Cẩm Y Vệ

Chương 141: Người có chín mạng

- Trung Quân Đô Đốc Phủ xuất binh, không có thời gian nửa ngày không thể đến được Yến Tử Cơ này. Nhưng bây giờ trên mặt sông cũng đã xuất hiện thuyền giặc, nếu như bắn hỏa tiễn lên, chẳng phải là tất cả chúng ta đều táng thân trong biển lửa?

Vừa nói những lời này, đám người áo đen dưới chân đồi lại hò nhau xông lên trên đồi, giương cung lắp tên bắn qua bắn lại với đám gia tướng canh giữ đường lên. Bọn gia tướng, hộ viện mang theo tên không nhiều lắm, càng ngày càng khó chống đỡ.

- Các tỷ muội, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình!

Trương Tử Huyên dứt khoát vén vạt áo sang bên cho gọn, xông tới giúp nhặt tên địch nhân bắn rơi xuống đất đưa cho bọn gia tướng.

Các vị thiên kim tiểu thư cũng bắt chước theo, cho dù là yếu ớt cũng không chịu thua kém, rối rít tiến lên tương trợ.

Thấy chủ nhân cũng tương trợ, bọn gia đinh hộ viện thấy lần này chỉ cần không chết, sau khi trở về ắt sẽ được chủ nhân trọng thưởng, cho nên ai nấy biểu hiện tích cực, nhất thời sĩ khí dâng cao.

Nhưng khai cung bắn tên cũng không phải có thể kéo dài vô hạn, cung quân dụng nặng tám đấu người bình thường bắn tới chừng mười mũi đã cảm thấy cánh tay bủn rủn không còn chút sức lực nào. Trừ mãnh tướng sức lực lớn đến biến thái, thông thường mà nói cho dù là cung tiễn thủ tinh nhuệ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bắn tới hai mươi mũi cũng gần như đã đạt tới cực hạn.

Dần dần hai cánh tay bọn gia tướng không còn chút sức lực nào, lực đạo tên bắn ra càng ngày càng yếu, mà số lượng người áo đen nhiều gấp mấy lần, thế công càng ngày càng bén nhọn, không ngừng tiến tới gần đầu đường.

Có một đôi mắt giữa mọi người lộ vẻ hưng phấn vui mừng. Trương Tử Huyên như có điều phát giác quay đầu nhìn lại, nhưng không phát hiện được gì cả.

Làm cho người ta kỳ quái chính là sau khi Tần Lâm đi rồi, Thường Dận Tự cơ hồ trở thành nòng cốt phe phòng thủ cũng không có gia nhập vào vòng chiến, mà là mang theo bảy tám tên gia tướng tinh nhuệ đào một cái rãnh rộng hai thước, rất cạn. Nói chính xác bất quá chỉ là cào bằng mặt đất sơ qua, trừ sạch cỏ dại.

Sau đó bọn họ kéo nước dưới giếng lên "đổ đầy" rãnh này, bất quá trên thực tế chỉ là tạo thành một lớp bùn trên mặt đất.

Tất cả mọi người thấy vậy không hiểu vì sao, chẳng lẽ Thường Dận Tự hy vọng dùng một rãnh bùn ngay cả chuột sa vào đó cũng không chết để ngăn cản đám người áo đen dưới chân đồi? Làm như vậy cũng không khỏi mơ tưởng viễn vông.

Cặp mắt vừa rồi chợt nheo lại, để lộ vẻ giễu cợt, sau đó ánh mắt âm hiểm lại chuyển hướng nhìn sang mấy con mồi quan trọng.

Trương Tử Huyên nhạy cảm lại phát giác một lần nữa, nàng không nhịn được quay đầu lại, đôi mày chạy dài tới tận tóc mai khẽ cau:

- Rốt cục là ai, vì sao lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm, quả nhiên Tần Lâm đoán trúng rồi sao…

- Lui về phía sau! Lui về phía sau ra sau rãnh bùn!

Thường Dận Tự đột nhiên ra lệnh một tiếng.

Bọn gia đinh, hộ viện hơi sững sờ, sau khi phát hiện thái độ tiểu Hầu gia hết sức kiên quyết bèn làm theo, vừa bắn tên vừa từ từ lui về phía sau.

Chờ tất cả mọi người đều lui ra sau rãnh bùn, Thường Dận Tự bèn lấy hộp quẹt ra. Mọi người chợt hiểu ra: thì ra y muốn đốt lửa ngăn địch!

Mặc dù lửa có thể dễ dàng đốt từ chân đồi lên đỉnh đồi, nhưng hôm nay đang tiết Lập Đông, gió Tây Bắc từ mặt sông thổi tới vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn sẽ thổi về vị trí đám người áo đen ở phía Nam. Cộng thêm có rãnh bùn ngăn cản thế lửa, mọi người trên đỉnh đồi có thể bảo đảm an toàn, mà trước khi thế lửa tắt đám người áo đen sẽ không cách nào tiến công lên đồi được.

