Cẩm Y Vệ

Chương 1120: Một đòn chí mạng

Ngự thư phòng, ba vị Phụ Thần, ba vị thanh lưu danh thần nối đuôi mà vào, thấy Trương Kình quần áo lam lũ, đầu bù tóc rối đứng dưới thềm, ai nấy đều cảm thấy vô cùng hả dạ.

Cho dù là hảo hảo tiên sinh Thân Thời Hành, giờ phút này cũng không nhịn được thầm khoái chí. Quyền thế Ty Lễ Giám và nội các đối nghịch nhau, Trương Kình vươn tay quá dài, đã uy hiếp trực tiếp tới quyền vị Thủ Phụ của lão.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Sáu vị đại thần tung hô vạn tuế.

Người đầu tiên Vạn Lịch quan sát chính là Cảnh Định Hướng, năm xưa Cảnh Định Hướng cũng từng đến kinh triều kiến, bây giờ nhiều năm không gặp, nhìn lại chỉ thấy tóc bạc phơ toàn thân toát ra chính khí bừng bừng, rõ ràng là diện mạo trung thần không lẫn vào đâu được, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Phàm là triều thần chưa từng phụ họa Trương Cư Chính, Vạn Lịch sẽ có mấy phần hảo cảm trước tiên.

- Cảnh tiên sinh vạn dặm xa xôi vào kinh thành, dọc đường cực khổ.

Vạn Lịch ôn tồn an ủi, sau đó cười cười:

- Tại sao vừa tới kinh sư không chịu nhậm chức, trước hết đã vội tới tìm trẫm gây phiền phức như vậy?

Cảnh Định Hướng khom người hành lễ:

- Tạ ơn bệ hạ hỏi han, vi thần cảm kích khôn cùng. Thế nhưng triều đình trừ tà giữ chính là chuyện lớn, vi thần đi đường mệt nhọc là chuyện nhỏ. Khổng Bắc Hải (Khổng Dung) từng có câu ‘Trung nghĩa chính trực, chí như sương nguyệt, gặp thiện thì sợ, ghét ác như cừu’. Vi thần vẫn ôm khư khư bốn chữ ghét ác như cừu này, vừa xuống xe lập tức chạy tới ngọ môn, liều chết can gián quân vương.

Ặc... Vạn Lịch không nghĩ tới Cảnh Định Hướng tỏ thái độ cứng rắn như vậy, nghẹn họng nói không nên lời.

Cảnh Định Hướng lại nhìn thẳng Vạn Lịch, hắng giọng nói:

- Bọn thần ở bên ngoài ngọ môn chờ lệnh, vì sao bệ hạ lệnh cho sai dịch Đông Xưởng tới cản trở làm khó!? Liều chết can gián là bổn phận của chúng ta, nếu bệ hạ thấy thần có tội, thần thỉnh được vào chiếu ngục!

Khụ khụ, Vạn Lịch á khẩu nghẹn lời, Cảnh Định Hướng này quả thật là Hải Thụy thứ hai. Lãnh tụ thanh lưu, Hữu Đô Ngự Sử, Thiên Thai tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh vào kinh ngày đầu đã vào chiếu ngục, nếu thật là như vậy sau này trong sử lưu truyền, chắc chắn trẫm không thoát khỏi hai chữ hôn quân.

Bất quá nghe nói Tần Lâm phái sai dịch đi ngăn trở, Vạn Lịch ngược lại có hơi đắc ý. Mới vừa rồi tiểu thái giám tới báo, nói Cảnh Định Hướng thóa mạ Tần Lâm một trận, Vạn Lịch thầm thoải mái trong lòng, cho dù là bây giờ Cảnh Định Hướng chĩa mũi dùi tấn công, y cũng không so đo.

Sợ là sợ những thần tử này một lòng, làm quân vương làm sao có thể thi triển đế vương thuật cao cao tại thượng!? Bây giờ Cảnh Định Hướng thóa mạ cả Tần Lâm như vậy, đúng như mong muốn của y.

