàn toàn bị hủy hay sao? Chức Võ Trạng Nguyên không những không còn là vinh dự, ngược lại sẽ biến thành chuyện hết sức nực cười. Lưu Thủ Hữu khổ tâm lót đường cho con trai mình, phen này hoàn toàn trôi theo dòng nước.

Hơn nữa nếu đào sâu tra cứu, Lưu Thủ Hữu mua chuộc lo lót thay con, thông qua ăn gian lấy được Võ Trạng Nguyên, e rằng tội danh này sẽ không tránh khỏi. Mặc dù thế lục Lưu Thủ Hữu rất mạnh, không đến nỗi vì vậy mà rơi đài, nhưng cũng sẽ tơi tả một phen. Thậm chí vì muốn dẹp yên chuyện này, không thể không làm ra một vài nhượng bộ với những thế lực chính trị khác ở kinh sư, tổn thất không nhỏ.

"Vì sao tên họ Tần này nắm được nhược điểm của bản Đô Đốc?" Lưu Thủ Hữu nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt âm trầm bất định.

Mấy vị Chỉ Huy Sứ Trương Chiêu, Bàng Thanh và Phùng Hân cũng lộ vẻ lúng túng, Lưu Thừa Hy có bao nhiêu cân lượng, đương nhiên là bọn họ biết rõ ràng, thậm chí chuyện ăn gian cướp lấy Võ Trạng Nguyên, bọn họ cũng từng ra sức an bài sắp xếp.

Tần Lâm hắc hắc cười xấu xa, cố ý chắp tay một cái về phía Bắc, phương hướng Tử Cấm thành:

- Thừa Hy hiền điệt chính là Võ Trạng Nguyên khoa Canh Thìn bệ hạ bổ nhiệm, vì sao lại kém cỏi như thế? Thiên tử Đại Minh ta sáng suốt chiếu soi thiên hạ, thương xót vạn dân, anh minh cơ trí, quyết sẽ không bị người khác lừa gạt, để cho một kẻ bất tài làm Võ Trạng Nguyên. Lưu Đô Đốc, ngươi nói có đúng hay không?!

Lưu Thủ Hữu lúng túng không bút nào tả xiết, trong lòng dường như vừa trúng một tia sét từ trên trời giáng xuống: chuyện ăn gian đoạt Võ Trạng Nguyên vốn không đáng kể gì, trước kia cũng gian dối không ít, nhưng nếu vỡ lỡ ra chính là chuyện lớn bằng trời.

Vạn Lịch trẻ tuổi dễ gạt gẫm, nhưng trẻ tuổi cũng đại biểu khí thịnh, hiếu thắng, nóng lòng chứng minh mình ở trước mặt văn võ bá quan cùng bàn dân thiên hạ. Nếu như bệ hạ biết Võ Trạng Nguyên mà mình bổ nhiệm thật ra không có chân công phu, bị người đánh sưng mặt sưng mũi ngoài đường phố, như vậy những tát tai vừa rồi không phải là đánh vào mặt của Lưu Thừa Hy, mà là đánh thẳng vào mặt Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân.

Suy nghĩ một chút đi, Vạn Lịch Hoàng đế đột nhiên phát hiện mình bị lừa gạt, sẽ đối xử với phụ tử Lưu Thủ Hữu thế nào?

Nghỉ đến hậu quả có thể xảy ra, ngay cả cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu luôn xưng tâm cơ thâm trầm, cũng có cảm giác không rét mà run.

Đám đường thượng quan cẩm y thân tín dưới tay y ai nấy biến sắc, biết rằng lần này Lưu Đô Đốc đá vào vách sắt, làm không khéo ngay cả bản thân mình cũng bị vạ lây.

