Hai hồng quan nhân dung nhan nổi bật đáp lời, không có lập tức đi lấy khăn mà là nhìn Trương Tôn Nghiêu cười khanh khách. Y phục của vị Trương Thiên Hộ này bị xé rách, đầu tóc rối bù, sưng mặt sưng mũi, như vậy cũng không nói. Chính giữa mặt y còn có một dấu giày hết sức rõ ràng, đây không phải là Tần Lâm Tần trưởng quan giở trò chơi xấu hay sao?
- Không... Không cần...
Trương Tôn Nghiêu vất vả lắm mới nặn từ trong kẽ răng ra mấy chữ này, mặt tức tối đỏ bừng.
Thường Dận Tự vẫn không bỏ qua, chỉ vào mũi y mắng:
- Ngươi là cái thá gì, dám ra oai với Tần Đại ca của ta?! Chớ có chọc giận tiểu gia, bằng không sẽ ném tên tặc tử ngươi xuống Tần Hoài hà nuôi cá.
Thường tiểu Hầu gia không những xuất thân vũ huân thân quý, còn là kẻ tính tình lỗ mãng, không hề nói lý xa gần nổi tiếng Nam Kinh từ trước tới nay. Nếu Trương Tôn Nghiêu dám trở mặt gây chuyện với y, đừng nói là người ngoài không đứng về phía y, chỉ sợ ngay cả thân thúc thúc Trương Kình cũng phải cau mày nói: Chẳng lẽ những năm qua ngươi sống trên thân chó hay sao, vì sao lại vô cớ sinh sự với loại người rất thích sinh sự, động một cái lập tức nhảy dựng lên xông tới ẩu đả như vậy?
Cho nên Trương Tôn Nghiêu cũng chỉ đành im hơi lặng tiếng, làm bộ như tai điếc, không đối đáp với Thường Dận Tự, chỉ huy các Hiệu Úy đỡ đám thủ hạ nằm la liệt dưới đất dậy.
Lộc Nhĩ Linh mới vừa tỉnh lại còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã kêu lên oai oái, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Kẻ nào dám đánh thiên tử thân quân? Chẳng phải là tạo phản sao?
- Tiểu gia đánh chính là ngươi!
Lời còn chưa dứt, Thường Dận Tự tiện tay vung lên, có vật gì đó rời tay bay ra, bay thẳng vào mặt Lộc Nhĩ Linh.
Vật kia vừa va vào mặt, một cỗ đại lực đánh cho Lộc Nhĩ Linh ngã ngửa ra sau đập đầu xuống sàn, lập tức đau thấu xương tủy.
Vật kia trơn tuột đầy mỡ và nước canh lăn tới bên cạnh, thì ra vừa rồi Thường Dận Tự dùng chân giò cầm trên tay ném vào mặt Lộc Nhĩ Linh, khiến cho y nổ đom đóm mắt, đầy đầu đầy cổ toàn là nước canh mỡ, trơn tuột khó chịu.
Người bên cạnh thấy vậy cũng hết sức buồn cười, đám gia tướng Hoài Viễn Hầu phủ ai nấy cười híp mắt.
Có một hồng quan nhân Túy Phượng lâu giơ tay áo lên che miệng cười khanh khách nói:
- Ai cũng nói Thường tiểu Hầu gia đãi bằng hữu quả thật không chê vào đâu được, trước hết mời Lộc trưởng quan ăn một quyền, sau đó lại cho y ăn giò heo, có điều không biết Lộc trưởng quan ăn có tiêu hay không.
- Ăn không hết ném đi...
Có cô nương nghịch ngợm tiếp lời, nhất thời đám chị em cười nghiêng ngả.
Đánh chó phải nể mặt chủ, huống chi chủ nhân cũng bị đánh một trận, Trương Tôn Nghiêu giận không nơi phát tiết, đá mạnh một cước vào mông Lộc Nhĩ Linh, tức giận nói:
- Đồ vô dụng, còn không mau cút đi!
Tiếng là bảo Lộc Nhĩ Linh cút, Trương Tôn Nghiêu cũng mượn đó hạ đài, hậm hực rút lui theo, đám Hiệu Úy thân binh của y cũng lập tức ôm đầu trốn chui như chuột.
Hai mươi tên Hiệu Úy Thiên Hộ Sở Nam Kinh kia còn đang do dự không biết có nên đi hay không, thần sắc lúng túng nhìn Tần Lâm, trên mặt ai nấy lộ vẻ luyến tiếc: Ôi, nếu Thiên Hộ của chúng ta không phải là Trương Tôn Nghiêu mà là Tần trưởng quan, vậy thì hay biết bao nhiêu…
Rất nhiều người mấp máy đôi môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Chư vị huynh đệ, dù sao Trương Thiên Hộ cũng là thượng quan, cũng phải nể mặt một chút…
Tần Lâm cười hắc hắc xấu xa, nhìn bọn họ nháy mắt.
Các Hiệu Úy biết trong lòng Tần trưởng quan cũng không có gút mắc với mình, lập tức lộ vẻ vui mừng, cung cung kính kính nhìn hắn chắp tay một cái, lúc này mới đuổi theo Trương Tôn Nghiêu rời đi.
Đương nhiên tuồng kịch này là do Tần Lâm và Thường Dận Tự bày ra để sửa trị Trương Tôn Nghiêu, chờ đám Cẩm Y Vệ rời đi hết, trong Túy Phượng lâu nhất thời ai nấy cười ầm lên.
