Tên của tôi là Hàn Thanh Thiên, tôi sinh ra ở một vùng quê trên núi, nơi đó rất hẻo lánh, cách huyện thành gần nhất cũng mấy giờ đi xe, nhưng nơi đó giống như một vùng đất thần tiên.

Từ khi còn nhỏ, tôi lớn lên cùng với ông nội của tôi, ông nói vào ngày tôi sinh ra, ba của tôi đã qua đời vì một cơn bệnh nặng. Còn ký ức về mẹ của tôi chỉ mơ hồ khi tôi chưa tròn năm tuổi.

Trong trí nhớ của tôi, thân thể của ông cũng không tốt cho lắm, luôn bị ho sù sụ, nhưng ông lại là một lang y trong làng, hiểu được rất nhiều phương thuốc chữa bệnh, hơn nữa hiệu quả rất thần kỳ, những người sống quanh thôn thường có một số căn bệnh lạ mà ở bệnh viện không chữa được, chỉ cần đến với ông nội tôi, bệnh nào cũng chữa khỏi, nên mọi người xung quanh đều rất tôn kính ông tôi.

Ông nội tôi rất tốt, ông luôn mỉm cười với mọi người, rất tử tế và hiền hòa. Hơn nữa, ông tôi còn biết kể chuyện xưa, trong đầu của ông như chứa cả một tủ truyện xưa vậy, chỉ cần tâm trạng tốt, ông sẽ tập hợp đám trẻ chúng tôi lại, kể rất nhiều câu chuyện ở ngoài vùng núi này, rất nhiều câu truyện đáng kinh ngạc, cho tới bây giờ vẫn khắc sâu ở trong đầu của tôi.

Nhưng mà, tính tình của ông rất kỳ lạ, lúc nào cũng nhắc tôi cái này, nhắc tôi cái kia, ví dụ như, không thể soi gương vào buổi tối, nửa đêm muốn đi toilet phải ho một tiếng, vào ngày hè thì không được ngồi ở ngạch cửa, thậm chí vào buổi trưa nắng gắt, tôi không được phép cùng với các bạn của mình lên núi đi chơi.

Mỗi khi tôi hỏi nguyên nhân tại sao, ông luôn dùng cái tẩu thuốc của ông gõ thật mạnh vào cái bàn và nói:

- Đây là điều cấm kỵ, một khi mắc phải sẽ bị trừng phạt.

Mặc dù, khi đó tôi cũng không hiểu những điều cấm kỵ đó đến từ đâu, cũng không hiểu vì sao ông luôn có rất nhiều điều cấm kỵ bắt tôi phải làm theo, nhưng tôi vẫn nhớ những lời của ông và không bao giờ vi phạm dù chỉ một lần.

Cuộc sống thời thơ ấu, lúc nào cũng vô tư, tuy ông đối với tôi rất nghiêm khắc, cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của tôi, ngược lại, tôi đã đem tất cả các điều cấm kỵ ghi nhớ trong lòng, thường thường đi ra ngoài lấy những chuyện đó để kể cho bọn trẻ nghe, khi đó, ở trong lòng của bọn trẻ, tôi giống như một Đức Chúa Trời vậy.

Cuộc sống như vậy vẫn luôn tiếp tục như vậy cho đến khi tôi mười tuổi, mới bắt đầu thay đổi.

Một ngày nọ, trong nhà tới hai người, một cái hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao, gầy giống cái cột tre, khuôn mặt dài, đôi mắt cứ híp lại. Một người khác là một cậu bé so với tôi lớn hơn vài tuổi, trông rất ốm yếu, nhưng ở má bên trái của hắn, có một vết máu bầm hình bàn tay, môi hắn phát tím, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn hơi đáng sợ.

Vào lúc người bệnh tới nhà, ông chưa bao giờ phản đối tôi ở bên cạnh nhìn xem, nhưng lúc này, sắc mặt của ông lại rất khó coi, ông đuổi tôi ra bên ngoài, bảo tôi đi chơi đi, sau đó liền đóng chặt cửa phòng lại.

Tuy nhiên, tôi lại rất tò mò về hai người này. Sau khi đi một vòng quanh thôn, tôi liền lặng lẽ chạy về nhà để kiểm tra động tĩnh. Vì thế tôi nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn.

-...... Anh Hàn à, tôi đã đi hết ngọn núi này, vất vả lắm mới tìm thấy anh, chỉ mong anh có thể mở lòng từ bi, cứu con trai của tôi, ông muốn gì tôi cũng đáp ứng.

Đây là một giọng nói khàn khàn mang theo vẻ cầu xin, hẳn đây là giọng của người đàn ông trung niên.

Ông tôi không nói gì, tôi ở bên ngoài có thể nghe thấy ông ấy đang nén cơn ho khan của mình, sau một lúc lâu, ông mới nói:

- Không thể, khi nãy tôi đã nói rồi, chỉ có cách đó thôi, nhưng tôi cũng biết muốn cho cậu từ bỏ tất cả, cậu nhất định sẽ không đồng ý, cho nên, cậu vẫn là đi đi, kiếp nạn này là do cậu gây ra, tôi không thể giúp cậu được.