Thế nhưng phế vật Lưu Thừa Hy còn không biết chuyện này, che gương mặt đầy vết sưng xanh xanh đỏ đỏ, xúi giục phụ thân mình:

- Phụ thân, tên họ Tần này diễu võ giương oai, dám đánh hài nhi chính là không xem phụ thân ra gì…

Tần Lâm ho khan hai tiếng, chỉ chỉ Lưu Thừa Hy:

- Lưu Đô Đốc, ngài phải phân biệt rõ ràng, rốt cục người này có phải là con trai ngài không?

- Không phải!

Lưu Thủ Hữu quyết định thật nhanh, xoay người lại vung tay tát mạnh vào mặt Lưu Thừa Hy, xanh mặt nổi giận quát:

- Tên khốn kiếp này, bản Đô Đốc nào có đứa con vô dụng như vậy, rõ ràng là giả mạo quan quyến, muốn giở trò lừa gạt!

Lưu Thừa Hy khóc không ra nước mắt, kinh ngạc nhìn phụ thân, trên mặt đau rát, trong lòng càng thêm sợ hãi, trong lúc nhất thời đầu óc như tê dại: chẳng lẽ, chẳng lẽ ta thật sự là do năm xưa lão nương vụng trộm sinh ra, không phải là con ruột của phụ thân ư?

Lưu Thủ Hữu cũng khóc không ra nước mắt, không có biện pháp, lúc này chỉ có hạ thủ thật tàn độc mới không làm cho người khác nhận ra sơ hở, cho dù là con ruột cũng không thể lo được. Y không biết trong lòng con mình, kẻ làm cha là mình đã hơi nhú chút sừng trên trán…

Rõ ràng là con trai ruột, nhưng cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu lại không thể không miễn cưỡng tự cắm sừng lên đầu mình, còn quyền đấm cước đá lớn tiếng thóa mạ, đánh cho Lưu Thừa Hy kêu cha gọi mẹ, lăn lộn dưới đất giống như một con chó.

Cảnh này khiến cho người ta cười muốn trẹo quai hàm.

Mặc dù mọi người sợ hãi quyền thế Lưu Thủ Hữu không dám cười ra tiếng, nhưng vì tên Tần Lâm cắm hai cọng hành vào mũi giả làm voi, cho nên trong bụng ai nấy rất muốn phá ra cười nghiêng ngửa một phen.

Duy chỉ có Giáp Ất Bính Đinh cười khanh khách, trong lúc nhất thời xinh đẹp vô cùng.

Thanh Đại là vạn phần sùng bái nhìn Tần ca ca, quả nhiên làm cho Lưu Thủ Hữu nhịn đau đánh con trai ruột, còn một mực nói y không phải là con trai mình. Hì hì, Tần ca ca trêu chọc người thật giỏi.

Lưu Thủ Hữu thứ nhất diễn trò, thứ hai đau lòng con mình, đánh Lưu Thừa Hy một trận thật đau. Đáng thương Lưu Đại công tử vốn đã bị thương, lần này thương càng thêm thương, đường đường Võ Trạng Nguyên lại bị thương tích khắp người co quắp trên đất, chỉ còn đủ sức rên hừ hừ.

Tần Lâm lại giả vờ làm người tốt, giả mù sa mưa nói:

- Xin Lưu Đô Đốc hãy dừng tay, phạm nhân này liên quan trọng đại, nếu như bị ngài đánh chết, vậy chúng ta cũng không thể truy xét âm mưu sau lưng được nữa.

Trương Công Ngư cũng giúp:

- Đúng vậy, giả mạo quan quyến giở trò lừa gạt, đây là chuyện Tuần Thành Ngự Sử chúng ta quản.

Trời ơi, đánh cho nó chỉ còn thoi thóp, các ngươi còn muốn truy cứu nữa sao? Sắc mặt Lưu Thủ Hữu vô cùng đau khổ, nghiến gần nát cả hàm răng. Nhưng tình thế như vậy không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:

- Người này giả mạo con trai bản quan, ý đồ bất chính, bản quan bắt y trở về nghiêm hình tra hỏi, nhất định phải tra rõ nguồn cơn trong đó.

