Văn võ chi đạo lúc căng lúc chùng, Tần Lâm chấp chưởng đại quyền Đông Xưởng là căng, kế tiếp cũng nên chùng xuống một chút đợi thời cơ biến hóa.

Nhưng đã đến vị trí Đốc Chủ Đông Xưởng, đây gọi là đi ngược dòng nước không tiến ắt lùi. Cho dù là Tần Lâm muốn rút người ra lui bước, chính địch trong triều cũng tuyệt không chịu dễ dàng bỏ qua.

Bây giờ triều cục chính là một xoáy nước khổng lồ, Tần Lâm chỉ có thoát thân từ trung tâm xoáy nước này, nhảy lên bên bờ nhìn thủy triều dâng, mới có thể lựa chọn thời cơ có lợi nhất đối với mình, sau đó dứt khoát xuống biển rẽ sóng.

Cơ hội ở đâu…

Vân Nam phát sinh biến cố, cho Tần Lâm cơ hội thoát thân, hôm ấy hắn nhận được thư Tư Vong Ưu phái võ sĩ thân tín đưa tới. Cùng lúc đó, phụng thánh chỉ Vạn Lịch bắt Vân Nam Án Sát Sứ Lý Tài, Kim Đằng Phó Sứ Trần Nghiêm Chi, Du Kích Tướng Quân Lưu Thiên Bổng hỏi tội, nhốt tù xa áp giải vào kinh thành hạ chiếu ngục.

Biên thùy Vân Nam, Miến Điện Đông Hu vương triều Mãng Ứng Lý xua binh xâm lấn.

-----------

Vạn Lịch Hoàng đế chơi đế vương tâm thuật, chư công kinh sư bận rộn đấu đá đảng tranh, Thân Thời Hành không cầu có công chỉ cầu không có tội, Trương Kình, Trương Thành minh thương ám tiễn đấu đá với nhau. Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh đợi thời cơ mà động, đám cựu đảng thanh lưu Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền hăng như gà chọi, cả ngày thóa mạ gian nịnh hại nước. Cứ như vậy từng ngày mơ màng trôi qua, dường như triều Đại Minh thật sự giang sơn bền vững vạn năm, vĩnh viễn không cần lo trầm luân.

Bọn họ không biết đúng vào lúc này, thủ phủ Tây Nam Đại Minh vương triều đã nổi lên khói lửa khắp nơi. Mộc Bang Tuyên Úy Ty, Mạnh Mật An Phủ Ty, Man Mạc An Phủ Ty, Lũng Xuyên Tuyên Phủ Ty trước sau thất thủ, đại quân Miến Điện Đông Hu vương triều ào ạt kéo sang xâm lược, dân chúng Vân Nam vô cùng khổ sở, già trẻ dìu dắt nhau chạy nạn vào nội địa.

Thi Điện huyện ở phía Đông Cao Lê Cống Sơn, phía Bắc Vĩnh Xương phủ đã trở thành mục tiêu chọn lựa của dân chạy nạn. Dân chúng Doanh Giang, Mang Thị, Lũng Xuyên thảy đều tụ tập trên quan đạo dẫn vào nội địa chạy tới nơi này. Một huyện thành nho nhỏ không có cách nào chưa hết, vì vậy bên ngoài thành nổi lên từng dãy lều san sát nối tiếp nhau.

Biên dân sinh sống nghèo khổ, các thứ đồ lặt vặt chai lọ bình cũng mang theo không nỡ vứt bỏ, lại dẫn theo cả đám gia súc bò dê, bên ngoài thành từng mảng lều lộ ra vẻ hết sức hỗn tạp. Trẻ con khóc lóc, người già than thở, cộng thêm mấy ngày liền mưa liên tục, dân chúng các tộc khốn khổ không dứt, cảnh tượng thê thảm khắp nơi.

May nhờ quan phủ địa phương rốt cục cũng không tới nỗi ăn không ngồi rồi, phái ra binh đinh nha dịch tuần tra đàn áp, lại có hương thân phát thiện tâm nấu mười mấy nồi cháo lớn phát chẩn. Mặc dù cháo loãng tới mức có thể soi thấy mặt người, nhưng có còn hơn không, ăn vào cũng cảm thấy trong người ấm áp hơn, khiến cho đám dân chạy nạn đang cơn khó khăn nguy khốn cảm nhận được chút ấm áp.

