Cẩm Y Vệ

Chương 454: Gan mọc đầy mình

Sắc mặt Vạn Lịch đế trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng thoát khỏi tay Phùng Bảo, đứng lên khôi phục hô hấp, khôi phục uy nghiêm của bậc đế vương.

Văn võ quần thần đều chạy tới, lấy Trương Cư Chính cầm đầu nhất tề miệng xưng có tội:

- Bọn thần hộ giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần!

- Các khanh bình thân...

Vạn Lịch cố gắng để cho thanh âm lộ ra bình tĩnh, bất quá vẫn là không ngừng thở hào hển:

- Chuyện này… vô can… với các vị khanh gia.

- Tại sao vậy?

Trương Cư Chính quay đầu lại, mày hơi dựng lên, mắt lóe qua ánh sáng như điện chớp.

Ôn Đức Thắng bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, quỳ trên mặt đất đầu dập đầu kêu binh binh rõ to:

- Vi thần tội đáng chết vạn lần, vi thần không dạy bạch tượng ngoan ngoãn…

Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh lắc mình bước ra, sắc mặt trầm tĩnh như sắt:

- Khải tấu Thánh thượng, Tuần Tượng sở phụ trách dạy voi, Nam Trấn Phủ Ty quản lý trực tiếp quân tượng, nha môn Cẩm Y Vệ tổng lãm toàn vệ, vì vậy ba người Ôn Đức Thắng chỉ huy dạy voi, Nam Trấn Phủ Ty Tần Lâm, chưởng Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu đều có tội, xin bệ hạ đồng trị tội.

Trời ơi, lão già này ác thật!

Ôn Đức Thắng đã sớm nằm trên mặt đất co quắp, Lưu Thủ Hữu ban đầu có chút hả hê, sau đầu lại ghen tỵ Tần Lâm lập nên danh tiếng, cuối cùng không nghĩ tới mình cũng bị kéo vào, không thể làm gì khác hơn là cười khổ bước ra quỳ xuống, miệng xưng có tội.

- Vi thần có tội!

Tần Lâm cũng quỳ theo.

Trương Cư Chính vuốt râu còn đang suy nghĩ xem làm sao bây giờ, Vạn Lịch đã tranh trước nói:

- A, mới vừa rồi Tần tướng quân đã khuyên trẫm không nên xem bạch tượng, trẫm tự ý đòi xem, sau đó Tần tướng quân ngăn cơn sóng dữ ngăn cản voi điên, trẫm đã thấy rõ ràng, phải là vô tội có công mới đúng.

Tần Lâm nghiêm trang đáp:

- Trung thần lấy cái chết can gián báo quân ân, mới vừa thần biết rõ bạch tượng gặp nguy hiểm mà không lấy cái chết can gián, khiến cho bệ hạ bởi vì bạch tượng mà bị giật mình, quả thật thần cũng có tội.

- Trung thần, trung thần!

Mới vừa rồi Vạn Lịch thấy Tần Lâm tay không đánh voi, trong lúc nguy cấp liều mình hộ giá, đã cảm động vô cùng. Lúc này lại nghe hắn nói ra lời hết mực trung thành, không hề kiêu ngạo giành công chút nào, cho dù là Vạn Lịch trời sinh tính lạnh nhạt cũng phải cảm động rưng rưng ngấn lệ, tự tay đỡ Tần Lâm dậy, nói từng tiếng một:

- Trung quân đền nợ nước như Tần tướng quân, thử hỏi từ cổ chí kim có được mấy người? Tay không đánh voi báo quân ân, Tần tướng quân gan mọc đầy mình.

- Giỏi, giỏi cho Tần tướng quân, quả thật gan mọc đầy mình!

Văn võ bá quan cùng kêu lên khen lớn, cảnh tượng quân thần mới vừa rồi quá rõ ràng, Tần Lâm tay không đánh voi, quả thật là anh hùng.