- Ừm, xin Lưu Đô Đốc điều tra tường tận đi.

Tần Lâm rốt cục gật đầu một cái.

Lưu Thủ Hữu như được đại xá, lập tức lệnh cho thủ hạ mang nghịch tặc đi.

Mấy Chỉ Huy Sứ Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân còn đi chung quanh tìm cánh cửa làm băng ca, Lưu Thủ Hữu giận đến nỗi giáng cho bọn họ mỗi người một bạt tai:

- Não các ngươi bị nước vào rồi sao, cứ việc kéo con rùa này đi!

Một phạm nhân giả mạo quan quyến, còn đặc biệt dùng băng ca khiêng đi, không sợ người khác nhìn ra chỗ kỳ quái trong đó hay sao?

Bọn Trương Chiêu không thể làm gì khác hơn là kéo Lưu Thừa Hy nửa chết nửa sống về, thấy sai nhưng không dám nói ra miệng. Cho dù là con rùa cũng là con của Lưu Đô Đốc ngài, cần gì trút giận lên đầu chúng ta như vậy?

Lúc này Lưu Thủ Hữu mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn Tần Lâm, Trương Công Ngư chắp tay một cái, lủi thủi chạy trở về.

Sau lưng y, Tần Lâm còn hết sức nhiệt tình nói lời từ biệt:

- Lưu Đô Đốc tái kiến. Đúng rồi, nhãn lực của ngài không tốt, gần như nhận lầm người khác là con mình. Để thuộc hạ điều chế Thanh Tâm Minh Mục Thượng Thanh hoàn đưa tới quý phủ, nhất định sẽ có hiệu quả.

Tên tặc tử này, tức chết ta rồi! Lưu Thủ Hữu cơ hồ nghiến nát hàm răng, lửa giận đã bốc lên đầu.

Không ngờ rằng bến thuyền này ngổn ngang bừa bãi, lúc này Lưu Đô Đốc đang bị lửa giận công tâm, trong lúc bước đi sơ ý vấp phải một bao đồ, lập tức chúi về phía trước.

May nhờ trong Cẩm Y Vệ cao thủ như mây, lập tức có mấy vị đại cao thủ sử xuất khinh công cao minh Lưu Tinh Truy Nguyệt, Bát Bộ Cản Thiền, Tinh Đình Thủy Thượng Phiêu, tranh nhau tiến tới đỡ lấy Lưu Đô Đốc, mới giúp y tránh khỏi ngã sấp mặt xuống đất.

Tần Lâm lại nói với theo:

- Trời ơi, dưới tay Lưu Đô Đốc quả nhiên tàng long ngọa hổ, cao thủ như mây, chậc chậc, công phu tuyệt diệu!

Lưu Thủ Hữu nghe vậy cảm thấy nghẹn ngang ngực, mắt trợn trắng, hồi lâu sau mới lớn tiếng thúc giục:

- Đi mau, đi mau!

Có quái vật Tần trưởng quan này ở đây, Lưu Đô Đốc cũng không muốn dừng lại một khắc nào nữa...

Lục mập dõi mắt nhìn theo bóng Lưu Thủ Hữu, đôi mắt nhỏ chớp chớp:

- Sao trưởng quan không nhân cơ hội lật đổ Lưu Thủ Hữu? Mượn chuyện hôm nay, nhất định bệ hạ sẽ hết sức căm ghét tên họ Lưu kia.

Tần Lâm ung dung cười khẽ, hỏi ngược lại:

- Lật đổ Lưu Thủ Hữu có ích gì cho ta, y rơi đài rồi, ta có thể làm cẩm y Đô Đốc sao? Cũng không bằng giữ y lại, hắc hắc…

- Vậy cũng được, trưởng quan ngài muốn làm Đô Đốc, thật sự là quá trẻ tuổi...

Tên mập áy náy gãi gãi đầu, vô cùng bội phục tâm kế của trưởng quan mình.

