Các phu nhân, tiểu thư bĩu môi xem thường, chức Tri Huyện Bồng Khê to như hạt mè, ở Nam Kinh thành phó đô Đại Minh quả thật không đáng kể gì, còn xa không bằng quan hàm của tòng ngũ phẩm Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ, mang ra sẽ hết sức long trọng đường hoàng.

Thanh Đại lại không cảm thấy có cái gì, thậm chí nàng rất kỳ quái không hiểu tại sao buổi sáng phải đến ở nữ y quán trước, sau đó mới rước dâu trở về phủ trạch của Tần Lâm. Chẳng lẽ không phải là vẫn ở trong nhà Tần ca ca sao? Buổi sáng khi nàng hỏi ra lời này, ngay cả gia gia Lý Thời Trân cũng vuốt râu cười to một hồi.

Theo thiếu nữ thấy, loại chuyện thành thân cùng Tần ca ca như vậy quả thật chính là hợp lẽ thường tình, cái gì kiệu hoa không kiệu hoa, chỉ là ngồi chơi, mà mấy thứ mũ phượng, khăn trùm đầu này, nàng còn ngại rườm rà. Về phần nghi thức quan hàm, tiểu nha đầu càng không thích, nàng chỉ mong từ nay về sau có thể cùng Tần ca ca vĩnh viễn không chia cách, liền cúi đầu mím môi lén lén cười vui.

- Nghi thức quan hàm hay tốt lắm sao?

Thanh Đại không hiểu chớp chớp mắt:

- Tại sao thành thân nhất định phải mang ra như vậy?!

- Này, nha đầu ngốc…

Một vị nương tử Chủ Sự từ trước đến nay yêu mến Thanh Đại, trên người cũng có cáo mệnh lục phẩm An Nhân của triều đình, không nhịn được kêu lên:

- Loại chuyện như thành thân, cả đời nữ nhân chỉ được vinh dự một lần, sao lại không muốn tiến hành nghi thức quan hàm? Giống như bá tánh bình dân, chỉ cần xem lễ hỏi, của hồi môn của hai nhà nam nữ có bao nhiêu đồ vật hòm xiểng; nhà quan lại chúng ta lại xem nghi thức quan hàm, nghi thức càng nhiều, vậy càng oai phong.

Nương tử Chủ Sự này họ Tề, lúc nàng xuất giá trượng phu vẫn chỉ là một Hàn Lâm Biên Tu thất phẩm, nhưng nghi thức quan hàm Cử Nhân khoa Đinh Mão, Tiến Sĩ khoa Giáp Tuất, môn đệ thiên tử, Lại Bộ quan chính, Hàn Lâm Biên Tu vân vân kéo dài nửa con phố, cực kỳ vinh hiển.

Lúc này phu nhân Thị Lang, tiểu thư Thượng Thư rất nhiều, Tề An Nhân nói lời này cũng không phải là khoe khoang, đúng là có vài phần bất bình thay Thanh Đại.

Hoàng tiểu thư nữ nhi của Thông Chính Ty Hoàng Kính Trai lại lắc đầu có mấy phần nuối tiếc, nói khẽ với mấy vị thiên kim khuê các bên cạnh:

- Tần trưởng quan tất nhiên thiếu niên anh hùng, nhưng hôm nay tiền đồ chưa biết... Lời đồn thế tử Kinh Vương Chu Do Phiền của Kỳ Châu cũng vừa ý vị nữ tiên y này của chúng ta, ôi, nếu có thể gả cho thế tử, thiên hoàng quý trụ, phong thái thiên gia, chắc chắn đã khác hôm nay.

- Đúng vậy...

Các vị tiểu thư khác cũng cười khanh khách:

- Nghe nói kể từ khi Thanh Đại muội muội rời khỏi Kỳ Châu, thế tử trở nên gầy gò hơn trước, thật là rất si tình!

Ừ, Chu Do Phiền quả là hình dáng hao gầy, song...

Gió thu lá rụng, hoa cúc nở đầy, trong Kinh Vương phủ Kỳ Châu, thế tử Chu Do Phiền vận kim giáp sa bào tuấn mỹ tiêu sái, ngón tay thon dài cầm lên bút lông Hồ Châu nhỏ, ở đó gạn lọc viết lên trên giấy ngọc bản: “Tần thế huynh thấy thư như gặp mặt, Kỳ Châu từ biệt bấy lâu, phong thái nhuệ khí anh hùng của huynh như ở trước mắt...”

Trong hai mắt của Chu Do Phiền, mang theo phiền muộn không hiểu, nỗi buồn ly biệt theo nước Trường Giang cuồn cuộn chảy vô tận xuống phía Đông, cho đến Nam Kinh thành lục triều kim phấn.

“Vèo...” Chẳng biết tại sao Tần Lâm cảm thấy đau nhói một trận.

Phải canh phòng nghiêm ngặt tử thủ!

Càng là khoảnh khắc cuối cùng, càng không thể thư giãn chút nào, nữ ma đầu Từ Tân Di kia cái gì cũng có thể làm được.

Kết quả cử bọn Cẩm Y Hiệu Úy dò xét cũng phù hợp suy đoán của Tần Lâm. Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy đột nhiên triệu bốn tên Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu, Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ Nghĩa vào trong phủ, sau đó tinh binh bọn Thần Sách Vệ, Quảng Thiên Vệ, Ưng Dương Vệ, Phủ Quân Vệ mỗi vệ điều ra một trăm người cũng vào Ngụy Quốc Công phủ, rõ ràng chuẩn bị làm việc lớn.