Vạn Lịch cũng không nhìn Cảnh Định Hướng, mà nhìn lướt qua cả sáu vị đại thần:

- Chúng ái khanh, vì sao văn võ bá quan làm ồn ngoài ngọ môn như vậy, phải chăng là vì Trương Ty Lễ?

Đây gọi là biết rõ còn hỏi, Thân Thời Hành chợt lóe tinh quang trong đôi mắt già nua, nghe ra Vạn Lịch mơ hồ có ý giải vây thay Trương Kình.

Trương Thành bĩu môi đứng bên cạnh Vạn Lịch, có vẻ buồn bực vô cùng.

Mới vừa rồi Cảnh Định Hướng đã tranh trước, Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp không cam lòng yếu thế, lần này lập tức bẩm:

- Bệ hạ, Trương Kình ỷ trượng ân sủng, dối vua bất pháp, gan lớn tâm hùng, trước nay chưa từng có! Trương Kình làm ác gấp trăm lần Phùng Bảo, gây tội nhiều không đếm xuể, cho dù là xử lăng trì cũng không oan. Kinh sư có câu ngạn ngữ: thà gặp hổ lang, chớ gặp Trương Kình, hạng người lang sói như vậy, bệ hạ giữ bên cạnh rõ ràng là nuôi hổ gây họa, kính xin mau mau tru lục, lấy đó răn chúng!

Lễ bộ Thị Lang Dư Mậu Học cũng lớn tiếng phụ họa:

- Trước đây mấy ngày Thành Quốc Công bất hạnh ngộ hại trong tay yêm nhân tử sĩ, toàn triều kinh hãi, cả nước xôn xao. Thành Quốc Công bỏ mạng trong tay Trương Kình, tuy nhiên bệ hạ chưa hề trừng phạt, phố phường có lời đồn rằng Trương Kình hiến cho bệ hạ rất nhiều vàng bạc châu báu xin tha, Hoàng thượng do dự, không nỡ quyết định. Bên ngoài thần dân nghe thấy không tin, Hoàng thượng giàu có tứ hải, há thiếu kim bảo. Minh tịnh nhật nguyệt, há dung gian nịnh, uy như lôi đình, há có thể tha?!

Vương Dụng Cấp cũng không nói, Dư Mậu Học vừa dứt lời, Trương Kình vốn là mặt xám như tro tàn đột nhiên trong đôi mắt chớp động vẻ vui mừng. Mà Trương Thành kêu khổ liên hồi, hận không thể xông lên dùng phân ngựa bịt miệng Dư Mậu Học.

Ngay cả Thân Thời Hành cũng nhìn y một cái oán hận, vì sao tên Dư Mậu Học này lại nói ra những lời không nên nói như vậy?!

Dư Mậu Học Dư Đại Chủy nói cũng không sai, y nói toàn là lời thật. Phương thức quan trọng mà Trương Kình dùng xu phụng Vạn Lịch, chính là dâng của cải vơ vét được cho vị Hoàng đế tham tiền này.

Nhưng trên đời này rất nhiều chuyện không nói chắc được, Dư Mậu Học miệng rộng nói càn, chỉ lo sướng miệng, không biết rằng đã chọc giận Vạn Lịch.

- Trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của vua, dân chúng trong thiên hạ ai ai cũng là thần tử của vua, nếu quả thật trẫm tham lam của cải, tại sao không hỏi tội tịch biên gia sản Trương Kình, cần gì nhận hối lộ của y?

Vạn Lịch giận đến nỗi mặt xanh mét, đôi môi run run.

Trên đời tức nhất không phải là người mắng chửi con rùa đen khốn kiếp, mà là người bị mắng thật sự là con rùa đen khốn kiếp, Dư Mậu Học mắng Vạn Lịch như vậy đã chạm vào vảy ngược của y.

Dư Mậu Học là người thế nào, năm xưa lừa gạt đình trượng, bây giờ ỷ mình có toàn bộ sĩ lâm thanh lưu làm hậu thuẫn, có Cảnh Định Hướng cầm đầu, càng thêm không sợ Vạn Lịch, vẫn cứng cổ nói:

- Bệ hạ nếu có thì nên sửa đổi, không có cũng lấy đó làm răn!

