- Thấy, thấy quỷ rồi!

Tên mập khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, run lập cập đem ống dòm trả lại cho Tần Lâm.

Tần Lâm giải thích cái này gọi là ống dòm, có thể tra xét cảnh vật nơi xa. Cẩm Y Vệ chúng ta dùng để giám sát những kẻ đại gian ác nghịch kia, hoặc là tướng soái chỉ huy đại quân tác chiến, đều cực kỳ phương tiện.

Tên mập vỗ đùi:

- Trời ơi, tương lai muốn giám sát đại gian đại ác, núp ở thật xa lại thấy rõ ràng nhất cử nhất động của hắn, vậy chúng ta coi như giống như có Thiên Lý nhãn của Ngọc Hoàng Đại Đế rồi!

Lục Viễn Chí la to gọi lớn, khiến cho Từ Văn Trường chạy tới, cầm cái ống dòm yêu thích không nỡ rời tay, lại nói:

- Tần trưởng quan là từ đâu mà hiểu được biện pháp này? Lão đầu nhi năm đó ở Mân Chiết Tổng Đốc phủ đã gặp món đồ chơi Tây Phiên này nhiều cực kỳ, giống như cái thấu kính lồi lõm này cũng không lạ gì, nhưng làm thành kính đồng có thể nhìn xa giống như trưởng quan vậy, hôm nay vẫn là lần đầu.

Tuy Tây Dương sớm đã có thấu kính pha lê, phát minh ra ống dòm còn phải chờ tới hai ba mươi năm nữa. Tần Lâm chế bộ ống dòm này mặc dù đơn sơ, lại là dụng cụ quang học đầu tiên trong lịch sử loài người có thể bước đầu nhìn thấy rõ cảnh vật ở phương xa.

- Đúng rồi, Từ tiên sinh tới thật vừa đúng lúc...

Tần Lâm chỉ chỉ bên trái một đống cống vật nhiều vô số nói:

- Phần lớn đồ đạc ở đây, bản quan đều biết cách dùng, những thứ này còn không biết rõ là dùng làm gì, mời Từ tiên sinh tham tường thử xem.

Tỷ như bên trong có một loại tiểu đồng cầu giống như long nhãn, lớn như trứng ngỗng vậy, bên ngoài có khắc hoa văn tinh tế, công nghệ cực kỳ tinh xảo, cầm trong tay lắc lắc lay động, bên trong chứa chất lỏng gì đó lúc ẩn lúc hiện, đồng cầu liền ông ông chấn động.

Vật này ở trong phủ kho ghi chép tương đối không rõ ràng, cho dù Tần Lâm bác học nghe thấy nhiều, cũng không nhận ra đây là thứ đồ chơi gì, vừa khéo tính giá tương đối cao, kho thừa vận là án theo một trăm năm mươi hai lượng một viên tách ra phát cho các quan viên. Mà Tần Lâm thu mua giá cả vẫn chưa tới năm mươi lượng, các quan viên vẫn không chút do dự toàn bộ bán cho hắn, người nào cũng tranh nhau giành bán trước sợ rớt lại sau, chỉ sợ trễ chút nữa thì không thể bán ra khỏi tay được.

Bây giờ tiểu đồng cầu chứa đầy một cái hộp, có ít nhất bảy tám chục viên.

Từ Văn Trường nguyên vốn lăn qua lộn lại đem ống dòm chơi, bị Tần Lâm hỏi tới mới chú ý tới những tiểu đồng cầu này. Lão đầu tử chỉ liếc mắt nhìn, biểu lộ nhất thời trở nên phong phú vô cùng, vừa bỉ ổi, lại vừa cổ quái, khiến cho Tần Lâm nhìn mà trong lòng sợ hãi dựng cả tóc gáy.

- Trưởng quan, đây chính là miễn linh!

Từ lão đầu tử cười mặt mũi nếp nhăn đều rạo rực, lắc đầu hít hơi ưỡn ngực ngâm nga một bài Tây Giang Nguyệt:

- Nguyên là phiên binh sản xuất, gặp người tiến chuyển ở kinh. Thân thể nhỏ gầy bên trong lả lướt, được người nhẹ mượn lực, xoay chuyển làm tiếng ve kêu. Mở ra có thể khiến cho giai nhân run sợ, uống vào có thể giúp thận uy phong. Được xưng là kim diện dũng tiên phong, chiến hàng công thứ nhất, nổi danh miễn tử linh.

Tần Lâm chợt hiểu ra: ối mẹ ơi, thì ra đây là loại trứng rung (dụng cụ kích thích tình dục run dành cho nữ) mà nữ nhân thời cổ đại dùng!

Có người nói bên trong miễn linh đựng giao long tinh, cho nên sau khi gặp nhiệt lay động ông ông chấn động, trên thực tế là chứa thủy ngân, cũng dùng đồng chế tạo thành cơ quan cực kỳ tinh ở bên trong diệu, cho nên hơi lay động là sẽ chấn động.