Tạo nghiệt! Dân chúng trong Thi Điện thành ra khỏi thành, nhìn xem trong số dân chạy nạn có thân bằng hảo hữu của mình hay không, sinh lòng trắc ẩn, đồng thời không khỏi cảm thấy may mắn. Thi Điện ở gần Thuận Ninh, Vĩnh Xương, đã nằm trong lãnh thổ Vân Nam, lại có Cao Lê Cống Sơn cùng Lộ Giang che chở, từ trước đến giờ rất an toàn, so với những dân chạy nạn quê quán thất thủ này, người Thi Điện thật sự rất may mắn.

Thình lình tiếng voi rống cao vút vang lên làm cho xôn xao một trận, dân chạy nạn nhát gan chạy tán loạn chung quanh, binh đinh nha dịch cũng kinh hoảng: chẳng lẽ là tượng binh của Mãng Ứng Lý đã xâm nhập tới nơi này rồi sao?!

Từ trong đường núi quanh co khúc khuỷu xuất hiện một con bạch tượng, đôi ngà của nó dài mà cong vút, thân thể uy vũ hùng tráng. Bất quá chiếc bành hoa lệ trên lưng nó đã có hư hại đôi chút, có vài chỗ còn dính vết máu màu đỏ sẫm.

Trên lưng voi có một thiếu nữ trắng trẻo ngồi ngay ngắn, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt tròn trịa mịn màng, đầu giắt đầy trang sức bạc, mặc quần vải màu lam viền hoa. Hông nàng đeo một thanh loan đao chuôi bằng ngà, hai chân để trần không mang giày, nơi cổ chân có đeo vòng vàng, đang ra sức thúc vào lưng voi, thanh âm trong trẻo như hoàng oanh xuất cốc:

- Cảm Trụ, đi nhanh một chút, chúng ta mau mau đi báo tin!

Quân dân dân chúng Thi Điện và dân chạy nạn đều thở phào nhẹ nhõm, đây là Bạch Tượng nữ Thổ Ty Tư Vong Ưu lòng hướng Trung Hoa, con của Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ Tư Cá cả nhà trên dưới mấy chục người vì bảo vệ quốc gia lực chiến mà chết, cốt nhục duy nhất còn lại của Tư gia.

Sau lưng Tư Vong Ưu là mấy trăm tên Mạnh Dưỡng binh đi theo quan đạo tiến tới. Có người đầu quấn băng đẫm máu, có kẻ chống đao thương đi tập tễnh, gần như ai cũng bị thương. Cũng may tinh khí thần bọn họ không tệ lắm, trong ánh mắt quật cường toát ra vẻ bi tráng nghĩa liệt, hiển nhiên vừa trải qua chiến đấu kịch liệt đẫm máu.

Trong số dân chạy nạn có kẻ cảm niệm ân nghĩa Tư gia, bèn phủ phục hành lễ trước Tư Vong Ưu, sau đó lén lút hỏi thăm Mạnh Dưỡng binh về tình huống nơi tiền tuyến.

Đám binh sĩ thở dài:

- Không được, Tuần Phủ Nhiêu Đại lão gia không chịu phát binh, tiểu thư dẫn chúng ta đánh ba trận, không ngăn nổi quân Miến Điện thế mạnh, chỉ đành bại trận rút lui.

Đám dân chạy nạn nhất thời than thở từng hồi:

- Ôi, vì sao triều đình không phát thiên binh, trơ mắt nhìn quân Miến Điện đánh tới như vậy?! Chẳng lẽ đại Hoàng đế thiên triều bỏ lại chúng ta bất kể hay sao?

Tư Vong Ưu cũng không ngăn cản binh lính và dân chúng nói chuyện với nhau, mím cái miệng nhỏ nhắn không nói một lời, gương mặt non nớt toát ra vẻ trầm ổn và kiên nghị không tương xứng với độ tuổi của nàng. Trải qua cha mẹ huynh trưởng cả nhà bị hại, trải qua vạn dặm vào kinh thành cầu xin, sau đó suốt bốn năm du kích nơi biên cảnh, khổ tâm chiến đấu thu phục quốc thổ, nàng đã không còn là bé gái làm nũng vòi vĩnh trong lòng phụ mẫu.