Thân Thời Hành nhất thời dở khóc dở cười, chuyện Trương Kình xảo trá, Vạn Lịch nổi giận đã nằm trong dự liệu, duy chỉ có Dư Mậu Học nói bậy lại ra ngoài dự liệu.

Cảnh Định Hướng cũng tỏ ra lúng túng, liếc mắt nhìn nhau với Thân Thời Hành, hai người cũng không biết nên nói gì cho phải.

Quả nhiên Vạn Lịch đột ngột biến sắc:

- Trẫm xem Trương Kình là trung thần, từ nay về sau, chiêu Trương Kình vào trong...

Trương Kình vui mừng quá đỗi, quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu.

Khụ khụ, Thân Thời Hành không xuất thủ không được, lão vái dài sát đất với Vạn Lịch:

- Thành Quốc Công chết đi làm cho trong ngoài triều chấn động, các huân thần Định Quốc Công, Võ Thanh Hầu thảy đều xôn xao. Bên ngoài đồn đãi Trương Kình hối lộ chạy tội cố nhiên chỉ là bêu xấu, nhưng nếu bệ hạ không có biện pháp trừng trị, lão thần nghĩ rằng sẽ làm cho huân thần không phục, người trong thiên hạ sẽ nghi ngờ triều đình.

Hứa Quốc cùng Vương Tích Tước lúc này theo sát Thân Thời Hành, cũng khom người nói:

- Thân Thủ Phụ nói chí phải, huân quý là bằng hữu, thân thích của đế vương, Trương Kình là gia nô, vì gia nô mà làm cho thân bằng cố cựu bất mãn, đây là chuyện ngàn vạn lần không nên.

Trương Kình oán độc nhìn Thân Thời Hành, nếu như ánh mắt có thể giết người, Thân Thời Hành có chín cái mạng cũng mất.

Đây là ném đá xuống giếng!

Khóe môi Thân Thời Hành nhếch lên nụ cười âm hiểm.

Người tốt ư, hừ, thỏ bị ép cũng sẽ cắn người, huống chi là Thân Thủ Phụ! Ai bảo Trương Ty Lễ ngươi vươn tay quá dài?

Lại nói lần trước Tần Lâm nói mấy lời quả thật đánh động Thân Thời Hành, đáy lòng lão mơ hồ sinh ra mấy phần khát vọng...

Sắc mặt Vạn Lịch âm trầm bất định, cuối cùng dưới sự chú ý của mọi người rốt cục đưa ra quyết định:

- Thành Quốc Công chết là tội sơ suất của cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, cách chức Lưu Thủ Hữu đợi tội, Lạc Tư Cung tiếp chưởng Cẩm Y Vệ... Trương Kình không biết hối cải, cô phụ ân trẫm, các tiên sinh thay trẫm răn dạy y.

Vạn Lịch coi đây là con tính đắc thể, cách chức Lưu Thủ Hữu vừa có thể có câu trả lời cho đám huân quý, vừa có thể đưa tâm phúc Lạc Tư Cung đảm nhiệm cẩm y Đô Đốc, một mũi tên hạ hai chim.

Quyền thế Trương Kình bị mất nhưng không bị hoàn toàn gục ngã, vẫn có thể phục vụ cho trẫm.

Phù… Trương Kình thở ra một hơi thật dài, mặc dù quyền thế giảm nhiều nhưng chỉ cần còn ở lại bên người bệ hạ, tóm lại có thể từ từ bò dậy, tin tưởng vị bệ hạ này không thể rời bỏ mình xu phụng.

Trương Thành thất vọng tới cực điểm, con vịt đã nấu chín lại bay đi mất, trên đời này có chuyện nào buồn bực hơn chuyện này không!? Nếu hiện tại trên tay y có đao, nhất định sẽ cắm vào miệng Dư Mậu Học.