- Tần Đại ca, huynh đệ thật sự khâm phục…
Thường Dận Tự đổi sắc mặt, cười hì hì giơ ngón tay cái lên:
- Hoài Viễn Hầu phủ cùng Ngụy Quốc Công phủ đời đời cầm quân, đám quân lính dưới quyền bọn họ cảm ân đái đức cũng không thể nào hơn được dáng vẻ của đám Cẩm Y Hiệu Úy vừa rồi. Tần Đại ca tới Nam Kinh chưa bao lâu, đám Cẩm Y Hiệu Úy đã đối với huynh như vậy quả thật khiến cho người ta bội phục.
- Bất quá chỉ có ba điểm làm việc công bình, thưởng phạt phân minh, mọi người đều có ích lợi mà thôi.
Tần Lâm cũng không cảm thấy có gì quá lớn.
Thường Dận Tự mở to mắt nhìn Tần Lâm vài lần tựa như không quen biết, cuối cùng than thở:
- Nói thì dễ làm thì khó, ba điểm mà Tần Đại ca vừa nói, Khai Bình Vương tiên tổ của mỗ đây cũng đã nói qua, bất quá ngài còn nói thêm: Có thể chân chính làm được ba điểm này, vậy sẽ có khả năng dẫn dắt mười vạn chúng hoành hành thiên hạ, đánh đâu thắng đó.
- Được rồi được rồi…
Tần Lâm liếc y một cái:
- Kẻ nào dám nói huynh là người thô lỗ? Ta thấy huynh hết sức tinh khôn, ít nhất Ngưu Thí thần công (rắm trâu) đã luyện đến hóa cảnh, có thể hoành hành thiên hạ, đánh đâu thắng đó.
- Mỗ nói là lời thật...
Thường Dận Tự toét miệng cười khúc khích, lại nói:
- Tính từ đời Trung Sơn Vương cùng Khai Bình Vương, bàn về bối phận Từ Đại tiểu thư là cô cô của mỗ, tương lai Đại ca kết hôn với nàng chính là cô đại gia của mỗ, mỗ có thể không vỗ mông nịnh bợ cô đại gia sao? Đúng rồi, nghe nói các ngươi đánh nhau ngoài đường phố, đánh là hôn mắng là yêu sao?
Tần Lâm trợn mắt một cái, không muốn nói nhảm với tên thô lỗ này nữa.
-----------
- Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý...
Tần Lâm vừa đi vừa nghêu ngao, tâm trạng sảng khoái đi về nhà, cảm thấy món chân giò ướp mật của đầu bếp Túy Phượng lâu đặc chế mùi vị không tệ, còn đặc biệt xách về hai cái, đương nhiên không phải là cái mà Thường Dận Tự đã dùng để ném Lộc Nhĩ Linh.
Mới vừa đi tới cửa chính nhà mình, đã nhìn thấy trên mặt mập của Lục Viễn Chí nở một nụ cười xấu xa bỉ ổi ti tiện, lại thêm hạ lưu dâm đãng.
- Chân giò ướp mật, đặc sản của Túy Phượng lâu…
Tần Lâm xấu xa giơ hộp đựng thức ăn lên:
- Thành thật khai báo, chia cho đệ một cái, nếu không thành thật, ném hết xuống Tần Hoài hà làm mồi cho cá.
Lục mập lập tức không cười nữa, giơ tay chộp lấy hộp thức ăn:
- Trời ơi Đại ca, huynh làm như vậy ắt sẽ xảy ra án mạng, chân giò ướp mật của Túy Phượng lâu có thể khiến cho người ta thèm chết…
Tần Lâm vẫn bất động, hất tay nung núc thịt của Lục mập ra xa.
Tên mập vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là tỏ ra đau khổ nói:
- Thái sư phụ cùng tiểu sư muội mới từ Huệ Dân dược cục trở lại, lão gia tử sắc mặt đen sì, bắt lấy đệ và lão Ngưu tra hỏi, hiện tại đang ngồi trong sảnh chờ huynh. Về phần hỏi chuyện gì, Tần ca huynh đi vào thì biết thôi.
Tần Lâm trợn mắt nhìn một cái, giả vờ muốn đưa hộp đựng thức ăn cho tên mập, lại đột nhiên lui về phía sau ném đi, chỉ thấy thân thể tròn vo của tên mập nhanh chóng hóa thân thiên ngoại phi tiên, dùng dáng vẻ ưu nhã chó đói vồ mồi phi thân chộp lấy. Trên có thể hái sao trời, dưới có thể mò trăng đáy nước, hết sức dễ dàng ôm gọn hộp đựng thức ăn vào lòng.
Tên mập vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là tỏ ra đau khổ nói:
- Thái sư phụ cùng tiểu sư muội mới từ Huệ Dân dược cục trở lại, lão gia tử sắc mặt đen sì, bắt lấy đệ và lão Ngưu tra hỏi, hiện tại đang ngồi trong sảnh chờ huynh. Về phần hỏi chuyện gì, Tần ca huynh đi vào thì biết thôi.
Tần Lâm trợn mắt nhìn một cái, giả vờ muốn đưa hộp đựng thức ăn cho tên mập, lại đột nhiên lui về phía sau ném đi, chỉ thấy thân thể tròn vo của tên mập nhanh chóng hóa thân thiên ngoại phi tiên, dùng dáng vẻ ưu nhã chó đói vồ mồi phi thân chộp lấy. Trên có thể hái sao trời, dưới có thể mò trăng đáy nước, hết sức dễ dàng ôm gọn hộp đựng thức ăn vào lòng.