Chỉ bất quá...

Cổ Tử Hư giậm chân liên tục nói không thể:

- Thường tiểu Hầu gia, không thể làm như vậy được! Hiện tại gió đang thổi hướng Tây Bắc, chúng ta ở phía Nam lửa sẽ không cháy tới. Nhưng nếu thuyền địch trên mặt sông cũng bắn hỏa tiễn lên Yến Tử Cơ, bị gió Tây Bắc thổi tới như vậy, chúng ta lại đốt lửa ở phía Nam, không còn đường chạy, không phải là tất cả phải vùi thân trong biển lửa sao?

- Đúng vậy...

Thường Dận Tự vô cùng thành thật đáp, nhưng hộp quẹt trong tay đã ném vào bụi cỏ:

- Bất quá cái mạng này của Thường gia là Quan Âm Bồ Tát phù hộ, ta đánh cuộc đám giặc kia sẽ không bắn hỏa tiễn!

Thường Dận Tự đột ngột không kịp đề phòng ném hộp quẹt, tất cả mọi người không có phản ứng kịp, thân thể Cổ Tử Hư thấp thoáng một cái tốc độ rất nhanh muốn bắt lại hộp quẹt kia, nhưng không kịp. Hộp quẹt của Thường Dận Tự vừa chạm vào diêm tiêu, lập tức đốt cháy đám cỏ hoang, thế lửa lập tức bùng lên, may là Cổ Tử Hư lui mau, râu ria lông mày cũng bị cháy hết mấy sợi.

Bọn Vương Sĩ Kỳ, Lưu Kham Chi giậm chân oán trách Thường Dận Tự quá điên cuồng, Thường tiểu Hầu gia giơ lên Cửu Hoàn đao, trợn trừng mắt, các công tử không ngừng kêu khổ.

Nói ra cũng thật là kỳ quái, không những địch nhân trên mặt sông không bắn hỏa tiễn, cho dù là đám người áo đen dưới chân đồi kia đột ngột gặp biến hóa này cũng hoảng loạn lên, ba tên thủ lĩnh tụ lại một chỗ thương nghị biện pháp.

Gió Tây Bắc thổi cực mạnh, thế lửa cực thịnh cháy lan xuống phía Nam, ép đám người áo đen tấn công lên đồi phải lui về phía sau từng bước, nhưng cũng không có cách nào.

Thường Dận Tự lộ vẻ đắc ý, đứng ở bên người Cao tiểu thư, hoành Cửu Hoàn đao bày ra tư thế hộ hoa sứ giả.

Các vị tiểu thư thấy vậy, chợt cảm giác tên ngốc bá vương bình thời gai mắt này lại có vài phần đáng yêu, có người còn âm thầm hâm mộ Cao tiểu thư.

Cao tiểu thư tuy không phải là rất xinh đẹp, nhưng cũng môi hồng da trắng, mày thanh mắt sáng, lúc này gương mặt ửng hồng cúi thấp, thỉnh thoảng giương mắt len lén nhìn trộm Thường Dận Tự, không nhịn được che miệng mà cười.

Bên kia Trương Tử Huyên vẫn cau mày lo lắng, tuy rằng có hai vị ca ca, mấy tên gia tướng bảo vệ hai bên tả hữu, nhưng nàng thủy chung cắn nhẹ môi, tâm tư hỗn loạn trước đó chưa từng có:

- Tên mập nói Tần Lâm mạng mèo có chín cái mạng, thế nhưng người ta có thể có được chín mạng thật sao? Rốt cục mũi tên kia có làm thương tổn hắn hay không? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

-----------

- Trời ơi, quả thật là lão tử lớn mạng!

Tần Lâm phóng ngựa bỏ xa đám người áo đen lại phía sau, cảm thấy đã bình yên mới rút mũi tên cắm vào sườn trái ra, tức giận ném đi.

Sau đó hắn lấy từ trong lồng ngực ra một vật màu đỏ, cười nói:

- Con bà nó, kình đạo mũi tên này thật là lợi hại, nhờ có món đồ chơi này, bằng không hai lớp áo bông cũng chưa chắc đã ngăn cản được.

Tần Lâm lấy áo bông của Lục mập mặc vào người, cộng thêm áo hắn chính là hai lớp áo bông. Nhưng nếu không nhờ có vật này, sợ rằng mũi tên kình đạo mười phần kia thật sự là đã cắm vào ngực hắn.

Tần Lâm cầm trong tay là chiếc đấu bồng nhung đỏ thắm thêu chỉ vàng của Từ Tân Di. Lúc Từ Tân Di tức giận rời đi thi hội bị hắn kéo xuống, mới vừa rồi lúc dùng ngụy kế thoát khỏi vòng vây, Tần Lâm đã dồn nó thành một cục vào trong ngực áo, mũi tên kia chỉ bắn trúng nó, không trầy chút da nào của hắn.