Từ Văn Bích xử lý bên trong không ngại thân thích, lấy thể diện lão thần ba triều ra lớn tiếng khen:

- Chậc chậc, Phi Liêm Ác Lai xưa phò Kiệt Trụ cũng vậy mà thôi.

Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời cáo bệnh, Binh bộ Tả Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô thay mặt xử lý sự vụ cũng nói:

- Hạ quan thường đốc suất quân đội, tìm hết trong mười vạn quân cũng không tìm được dũng sĩ giống như Tần tướng quân. Du Long Thích Hổ, Đặng Thần Thương Lưu Đại Đao gì đó, theo hạ quan thấy tất cả không bằng Tần tướng quân.

Du Đại Du kiếm pháp đệ nhất, Thích Kế Quang súng kiếm song tuyệt, Đặng Tử Long múa Phi Vân Thương nhanh như điện chớp, Lưu Diên dùng một thanh Thanh Long đại đao nặng một trăm hai mươi cân, đều là dũng tướng nhất đẳng trong quân đội Đại Minh. Nhưng theo lời vị Tằng Thị Lang tạm quyền Binh bộ này, các vị Đại tướng kia vẫn không phải là đối thủ của Tần Lâm.

Cho dù là da mặt Tần trưởng quan của chúng ta cực dày, nhưng nghe lời tán dương này cũng phải bừng đỏ, có hơi không nhịn được. 

Người phàm sao thể tay không đánh voi? Cho dù là Quan Vân Trường sống lại, Sở Bá Vương đội mồ cũng không thể nào ngăn được voi chạy như điên, huống chi là Tần Lâm.

Từ đầu tới đuôi căn bản là diễn một tuồng kịch!

Từ khi nghe Tư Vong Ưu nói con voi có thể nghe ‘thanh âm của Nữ Oa’ mà biết trước động đất, Tần Lâm liền lập tức hồi tưởng lại: thanh âm con voi nghe được thật ra là sóng hạ âm!

Mọi người thường nói sóng âm là do áp lực chấn động phát ra, tần số chấn động càng cao thanh âm lại càng bén nhọn, tần số càng thấp lại càng trầm đục. Đơn vị tần số là Hertz, tai người chỉ có thể nghe được thanh âm trong phạm vi từ hai mươi Hertz đến hai vạn Hertz, chấn động vượt qua hai vạn Hertz gọi là sóng siêu âm, thấp hơn hai mươi Hertz gọi là sóng hạ âm, sóng siêu âm cùng sóng hạ âm là con người không nghe được.

Nhưng kết cấu sinh lý lỗ tai voi cùng lỗ tai người bất đồng, không người nào có thể nghe được sóng hạ âm, con voi lại có thể nghe được. Con voi ngoài đồng hoang dùng chân đạp xuống mặt đất phát ra sóng hạ âm, có thể truyền ra xa mấy chục dặm làm cho voi khác nghe được, từ đó truyền tin tức giữa đồng loại.

Cũng cùng đạo lý như vậy, lúc động đất vỏ trái đất biến động cũng sẽ phát ra sóng hạ âm sâu bên dưới, người không hề có cảm giác, mà con voi nghe được có thể làm ra phản ứng trước.

Vân Nam là khu vực xảy ra động đất thường xuyên, động đất lớn có nhỏ có thường thấy. Tộc nhân Tư Vong Ưu thấy con voi có hành động phiền não bất an, hất tung nóc chuồng trước khi xảy ra động đất, cho là nó có thể nghe được Nữ Oa rống giận. Kết quả Tư Vong Ưu vừa nói ra liền trợ giúp Tần Lâm tìm được nguyên nhân thực sự khiến cho bạch tượng Cảm Trụ giết người:

Khăn tay lụa màu vàng bất quá chỉ là đạo cụ dùng để ám chỉ mục tiêu, mà mệnh lệnh làm cho nó tấn công chính là mượn sóng hạ âm che giấu tai mắt người.