Thế nhưng Dư Mậu Học còn không tự biết, dương dương đắc ý đứng ở nơi đó, nghiễm nhiên tự coi mình là công thần lật đổ Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, ngay cả Cảnh Định Hướng và Vương Dụng Cấp ở bên cạnh thấy vậy cũng suýt chút nữa hộc máu: không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng bạn ngu như heo!

Thân Thời Hành cũng vô cùng thất vọng, thi lễ với Vạn Lịch:

- Trương Ty Lễ từ trước đến giờ vẫn nghênh ngang kiêu ngạo, bọn thần không dám răn dạy y.

Vạn Lịch khẽ câu mày, tỏ vẻ thành tâm thành ý:

- Đây là lệnh vua, các tiên sinh hãy thay ta răn dạy.

Thân Thời Hành cụt hứng, nhìn Trương Kình không mặn không lạt nói:

- Thánh ân sâu nặng, ngươi phải cẩn thận một chút, vì công giữ pháp, không thể phụ ân.

Lúc này Trương Kình đã biết chính xác tâm ý Vạn Lịch, không xem Thân Thời Hành ra gì, chống đối nói:

- Tiểu nhân vô tội, chỉ vì nhiều người nhiều miệng, cũng là vì Hoàng thượng thánh cung.

Thân Thời Hành nói:

- Thần tử thờ vua như con thờ cha, con không thể bất hiếu, thần không thể bất trung.

Trương Kình quay đầu sang bên, không để ý tới Thân Thời Hành nữa, làm cho vị Thủ Phụ lão tiên sinh này sửng sốt ngây người, không biết nên tiếp tục tiến hành ‘răn dạy’ thế nào.

Đang lúc hai bên giằng co, thình lình xuất hiện một vị thái giám vận hồng bào đi như bay vào ngự thư phòng, cũng không trải qua thông báo đi thẳng tới bên người Vạn Lịch, kê vào tai y nói nhỏ đôi câu.

Vạn Lịch lộ ra vẻ kinh ngạc, bỏ lại câu ‘Chư vị tiên sinh đợi ở đây, trẫm đi một chút sẽ trở lại’, sau đó theo thái giám kia vội vàng hấp tấp rời khỏi ngự thư phòng.

Thân Thời Hành cười, lão nhận ra được thái giám kia, chính là Thuận công công ỏ Ninh Tú cung!

Trương Kình chán nản ngã ngồi xuống đất, giống như một con chó ghẻ bị cắt đứt xương sống, ánh mắt đờ đẫn thất thần không còn sinh khí, giống như mắt cá chết.

-----------

Vạn Lịch mới vừa đi ra ngự thư phòng, bước chân lập tức tăng nhanh, về sau đã bắt đầu chạy chậm. Thân thể y vốn mập lùn, lại yếu ớt, chạy như vậy thật là mệt nhọc. Y thở hồng hộc, đầu đầy chảy mồ hôi, đến bên ngoài Ninh Tú cung đã bốc khói trên đầu, trông như bánh bao mới ra lò.

Bên trong bên ngoài Ninh Tú cung kinh hoàng một mảnh, cung nữ thái giám đều lộ vẻ kinh hãi, thậm chí ngay cả Vạn Lịch tới cũng không chú ý tới, cho đến khi y đến gần mới giật mình thất thố lạy phục xuống.

Vạn Lịch phất tay một cái, căn bản không có thời gian so đo những chuyện này, sải bước đi nhanh vào cung, đến gần cửa đột nhiên giảm chậm bước chân lại.

Chỉ thấy trong Ninh Tú cung, Trịnh Quý Phi cúi thấp đầu tóc mai tán loạn, tay ngọc đang lau dòng lệ, mặt trái xoan tái nhợt khiến cho người ta nhìn thấy phải đau lòng. Con thứ Chu Thường Tuân mập mạp cũng bị giật mình, không hề nghịch ngợm giống như bình thời nữa mà lay lay đầu gối mẫu thân không ngừng kêu gọi:

- Mẫu phi đừng khóc, mẫu phi đừng khóc nữa, ai dám ức hiếp mẹ, nhi thần sẽ đánh kẻ đó…

Nhìn lại Trịnh Trinh đặt ba thước lụa trắng bên cạnh giường, Vạn Lịch sợ tới mức hồn phách bay ra khỏi Thiên Linh Cái, vội vàng đi tới bên cạnh Trịnh Trinh, giậm chân nói:

- Đây là vì sao, đây là vì sao? Trinh nhi, trẫm chưa từng phụ nàng, vì sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy, muốn bỏ trẫm mà đi?!