Cỡi trên lưng voi nhìn xuống, từ xa thấy mấy tên quan viên vận quan phục triều đình nơi cửa thành, nhất thời nàng lộ vẻ vui mừng, thúc giục Cảm Trụ chạy nhanh tới đó.

Tri Huyện và Chủ Bộ, Điển Sứ Thi Điện ở bên ngoài cửa thành trấn an sĩ dân. Mặc cho binh đinh nha dịch và đám thiện nhân phát cháo lăng xăng bận rộn, Tri Huyện lão gia vẫn khoanh tay đi tới đi lui ung dung nhàn nhã, bất kể thấy gì cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Cử động của Tri Huyện được coi là ung dung không vội vã, được quan lại sĩ thân bản địa hết lời khen ngợi. Ai nấy đều nói vị quan phụ mẫu này của chúng ta có được tâm cảnh Thái Sơn sụp đổ trước mặt nhưng vẫn không đổi sắc. Mà dân chạy nạn bên ngoài thành và dân chúng bên trong thành cũng được an ủi ở một mức độ nào đó.

Tri Huyện lão gia có vẻ rất đắc ý, cho đến khi Tư Vong Ưu đột nhiên xuất hiện, thấy nàng đang giục voi chạy về phía mình, y vẫn không thèm để ý, tiếp tục mỉm cười thị sát dân chúng.

Đám sĩ thân càng thêm tán thưởng, quả nhiên quan viên thiên triều hết sức tự tin trấn định, nếu kinh hoảng thất thố như vị cô nương Thổ Ty này còn ra thể thống gì nữa.

Tư Vong Ưu biết lễ tiết Hán quan, cách chừng mười bước bèn lệnh cho voi dừng lại, Cảm Trụ lập tức phủ phục xuống đất để cho nàng xuống.

- Vị lão gia nào là Tri Huyện Thi Điện?

Tư Vong Ưu sải bước chạy tới, vội vội vàng vàng hỏi.

Tri Huyện Thi Điện làm như không nghe thấy, tiếp tục nghiêng đầu qua chỗ khác nói chuyện với Sư Gia, bất quá ánh mắt bọn sĩ thân làm bại lộ y, vì vậy y chậm rãi quay đầu lại, kiêu căng nói:

- Chính là bản quan, Tư gia các ngươi không ở lại Mạnh Dưỡng trấn thủ, lại chạy tới cảnh nội bản huyện là muốn làm gì?

Tư Vong Ưu ngẩn ra, nàng hảo tâm hảo ý chạy tới đây báo tin, không ngờ rằng bị đối xử lạnh lùng bạc bẽo như vậy. Cũng may trong những năm qua nàng đã bị rất nhiều người coi thường cho nên cũng không so đo tính toán, nhịn nhục lần này, lập tức nói nhanh như pháo liên thanh:

- Lão gia, Miến Điện Mãng Ứng Lý khởi mười vạn đại quân, bảy trăm con chiến tượng đang tiến nhanh, binh phong thế không thể đỡ. Mạnh Mật, Mộc Bang, Man Mạc… đều đã đầu hàng, Mạnh Dưỡng binh ta huyết chiến thất bại, không thể làm gì khác hơn là lui lại báo tin. Ngày hôm qua quân Miến Điện đã đến Mang Thị, giờ phút này binh phong nhắm hướng Thi Điện, cầu xin lão gia hoặc thỉnh Tuần Phủ Nhiêu Đại lão gia đem binh hiệp thủ, hoặc là, hoặc là dẫn dắt quân dân rút lui.

Dứt lời Tư Vong Ưu liếm liếm môi khô khốc, nhìn Thi Điện huyện thành nho nhỏ không khỏi lo lắng trùng trùng: nơi này thành nhỏ binh ít, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì trước cho chiến tranh. Hết thảy cử động của quan viên địa phương chỉ triển khai xung quanh việc an trí cho đám dân chạy nạn, tựa hồ không ai ý thức được chiến tranh gần tới.

Với trạng thái như vậy chắc chắn không thể nào ngăn được đại quân Miến Điện, cho dù là Côn Minh Nhiêu Nhân Khản lập tức phát binh cũng không còn kịp, cho nên ý Tư Vong Ưu là muốn Tri Huyện Thi Điện dẫn dắt quân dân rút lui. Cũng may mấy năm qua nàng giao thiệp với các quan viên biên giới nhiều hơn, cũng biết tính tình những quan lại này, cố ý nói lời uyển chuyển một chút.