Sóng hạ âm, nghe qua rất thần bí, không mượn dụng cụ đặc biệt làm sao có thể phát ra sóng hạ âm?

Thật ra thì sóng hạ âm rất thường gặp ở tự nhiên, con voi đạp mặt đất phát ra sóng hạ âm, người đạp mặt đất cũng có thể phát ra sóng hạ âm hơi yếu, thậm chí di chuyển bàn ghế, gió thổi qua lá cây, sóng biển đánh vào đá ngầm đều có sóng hạ âm truyền ra hoặc nhiều hoặc ít.

Lợi dụng bạch tượng Cảm Trụ đạt tới mục đích không ai biết được, chuyện hung thủ phải làm cũng chỉ là tìm được một loại khí cụ cố định tần số, phát ra sóng hạ âm làm tín hiệu ra lệnh cho voi giết người.

Tào Hỷ dạy voi nghi thức trong triều lâu ngày dài tháng, rất có thể vào lúc triều hội đã phát hiện ra bầy voi có phản ứng đặc biệt với tiếng tịnh tiên bị kéo căng, hoặc học được từ đâu đó bí thuật dạy voi này. Dù sao ngay cả Mạnh Dưỡng Thổ Ty còn biết con voi có thể nghe thanh âm của Nữ Oa, có lẽ cũng có người khác có thể đi xa hơn trên con đường này. Không phải là nhờ vào khoa học, mà nhờ vào kinh nghiệm tích lũy lâu ngày dài tháng phát hiện ra bí mật rằng voi có thể nghe được một ít âm thanh kỳ quái (chấn động tần số thấp).

Vì vậy, Tào Hỷ áp dụng lợi dụng bạch tượng Cảm Trụ để tiến hành kế hoạch hành thích của mình.

Bạch tượng được người Miến Điện tiến cống triều đình, trước tiên phải thuần dưỡng ba tháng ở Tuần Tượng sở, dạy nó quen thuộc nghi thức triều hội, âm nhạc cùng các loại động tác. Tào Hỷ liền lợi dụng cơ hội này, dùng các thủ đoạn như bỏ đói, dùng roi đánh, sắt nung đỏ… để dạy voi, huấn luyện Cảm Trụ vừa nghe thấy thanh âm tịnh tiên căng thẳng băng băng sẽ lập tức chuyển sang trạng thái tấn công, xung phong về phía vị trí của lọng vàng, y phục vàng.

Thật ra chuyện này cũng không khó khăn gì, vốn là sau khi Cảm Trụ lớn lên sẽ trở thành vua voi chiến uy phong lẫm lẫm trên chốn sa trường, Mạnh Dưỡng Thổ Ty đã từng huấn luyện sơ qua cho nó từ nhỏ.

Kế hoạch của Tào Hỷ cũng vô cùng xảo diệu.

Tuần Tượng sở vì đề phòng voi làm loạn trong cung kinh động đến thánh giá cùng trăm quan, cũng đã làm ra rất nhiều biện pháp dự phòng. Tỷ như khua chiêng gõ trống chế tạo tạp âm, mô phỏng tiếng nhạc trong cung, thậm chí tiếng pháo, súng, để cho chúng quen với những thanh âm này. Nếu như Tào Hỷ lựa chọn các loại thanh âm thường gặp như đồng la hay trống làm tín hiệu tấn công, cũng rất dễ dàng bại lộ trong lúc huấn luyện.

Duy chỉ có tịnh tiên kéo căng ra có tiếng kêu băng băng phát ra sóng hạ âm, tần số là cố định, bình thời dạy voi cũng sẽ không xuất hiện, làm tín hiệu tấn công thật sự là quá hoàn mỹ.

Cho dù là Tào Hỷ không theo bạch tượng Cảm Trụ vào triều, chỉ cần Hoàng đế ở đó, thái giám căng roi, Cảm Trụ sẽ không chút do dự xông về phía người mặc y phục màu vàng đạp y thành thịt nát.