Lưu Thủ Hữu vừa đi, Thôi Tứ gia cũng biết không ổn, nhị hổ tương tranh y định thừa dịp loạn chạy ra, không nghĩ tới Lưu Đô Đốc lại không chịu nổi một đòn, Tần Lâm nắm trong tay thế cục hết sức dễ dàng, y muốn đi cũng không được nữa.

- Mới vừa rồi bản quan cùng Lưu Đô Đốc đã tra rõ, yêu phỉ Bạch Liên giáo giả mạo quan quyến, ý đồ bất chính ở kinh sư, âm mưu cực lớn!

Tần Lâm trịnh trọng tuyên bố kết luận, sau đó chỉ Thôi Tứ một cái:

- Bây đâu, bắt tên đầu lãnh yêu phỉ này lại!

Không chỉ có mười tên thân binh cầm song súng trong tay khống chế thế cục, lúc này Hồng Dương Thiện cũng dẫn dắt thật nhiều Hiệu Úy thuộc hạ Bắc Trấn Phủ Ty chạy đến, nhiều đội Cẩm Y Hiệu Úy giục ngựa ra roi rầm rập, cầm Tú Xuân đao sáng loáng, đằng đằng sát khí, đáng sợ vô cùng.

Biết là binh mã tinh nhuệ Bắc Trấn Phủ Ty, kẻ nào dám động? Thôi Tứ gia cùng đám đại hán áo đen dưới tay y đều bị bắt.

- Tiểu… tiểu nhân không phải là yêu phỉ Ma giáo…

Thôi Tứ gia gân cổ kêu oan, bằng vào trực giác y cũng biết chuyến này vào Bắc Trấn Phủ Ty, chỉ sợ là không ra được.

Tần Lâm trừng mắt:

- Ta nói ngươi phải, chính là phải!

Quả nhiên là phong phạm của đại đầu lãnh đặc vụ chưởng Bắc Trấn Phủ Ty! Đám quan giáo Hồng Dương Thiện, Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan… đều nhìn Tần Lâm với ánh mắt kính nể.

Bắc Trấn Phủ Ty là làm gì? Bắt kẻ câm vào có thể làm cho y phải mở miệng nói chuyện, bắt kẻ mù vào có thể làm cho y phải mở mắt nhận người. Cho dù là bắt con thỏ vào, cũng có thể làm cho nó phải thừa nhận mình là một con gấu chó.

- Ngã xuống cho ta!

Điêu Thế Quý chọc vào cổ Thôi Tứ gia một cái, trúng vào huyệt đạo, lăn lộn ở nha môn Cẩm Y Vệ hai mươi mấy năm, thủ đoạn này làm sao Thôi Tứ gia chịu nổi? Nhất thời cổ y mềm nhũn gục xuống, trở thành dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.

Nghĩ đến Sơn Đông hảo hán Ma Vân Kim Sí Thành Thiết Hải bị mình ép vào chiếu ngục thiên lao thế nào, Thôi Tứ liền thở dài một tiếng, quả nhiên là thiên đạo tuần hoàn báo ứng chẳng sai.

Đối với Thôi Tứ, Tần Lâm là vu hãm trần trụi, nhưng đối với đông đảo dân chúng trên bến thuyền chính là vén mây thấy ánh mặt trời, chỉ trong thoáng chốc tiếng hoan hô vang dậy "Tần thanh thiên gương sáng treo cao".

Tần Lâm cười híp mắt chắp tay thi lễ với phụ lão xung quanh:

- Thôi Tứ kia hoành hành ngang ngược nhiều năm ở Đông Tiện môn, nếu như các vị có oan khuất gì chỉ cần tìm đến vị Trương Đô Đường này tố cáo. Quan thanh như thủy, lưỡng tụ thanh phong, chính là thanh thiên Đại lão gia đương kim nhất đẳng, nhất định sẽ làm chủ cho các vị.