Vật này là từ Miến Điện tiến cống tới, bởi vì là điển hình kỹ xảo kích dâm thần kỳ, dĩ nhiên quan viên phụ trách ghi chép sẽ không ghi chép rõ ràng, mà dùng lời lẽ che che giấu giấu nói không rõ ràng.

Có lẽ đạt quan hiển quý Giang Nam có một hai người nhận biết vật này. Tỷ như Vương Thế Trinh lão tiên sinh viết Kim Bình Mai, nhưng phong khí ở kinh sư có vẻ cổ hủ cứng nhắc hơn một chút so với Giang Nam. Các vị quan triều đều không nhận được nó, chỉ coi là tiểu đồng cầu chơi đùa, cái đáng làm đáng ứng dụng mà không chịu dùng, không biết làm gì khác, vì vậy tới tay liền bán cho Tần Lâm với giá thấp.

Nhưng Tần trưởng quan nhìn miễn linh nhiều như vậy cũng bắt đầu phát rầu, không thể làm gì hơn là sờ sờ càm:

- Quá nhiều đi? Ta cũng không dùng được mấy cái... Ách, kinh sư không ai biết hàng hay sao?

- Ôi chao, vật này ai mà biết hàng ba trăm lượng một cái cũng không có mà mua!

Từ lão đầu tử tặc lưỡi luôn miệng:

- Trưởng quan lại phát đại tài nữa rồi. Giang Nam hào phú có thể mua từ hải ngoại, chỉ có Ô Tư Tàng cùng các Đại sư Mông Cổ hoạt phật tu luyện Hoan Hỉ thiền, thích nhất vật này, nhưng trong nước lại xa xôi vắng vẻ, cầm bạc trong tay mà không biết chỗ mua. Hôm nay kinh sư có thật nhiều thương khách Ô Tư Tàng đến triều cống, trưởng quan chỉ cần nói rõ tác dụng của miễn linh, bán cho bọn họ nhất định có thể bán được giá cao.

- Tốt lắm!

Tần Lâm cao hứng cầm cái hộp lên, chuẩn bị giao cho Lục mập đi bán, suy nghĩ một chút lại thật nhanh từ trong đó lượm ra hơn mười viên phẩm chất tốt nhất cất vào trong tay áo, trong hộp còn dư lại bao nhiêu mới giao cho Lục mập.

Ngoài ra còn có rất nhiều cống phẩm không biết lai lịch cách dùng, Tần Lâm cũng gọi Từ Văn Trường phân biệt.

Vị Giang Nam đệ nhất danh sĩ này quả nhiên kiến thức rộng rãi, rất nhiều vật ly kỳ cổ quái lão đều biết tên tuổi, cách dùng, hơn nữa biết được nơi nào có người mong muốn say mê vật này, bằng lòng bỏ tiền ra mua.

Tính toán tổng cộng một phen, Tần Lâm thu mua chiết bổng cống vật không những không lỗ tiền, ngược lại có thể kiếm được ba bốn vạn lượng bạc.

Tần Lâm sờ cằm, lẩm bẩm lầu bầu nói:

- Ừ, có những bảo bối này, bây giờ là thời điểm đi tìm Trương Tử Huyên rồi.

Trời ơi không được rồi! Con ngươi của Lục Viễn Chí cùng Từ Văn Trường cơ hồ lồi ra, mới vừa rồi đều nhìn thấy Tần Lâm giấu giếm mấy cái miễn linh tốt nhất. Người này muốn cầm miễn linh đi gặp tướng phủ thiên kim, rốt cuộc muốn làm gì?

-----------

Tướng phủ thiên kim Trương Tử Huyên nguyên vốn mặt trắng nõn như ngọc, lúc này đỏ hồng rất khả ái, hai tròng mắt thâm thúy như biển cả, bốc lên đó một tầng hơi nước mê ly, cánh mũi tinh xảo xinh đẹp, trán quang khiết còn đổ ra mồ hôi mịn. Nàng mím môi thật chặc muốn đè nén cảm giác kích thích khó có thể chịu được, nhưng dồn dập thở dốc mang theo kích động làm cho ngực kịch liệt phập phồng, tỏ rõ nàng nhẫn nại đã đạt tới cực hạn...

- Ôi, thật là cay, thật là cay!

Trương Tử Huyên rốt cục hé miệng môi, lấy tay không ngừng quạt gió, sợi tóc tán loạn, mặt mũi đỏ bừng, bộ dáng có chút hơi chật vật, so với bình thời xuất trần tuyệt thế, lại thêm ba phần khả ái.

Trong lầu các vườn hoa của tướng phủ, bày một cái lò nhỏ. Tần Lâm cùng huynh đệ Trương gia ngồi, trời lạnh ăn một nồi lẩu vừa nóng vừa cay, nóng đến đầu đầy mồ hôi, cay đến thở ra khói trắng, không ngờ thoải mái vô cùng.