Nào biết kế hoạch trăm bề kín đáo vẫn có sơ xuất, hành động của Tào Hỷ bị Hoa lão thung cũng cùng là quản tượng phát hiện, hơn nữa chuẩn bị tố cáo cho Tần Lâm.

Mắt thấy sắp bại lộ, Tào Hỷ không thể không ra một đòn hiểm, dùng công cụ đặc thù phát ra tín hiệu tấn công.

Nói tới chỗ này, công cụ đặc thù phát ra sóng hạ âm kia cũng đã phơi bày ra ánh sáng: chính là đai lưng bện bằng tơ sống của Tào Hỷ, hoàn toàn giống với chất liệu làm nên tịnh tiên mà thái giám sử dụng.

Tào Hỷ giật căng dây lưng, phát ra thanh âm lọt vào tai người nghe trầm thấp, rất nhỏ, trong bối cảnh hỗn loạn ồn ào sẽ không đưa tới bất kỳ chú ý nào. Nhưng đối với bạch tượng Cảm Trụ cũng là tín hiệu tấn công rõ ràng, vì vậy nó lấy bản năng voi chiến, không chút do dự xông về phía khăn tay vàng mà Hoa lão thung giơ lên trước mặt Tần Lâm.

Một khi giải khai được nguồn gốc thanh âm thần bí kia, lập tức chân tướng vụ án trở nên sáng tỏ, Tần Lâm giải câu đố không phí bao nhiêu sức lực.

Bất quá hắn cũng không có vạch trần, mà là tương kế tựu kế, an bài màn kịch tay không đánh voi lúc cống sứ Miến Điện triều kiến.

Dù sao Tào Hỷ còn bị nhốt trong lao, từ từ thu thập y cũng không muộn. Trước hết làm cho Mãng Ứng Lý mắc tội tày trời, bất kể là về công hay tư cũng phải làm cho Miến Điện bị tuyệt cống. Đương nhiên Tần trưởng quan cũng phải kiếm chác một chút, ha ha…

Được chính miệng Vạn Lịch đế tán dương gan mọc đầy mình, tráng cử anh hùng tay không đánh voi văn võ quần thần quá rõ ràng, còn sợ không có thăng thưởng hay sao?

Bạch tượng bị trói lại, Vạn Lịch trở lại ngự tọa, quần thần đứng ngay ngắn lại như lúc trước, Vạn Lịch chậm rãi lên tiếng nói:

- Lần này là tại trẫm không tốt, vốn là Tần tướng quân cùng Ôn Chỉ Huy đã nói bạch tượng dã tính chưa thuần, cũng vì trẫm nhất quyết làm theo ý mình đòi xem, gây ra loạn không thể trách người khác. Ôn Chỉ Huy, Lưu Đô Đốc, hai người các ngươi đều không có tội.

Trương Cư Chính gật đầu một cái, tỏ vẻ tán thành học trò xử trí.

Lưu Thủ Hữu tạ ơn trở về chỗ, vốn là cũng không sợ hãi bao nhiêu, dù sao y bất quá chỉ có trách nhiệm gián tiếp, chuyện gì đã có Tần Lâm gánh vác trước hết.

Ôn Đức Thắng giống như là vừa dạo quỷ môn quan một vòng trở lại, âm thầm cảm thấy may mắn mình đã nghe theo Tần Lâm, để cho nguyên chủ bạch tượng Cảm Trụ Tư Vong Ưu giả dạng làm quản tượng đi theo, nếu không chỉ sợ loạn còn huyên náo lớn hơn nữa. Y âm thầm thề với lòng sẽ không bao giờ nói chuyện này ra ngoài.

Nếu Vạn Lịch đã gánh vác trách nhiệm, không ai ngu dại nói nhiều, chỉ có Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang đứng ra bẩm tấu:

- Tần Lâm hộ giá có công, phải luận công ban thưởng.