Không nghĩ tới Tri Huyện Thi Điện lại cười lạnh:

- Tư gia hy vọng triều đình thò tay vào lửa lấy hạt dẻ cho các ngươi sao!? Nhiêu Đại lão gia phát tin tới, không hỏi tới chuyện Miến Điện và Thổ Ty tranh nhau, chúng ta chỉ cần cẩn thận thủ vững ranh giới là được. Huống chi Thi Điện ở sâu trong nội địa, sau lưng chính là hai phủ Thuận Ninh, Vĩnh Xương, liệu Mãng Ứng Lý kia ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đánh tới nơi này!

Mới đầu bọn quan lại sĩ thân bản địa nghe lời của Tư Vong Ưu cũng có hơi lo lắng, nhưng nghe Tri Huyện lão gia phân tích lập tức khám phá ra dụng tâm của Tư Vong Ưu: nàng đánh không lại Mãng Ứng Lý, nên muốn triều đình đem binh đánh giặc thay nàng, hừ hừ, chuyện thiên hạ nào có dễ dàng như vậy, rõ ràng là nằm mơ!

Tư Vong Ưu gấp gáp vô cùng, quay đầu lại nhìn phương hướng mình vừa chạy tới cắn cắn đôi môi, lập tức quỳ gối trước người Tri Huyện:

- Dân chúng là vô tội, cầu xin lão gia dẫn bọn họ rút lui đi thôi. Mãng Ứng Lý lòng lang dạ sói, không có gì không dám làm, mấy tháng trước đây y còn đánh với Lý Đại nhân, Lưu tướng quân!

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới tới Tri Huyện Thi Điện cười càng thêm lạnh:

- Lý Tài, Trần Nghiêm Chi, Lưu Thiên Bổng tự tiện gây hấn nơi biên giới, đã bị bắt về kinh sư hạ chiếu ngục, ngươi muốn bản quan giẫm lên vết xe đổ của bọn họ hay sao? Bản quan có trách nhiệm giữ đất, không có thời gian dây dưa với một bé gái như ngươi!

Dứt lời, Tri Huyện Thi Điện phất tay áo bỏ đi.

Chúng quan lại sĩ thân cũng cười khẩy không dứt, Tư Vong Ưu càng gấp gáp, bọn họ càng cảm thấy mình khám phá dụng ý của nàng. Rõ ràng là có dụng ý khác, phải dùng tới chuyện vì dân chúng Thi Điện quỳ xuống cầu tình sao? Nàng là Thổ Ty Mạnh Dưỡng, cũng không phải là Thổ Ty Thi Điện!

Huống chi Thi Điện là châu huyện thuộc phạm vi Vân Nam Vĩnh Xương phủ, không giống với các Thổ Ty hạt địa Lũng Xuyên, Man Mạc, Mạnh Dưỡng, lại có Cao Lê Cống Sơn và Lộ Giang che chở, làm sao quân Miến Điện có thể đánh tới nơi này?

Tư Vong Ưu quỳ chân trần trên mặt đất, trơ mắt nhìn bọn quan thân rời đi, phát ra một tiếng thở dài không thuộc về lứa tuổi của nàng, vô cùng bất đắc dĩ.

Bảo mẫu A Nang và thủ lĩnh võ sĩ Ngạt Nhân đỡ Tư Vong Ưu dậy:

- Tiểu thư, đứng lên đi, chúng ta lòng hướng Trung Hoa, ra sức cho triều đình, thế nhưng bọn họ không tin, trách được ai chứ?

Bé gái cắn cắn đôi môi, lại leo lên lưng bạch tượng, đá mạnh vào tai nó một cước. Lập tức Cảm Trụ ngẩng đầu kêu lên một tiếng thật dài, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Bên trong bên ngoài thành, doanh địa của dân chạy nạn đã trở nên vô cùng hỗn loạn, quân dân dân chúng đều bị tiếng voi rống làm cho kinh động, bèn nhìn về phía này.