- Hừ hừ, Từ Tân Di này còn muốn cướp tiểu Thanh Đại với ta sao?

Tần Lâm cười gằn, hắn cũng cân nhắc làm một phen bố trí.

Đang lúc hoàng hôn, trong dinh thự nơi ở của Tần Lâm trống nhạc rùm beng, Tần Lâm đầu đội mũ vải không cánh, thân mặc trang phục Phi Ngư màu vàng sáng, mang yêu đái, dưới chân giày quan, cài trâm hoa khoác áo lụa hồng, cưỡi Đạp Tuyết Ô Chuy từ trong phủ đi ra. Phía sau bọn thân tín Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn đầu mười tên thân binh Hiệu Úy hỗ trợ, lại có toàn thể Hiệu Úy Lực Sĩ của sở chữ Canh, thậm chí còn đông đảo Cẩm Y huynh đệ của Nam Kinh Thiên Hộ Sở, đông như kiến.

Hiện nay ai ai cũng hiểu Trương Tôn Nghiêu chỉ là một kẻ tốt mã giẻ cùi, mọi người đều đến cổ vũ Tần trưởng quan, hơn nữa loại chuyện thành thân như vậy ai còn có thể quản chúng ta?

Đến nữ y quán Cận Đại, mở cửa đưa tặng mấy phong bì, cửa chính mở rộng, bên trong nổi lên trống nhạc diễn tấu. Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm dẫn đầu, cộng thêm sáu tên thân binh Hiệu Úy khác khiêng ra một cỗ kiệu tám người, phía sau là rất nhiều kiệu nữ thân quyến đi theo đưa dâu.

Mới vừa đi tới trên đường, đã nghe được đầu đường cái phía Tây hướng Ngụy Quốc Công phủ tiếng vó ngựa như sấm cuộn tới, người quát ngựa hí không biết được có bao nhiêu binh mã.

Tần Lâm ngồi ở trên lưng ngựa cười khảy:

- Ha ha, lão tử sớm đoán trúng sẽ có chuyện này...

Tất cả bọn Cẩm Y Hiệu Úy đều thất sắc. Bọn họ nhiều nhất chỉ có Tú Xuân Đao, đánh nhau cùng phản tặc cũng được, nhưng không có biện pháp đối kháng cùng đại quân của triều đình.

- Nhường ra đại lộ…

Tần Lâm sờ cằm cười cực kỳ gian trá:

- Xem bọn hắn muốn như thế nào, thanh thiên bạch nhật còn muốn cướp cô dâu sao?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Công gia Ngụy Quốc Công phủ sớm đã thành thân, chỉ có Từ Đại tiểu thư chưa lập gia đình, hiện tại lúc này rốt cuộc là ai muốn cướp ai?

Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm khiêng cỗ kiệu cũng sớm đã có chuẩn bị, làm bộ hú lên quái dị, quăng kiệu hoa lớn bỏ chạy... Trong kiệu hoa không phải là Thanh Đại, cô dâu thực sự ngồi ở bên trong kiệu nữ thân quyến phía sau!

Tuyệt đối không ngờ, bọn bốn tên Chỉ Huy Sứ Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu dẫn người vọt tới bên cạnh Tần Lâm. Bốn viên đại tướng tự mình xuất thủ, Tần Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời bị bắt giữ ngựa, ngay sau đó binh tướng vây quanh, chạy như bay.

- Sao... Tại sao lại biến thành như vậy?

Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm ngơ ngác nhìn nhau.

Du Quải Tử đang ngồi trong kiệu hoa cũng thò đầu ra ngoài:

- Cướp nhầm rồi ư?

Một cỗ kiệu nữ thân quyến phía sau vén màn kiệu lên, Thanh Đại thở hổn hển gạt khăn voan đỏ xuống, cô dâu kiều mị từ trong kiệu đi ra, cái miệng nhỏ nhắn xinh tươi chu lên thật cao:

- Đáng ghét thật, Từ tỷ tỷ không muốn Thanh Đại xuất giá thì nói rõ ra, sao lại cướp Tần ca ca đi rồi?

Khách và bằng hữu hai bên nam nữ đều choáng váng, tân lang quan bị cướp đi lúc rước dâu, tân nương tử tự mình đi xuống kiệu đã có vẻ khác thường. Nghe ý tứ của Thanh Đại, đúng là Từ Tân Di vì ngăn cản nàng xuất giá mới cướp Tần Lâm đi sao?

Du Quải Tử đang ngồi trong kiệu hoa cũng thò đầu ra ngoài:

- Cướp nhầm rồi ư?

Một cỗ kiệu nữ thân quyến phía sau vén màn kiệu lên, Thanh Đại thở hổn hển gạt khăn voan đỏ xuống, cô dâu kiều mị từ trong kiệu đi ra, cái miệng nhỏ nhắn xinh tươi chu lên thật cao:

- Đáng ghét thật, Từ tỷ tỷ không muốn Thanh Đại xuất giá thì nói rõ ra, sao lại cướp Tần ca ca đi rồi?

Khách và bằng hữu hai bên nam nữ đều choáng váng, tân lang quan bị cướp đi lúc rước dâu, tân nương tử tự mình đi xuống kiệu đã có vẻ khác thường. Nghe ý tứ của Thanh Đại, đúng là Từ Tân Di vì ngăn cản nàng xuất giá mới cướp Tần Lâm đi sao?