Đúng! Vạn Lịch dùng sức vung tay lên:

- Lúc ấy trẫm thấy rất rõ ràng, nhờ có Tần tướng quân ngăn con voi lại, chậc chậc, thì ra Tần ái khanh trời sinh thần lực, có thể ngăn chặn được voi điên. Kính xin nguyên phụ đế sư Trương tiên sinh cùng chư vị hiền thần bàn luận một chút, nên thăng thưởng Tần tướng quân như thế nào?

Trương Cư Chính cười híp mắt nhìn Tần Lâm một cái, chần chờ không quyết.

Dù sao Tần Lâm làm quan chỉ mới vài năm đã thăng tới Chỉ Huy Đồng Tri Cẩm Y Vệ, Hoài Viễn tướng quân, chưởng Nam Trấn Phủ Ty, nếu như hiện tại còn thăng nữa không khỏi nghe thấy hết sức kinh người.

Tính ra công ngự tiền cứu giá quả thật là quá lớn, cho dù là gia huân đến Thượng Hộ Quân, Trụ Quốc cũng rất xứng công. Thế nhưng không đến hai mươi tuổi đã gia hàm Trụ Quốc, không khỏi quá mức dọa người. Có câu thơ cổ ‘Giết tướng phá quân thăng Trụ Quốc, huân quan cực điểm lấy gì thăng?’ Một khi gia huân đến Thượng Trụ Quốc, vậy thì gia không thể gia, công cao không thể thưởng...

Theo Trương Cư Chính thấy tính tình Tần Lâm cũng không phải là trầm tĩnh nội liễm, ngược lại còn có chút kiêu ngạo tự cao, sợ rằng thăng thụ quá nhanh không phải là đạo bồi dưỡng nhân tài.

Nhưng nếu thăng quá ít khiến cho người khác nhìn vào sinh ra thất vọng, nói không chừng tên khốn này sẽ kiếm chuyện quấy rối Trương Tướng gia…

Thân là đế sư Thủ Phụ, trong lúc nhất thời Trương Cư Chính có chút khó xử.

Tằng Tỉnh Ngô không hổ là Đại tướng Giang Lăng đảng, chỉ cần xem sắc đoán ý đã đoán được tâm tư của Trương Tướng gia, lập tức lên tiếng nói:

- Theo vi thần thấy, Tần Lâm làm quan không bao lâu đã thăng tới mệnh quan triều đình, huân quan có thể tạm thời không vội, chờ sau này hắn lập công thêm hãy gộp chung thăng thưởng. Tuổi còn trẻ đã hộ giá lập công, chẳng lẽ tương lai làm kình thiên ngọc trụ triều Đại Minh ta không lập thêm vài công lao lớn bằng trời nữa hay sao?

Tần Lâm quan hệ cùng Tằng Tỉnh Ngô rất tốt, vì sao Tằng Tỉnh Ngô khuyên không gia huân cho hắn?

Hư có thể miễn, thực lại phải cho.

Trương Cư Chính lập tức hiểu ý Tằng Tỉnh Ngô, đúng như mong muốn của mình bèn nói:

- Tằng Thị Lang nói chí phải. Theo lão phu thấy, Tần Lâm lập công quá lớn tuy nhiên thâm niên còn kém, vậy thăng Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, thụ Chiêu Dũng tướng quân, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, bệ hạ nghĩ sao?!

Sắc mặt của Lưu Thủ Hữu lập tức khó coi hơn lấy mạng, văn võ bá quan xầm xì bàn tán, đặc biệt là võ thần nhìn Tần Lâm có mấy phần hâm mộ.

Trụ Quốc huân quan tòng nhất phẩm, Thượng Hộ Quân huân quan chính nhị phẩm, một khi gia đến chính nhất phẩm Thượng Trụ Quốc, làm thần tử đã đến mức công cao không thể thưởng, quả thật không phải là tuổi này của Tần Lâm có thể lấy được.