Tư Vong Ưu đứng thẳng trên voi, để cho tất cả mọi người có thể thấy mình:

- Các hương thân, các vị ca ca tỷ tỷ, a mỗ, a muội (tiếng Di), bỉ tại, bỉ ấn (tiếng Thái), ta là nữ nhi của Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ Tư Cá được triều Đại Minh sách phong, phụ thân chết trận, ta vẫn còn đánh với quân Miến Điện ở Mạnh Dưỡng! Lần này Mãng Ứng Lý phát mười vạn đại quân, bảy trăm chiến tượng, các biên cảnh Thổ Ty thất bại đầu hàng, ngày hôm qua quân Miến Điện đã đến Mang Thị, rất nhanh sẽ đánh đến Thi Điện ! Tuần Phủ Nhiêu Đại lão gia không chịu phát binh, bằng vào quan binh nơi này là không ngăn được! Mau theo ta lui về phía Bảo Sơn, dựa lưng vào phủ thành mới có thể thủ được!

Dân chúng lập tức ồn ào, đã biết lần này quân Miến Điện thế tới hung hăng, nhưng không nghĩ tới bọn chúng tiến quân nhanh như vậy. Ngay cả Thi Điện ở vào thủ phủ Vân Nam cũng nằm trước mũi nhọn tiến công này, nhất thời dân chúng các tộc Hán thổ trong thành ngoài thành náo loạn như ong vỡ tổ.

- Há đâu có lý như vậy!

Tri Huyện Thi Điện giận đến thổi râu trợn mắt, quan địa phương có trách nhiệm thủ đất, nếu quân dân dân chúng chạy tứ tán, gây ra đại loạn, vậy là trách nhiệm của Thổ Ty Mạnh Dưỡng hay của Tri Huyện Thi Điện?

Tri Huyện lão gia đứng trên một khối đá lên ngựa ở trước cửa thành, trầm ổn nói:

- Chư vị phụ lão không nên nghe nàng ta yêu ngôn hoặc chúng, Thi Điện có thiên binh trấn thủ, liệu Mãng Ứng Lý kia chỉ có thể sính cường ngoài biên ải, làm sao có thể đến giương oai nơi Thi Điện ta?! Người đâu, bắt Tư Vong Ưu lại cho bản quan, chúng ta sẽ đưa chuyện này kiện thưa lên trước mặt Nhiêu Đại lão gia, cho dù là cáo đến kinh sư cũng là bản quan có lý.

Binh đinh nha dịch bản địa Thi Điện lập tức ép về phía Tư Vong Ưu. Mặc dù thổ binh Tư gia là quân tinh nhuệ từng huyết chiến sinh tử, nhưng quan binh bản địa lại không sợ bọn họ, thổ binh trong mắt quan binh trải qua biên chế triều đình không đáng kể gì. Hai bên giằng co với nhau, mắt thấy sắp sửa bùng nổ đấu đá.

Ngạt Nhân khổ sở khuyên can Tư Vong Ưu trên lưng bạch tượng:

- Tiểu thư, nếu còn không đi chẳng lẽ thật sự đánh nhau với quân Thi Điện?! Trước mắt chỉ có thể lui lại thủ Bảo Sơn, chờ Tần Đại nhân ở kinh sư làm chủ cho chúng ta.

Tư Vong Ưu nhìn quân dân dân chúng Thi Điện lần cuối cùng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót. Không hề nghi ngờ Tần Lâm ở kinh sư sẽ đưa quân cứu viện, nhưng e rằng đến lúc đó…

- Chúng ta đi!

Tư Vong Ưu chu cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng đá Cảm Trụ một cước. Bạch tượng bất mãn kêu lên mấy tiếng, đưa nàng chạy nhanh về phía Bảo Sơn ở hướng Bắc.

Chúng Mạnh Dưỡng binh theo sát phía sau, Tư gia ở biên địa thanh danh lừng lẫy, cũng có dân chúng tin tưởng lời của Tư Vong Ưu, theo nàng chạy đi. Bất quá đại đa số quân dân dân chúng vẫn tin tưởng lời của Tri Huyện bản địa hơn, ở lại Thi Điện.

Dù sao Thi Điện cũng là hạt khu Vĩnh Xương phủ thủ phủ Vân Nam Đại Minh, cho dù là Mãng Ứng Lý dã tâm bừng bừng như thế nào đi nữa, tưởng cũng không dám đánh tới nơi này. Hãy xem Tri Huyện lão gia trấn định dường nào, hẳn cũng sẽ không có sai lầm gì.