Dứt lời Vạn Lịch đoạt ngay dải lụa trắng kia.

Trịnh Trinh không thèm nhìn y lần nào, chỉ cười lạnh nói:

- Bệ hạ cần gì như vậy, dù sao trong mắt bệ hạ không có thần thiếp và Tuân nhi, hai mẹ con thiếp chết đi là xong, đỡ cho bệ hạ nhìn thấy sinh lòng chán ghét.

Vạn Lịch sững sờ ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức nặn ra một nụ cười tươi, hai tay nắm lấy đầu vai Trịnh Trinh khẩn khoản khuyên giải:

- Ái phi, vì sao vậy, trẫm đối đãi với nàng thật lòng, cũng không một lời coi nhẹ, vì sao lại nói là chán ghét?! Hẳn là tên nô tài nào nói bậy chuyện gì, trẫm sẽ không buông tha y!

- Thôi, bệ hạ còn muốn gạt thiếp!

Trịnh Trinh tránh khỏi Vạn Lịch, nằm phục xuống gối khóc nức nở, bờ vai mỹ nhân run run, dáng vẻ như cành hoa tả tơi trong mưa gió khiến cho Vạn Lịch cảm thấy run rẩy. Huống chi còn có con trai ở bên cạnh, lay lay mẫu thân khóc lóc không ngừng.

Vạn Lịch vừa gấp vừa bực, thấy không hỏi được Trịnh Trinh chuyện gì bèn bước nhanh ra ngoài, gọi Tiểu Thuận Tử hỏi thăm đầu đuôi.

- Tiểu nhân không dám nói, nói ra ắt bị nương nương đánh chết, kính xin bệ hạ đích thân hỏi nương nương đi…

Thuận công công tỏ ra vô cùng sợ hãi, toàn thân run lên.

Vạn Lịch thật sự sắp điên rồi, chạy nhanh vào cung chỉ trời thề thốt:

- Ái phi, đời này kiếp này trẫm chỉ một lòng với nàng và Tuân nhi, nếu như có nửa lời gian dối sẽ cho trẫm chết không có chỗ chôn!

Trịnh Trinh lập tức ngồi dậy bịt miệng Vạn Lịch:

- Thiên tử kim khẩu ngọc ngôn, vì sao ngài thề như vậy?!

Vạn Lịch mới vừa vui mừng trong lòng, Trịnh Trinh lại phục vào vai y khóc thút thít:

- Tất nhiên là thiếp tin tưởng bệ hạ, nhưng, nhưng vì sao lời đồn đãi trong cung, Trương Kình mật hội Vương Hoàng hậu, lại còn dính dáng tới Vương Cung Phi sinh ra tạp chủng cho ngài?!

Trịnh Trinh mắng Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc là tạp chủng chẳng khác nào mắng thẳng vào mặt Vạn Lịch, nhưng vị bệ hạ này lại không hề nổi giận chút nào, chỉ vuốt ve lưng ái phi, kinh ngạc nói:

- Lại có chuyện này sao? Từ trước đến giờ Trương Kình vẫn một lòng kính cẩn, vì sao lại không hiểu chuyện như vậy?

- Quả nhiên, quả nhiên!

Trịnh Trinh đẩy Vạn Lịch ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm y:

- Nói cái gì nhu tình mật ý thì ra toàn là giả dối, nếu không phải Trương Kình được ngài dặn dò, làm sao dám làm những chuyện này? Tuân nhi, phụ hoàng con chán ghét hai mẹ con ta, chúng ta chết quách cho xong!