Quan thân bản địa Thi Điện bắt đầu vuốt mông ngựa Tri Huyện lão gia:

- Dân chúng Hán thổ biên địa ngày thường đã quen thấy dâm uy của Thổ Ty, hôm nay mới thấy uy nghi của Hán quan!

- Tư Vong Ưu vọng tưởng mang họa tới đây, lại bị lão gia đoán được, thật là nực cười!

Tri Huyện Thi Điện vuốt râu dưới cằm mỉm cười không nói, vừa đắc ý vì mình trấn định như thường, lại âm thầm nghĩ ngợi tìm lời lẽ cáo trạng Tư Vong Ưu đáng ghét kia một phen, làm cho tiểu nha đầu Tư gia không biết trời cao đất rộng kia biết mệnh quan triều đình không thể khinh lờn được.

Lại qua hai canh giờ, thấy mặt trời dần dần ngả về Tây, Tri Huyện và đám quan thân dừng nửa ngày ở ngoài thành, cảm thấy cũng đã làm hết trách nhiệm an dân. Cả bọn vừa đấm lưng thùm thụp vừa tiến vào trong thành, lần này mệt nhọc khổ cực, phải ăn mấy chén canh gà, đùi heo ướp mật nướng mới có thể bồi bổ trở lại.

Chợt từ phía Tây trên quan đạo lại truyền tới tiếng voi rống kéo dài, tiếp theo là tiếng chân rầm rập ầm ầm vang động.

Lại là lộ quân Thổ Ty nào bại lui?!

Ở cửa núi ngoài xa, một đoàn ngựa thồ đang vắt giò lên cổ chạy tới, người trong đoàn kinh hoảng kêu to:

- Quân Miến Điện, quân Miến Điện tới rồi!

Mới vừa gào thét hai tiếng, quan thân quân dân bên trong bên ngoài Thi Điện thành còn chưa có phản ứng kịp, tên nỏ dày đặc như mưa đã bắn ra từ sau lưng đoàn ngựa thồ, chỉ trong thoáng chốc đã bắn cho cả đoàn chết hết.

Tiếng chiến tượng rống thê lương như sấm động chân trời, từng con chiến tượng màu xám tượng xuất hiện ở trên quan đạo, phụ cận đỉnh núi. Cờ xí Kim Cương trợn mắt của Đông Hu vương triều phấp phới tung bay, quân Miến Điện dưới cờ đầu đội thiết khôi, thân mặc áo ngắn tràn đầy ngọn núi đang xông về phía Thi Điện.

Một tiếng khóc vang lên khiến cho quân dân dân chúng bên trong bên ngoài Thi Điện thành thức tỉnh. Người lớn trẻ nhỏ vội vàng bỏ chạy, bình lọ bị giẫm nát, trẻ con kêu khóc, nữ nhân hét thảm, giống như cảnh tượng ngày tận thế.

Thấy khí thế của quân Miến Điện, quan thân bản địa thảy đều mặt xám như tro tàn. Thi Điện nho nhỏ tuyệt đối không thủ được, cho nên bọn họ không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn về phía Tri Huyện lão gia.

Tri Huyện Thi Điện mặt trầm như nước, vẫn dáng vẻ yên tỉnh không dao động, biểu hiện như vậy khiến cho đám quan thân trấn định tâm thần: chẳng lẽ triều đình đã sớm có chuẩn bị, cho nên y mới có thể không hề tỏ ra sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ thiên binh triều đình do Nhiêu Đại lão gia đang ở cách Thi Điện thành không xa?!

Quay đầu nhìn lại sau Thi Điện thành quần sơn mênh mông, hơi cảm thấy có tiếng gió phong phanh, dường như mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều là binh. Phảng phất thật sự có vô số đại quân triều đình mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra với khí thế như dời non lấp bể, cứu quân dân toàn thành,

Tri Huyện Thi Điện xoay người đi vào trong thành, mặt không lộ vẻ gì, tay áo phất phơ, cảm giác hết sức ung dung không vội vã. Bất kể bọn sĩ thân nói gì, Tri Huyện lão gia nhất luật không thèm trả lời, cứ như vậy thẳng đi vào bên trong huyện nha môn, sau đó căn dặn nha dịch ngăn bọn sĩ thân ở bên ngoài.

Đây là có ý gì? Bọn sĩ thân ngơ ngác nhìn nhau, nghe bên ngoài thành tiếng khóc kêu vang dội chân trời, càng cảm thấy nơm nớp không yên.

Chỉ chốc lát sau, trong nha môn đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc, một tên lão bộc lảo đảo đi ra:

- Chư vị lão gia tiên sinh, lão gia… lão gia nhà ta đã treo cổ tự vận, tận trung tròn khí tiết!

Trời ơi… đám sĩ thân nghe tim mình như chìm xuống. Một mình Tri Huyện làm quan ở chỗ này, tự vận coi như xong, triều đình coi như y tận trung tròn khí tiết. Nhưng gia tộc sản nghiệp, vợ con già trẻ chúng ta đều ở đây, đã bị ngươi hại quá thê thảm…

Thi Điện không hề chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh, đến khi mặt trời xuống núi cả thành đã hoàn toàn thất thủ. Mới ban đầu là doanh địa dân chạy nạn bên ngoài thành bị cướp sạch, bất quá dân chạy nạn không giàu có gì, vì vậy rất nhanh quân Miến Điện bắt đầu hạ thủ với cư dân bên trong thành, gian dâm bắt cóc. Khắp nơi toàn là tiếng khóc, khắp nơi toàn là giãy giụa thê thảm, Thi Điện biến thành địa ngục trần gian.

Quân Miến Điện hung hăng đốt cháy nhà cửa, từng cột khói to lớn xông thẳng trời cao, ánh lửa hừng hực cháy đỏ nửa bầu trời.

-----------

Tà dương như máu.

Nguyên hung một tay tạo nên thảm kịch này, quốc vương Mãng Ứng Lý Miến Điện Đông Hu vương triều ngồi trên lưng một con chiến tượng màu xám đen rất lớn. Y vận kim khôi ngân giáp, tay đè lên chuôi đao, nhìn thảm trạng bên trong bên ngoài Thi Điện thành nhếch môi cười như điên, dưới ánh lửa chiếu rọi, nụ cười của y ác độc mà dữ tợn

Thừa tướng của y, Hán gian Nhạc Phượng sắc mặt trắng nhợt chẳng khác nào gian thần, cỡi một con chiến tượng nhỏ hơn, cũng xen lời nói:

- Chủ ta hỏa thiêu Thi Điện, lập nên thắng lợi trăm năm chưa từng có. Nhất định sẽ làm cho quan phủ Vân Nam chấn động, các Thổ Ty cúi đầu xưng thần, từ nay chiếm đất Vân Nam màu mỡ, có thể sánh ngang hàng với Trung Hoa.

- Có quân đội Tây Ban Nha vô địch chúng ta trợ giúp, muốn đạt thành mục tiêu này cũng không khó khăn.

Gia Nhĩ Đức Nặc tóc vàng mắt xanh dừng một chút, lại nói:

- Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi tuân thủ ước định với Bá tước Đại nhân Phí Địch Nam Đức.

Thực dân phương Tây vào năm Đại Minh Chính Đức bảy mươi năm trước đã chiếm eo biển Malacca. Ngay từ lúc năm mươi năm trước Mãng Thụy Thể còn nắm Đông Hu vương triều trong tay đã thuê hỏa thương thủ Âu Châu, đưa đến tác dụng rất lớn trong cuộc chiến tiêu diệt Bạch Cổ vương triều, cho nên trong quân đội Mãng Ứng Lý có người Tây Ban Nha.

- Không có vấn đề gì!

Mãng Ứng Lý chém đinh chặt sắt nói, y nhìn Thi Điện lâm vào kiếp hỏa cười ha hả:

- Tần Lâm ôi Tần Lâm, không phải là ngươi để cho các nước Xiêm La, Giản Bộ Trại kiềm chế bản vương sao? Bây giờ bản vương dốc lòng xây dựng đất nước, không để ý tới bọn họ nữa, thống soái đại quân trực tiếp tiến vào bờ cõi triều Minh, để xem bọn chuột nhắt nhát gan kia có tên nào dám khinh cử vọng động?