Người đàn ông trung niên vội vàng nói:

- Anh đã cứu rất nhiều người, vì sao lại không chịu cứu con tôi? Chẳng lẽ anh muốn để con trai tôi chết sao?

Ông nói chậm rãi:

- Mỗi hành gia đều có cấm kỵ của riêng mình, tôi đã không dùng cấp thuật trong hai mươi năm, nhưng con trai tôi vẫn chết, tôi có thể tìm ai để giúp đỡ đây?

Người đàn ông kia giống như đập vào cái bàn, một tiếng "ầm" vang lên, ngay sau đó ông ta nói:

- Tốt, tốt lắm, cấm kỵ của Hàn gia các người tôi hiểu, lần này tôi tới đây vốn không ôm hy vọng gì nhiều, nếu đã như vậy, tôi đi!

Tiếng bước chân truyền đến, người đàn ông đi tới gần cánh cửa, lại nói một câu:

- Đừng quên, ông còn có một đứa cháu trai, có bản lĩnh, ông liền đem điều cấm kỵ đó phá vỡ đi!

Giọng của ông vẫn rất bình tĩnh, như thể ông đang hút tẩu thuốc của mình trên bàn và từ từ nói:

- Cậu cũng vậy. Nếu cậu không nghe lời khuyên của tôi, không ai có thể cứu cậu khi điều cấm kỵ đến.

Người đàn ông quay người rời đi. Đến khi tôi chạy đến trước cửa phòng, lại không thấy được bóng dáng của hai người đó.

Vài câu đối thoại không đầu không đuôi của bọn họ, tôi thực sự không hiểu lắm, tôi chạy vào nhà, và thấy gương mặt u sầu của ông, ông nhìn tôi và không nói gì cả.

Tôi nhìn lên cái bàn, có một dấu tay in rõ ràng trên đó, khiến cho tôi hoảng sợ.

Chuyện này tuy hơi quái dị, nhưng tôi nhanh chóng quên đi vì tôi còn nhỏ, chỉ là từ ngày hôm sau, không biết tại sao, người bệnh tới trong nhà gặp ông tôi để chữa bệnh ngày càng ít.

Khuôn mặt luôn nở một nụ cười hòa ái của ông tôi, giờ đây đã bị thay thế bởi một khuôn mặt suốt ngày cau có, ông hay ngồi một góc và tỏ ra chán nản, bao thuốc lá sợi thì ông treo lên trên trần nhà, và từ đó ông không bao giờ hút thuốc nữa

Tuy nhiên, ông nội đã đưa cho tôi một túi giấy cỡ ngón tay, mặt trên túi vẽ một hoa văn kỳ lạ, tôi không muốn mang nó tí nào. Nhưng ông lại nghiêm túc nói cho tôi đây là đồ vật có thể cứu mạng và tôi phải mang nó lên, nếu gặp lúc tính mạng bị đe dọa, liền dùng lực phá nát cái túi này.

Tôi bị câu nói của ông làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn đem túi tiền mang ở trên cổ, tuy rằng tôi rất tò mò, nhưng trong lòng lại cầu khẩn tốt nhất đừng có đến lúc phải phá vỡ cái túi này.

Năm nay, tôi đã 15 tuổi, tới tháng ba này là tôi phải lên trường cấp ba để đi học. Trong khu vực quanh đây, tôi đã được xem như là một người đàn ông rồi, nhiều đứa trẻ tuổi tác như tôi giờ đây đã là một nửa sức lao động trong nhà.

Nhưng ông lại bắt tôi phải đi học, ông nói đọc sách mới có tiến bộ được, mới có cơ hội bước ra khỏi ngọn núi này, đi ra thế giới bên ngoài và bắt đầu một cuộc sống mới của mình.

Vào lúc đó, tôi đối với điều ông nói tới cũng rất khát khao, cũng thường ngây thơ nghĩ rằng khi tôi lớn lên, thi vào đại học thì sẽ đi kiếm tiền, lúc đó tôi có thể đưa ông vào thành phố và hai người sống hạnh phúc bên nhau.

Chỉ tiếc rằng, lúc đó tôi chỉ dừng lại ở việc tưởng tượng cuộc sống trong thành phố và cứ nghĩ nơi đó là một thiên đường.

Tuy nhiên, loại ảo tưởng này của tôi đột nhiên bị phá vỡ chỉ sau một ngày, từ đó trở đi, tôi mới hiểu được thế giới này có rất nhiều điều đáng sợ, không tốt như tưởng tượng của tôi.

Thậm chí, còn tệ hơn những gì tôi nghĩ.

Tôi đã nói ở khúc trước, lúc này người tới tìm ông nội tôi chữa bệnh, càng ngày càng ít, ở trong thôn, có những tin đồn thất thiệt nổi lên, nói ông tôi cũng không có tài năng gì, chữa bệnh cho người khác cũng chỉ là khám chữa qua loa, không lợi hại bằng Mã tiên sinh ở thôn phía Nam.

Mã tiên sinh này, tôi cũng nghe nói qua, nghe nói ông ta đến đây vài năm trước và ở lại luôn nơi đây, suốt ngày ở trong nhà, rất hiếm khi thấy ông ta ra ngoài. Nhưng lại dựa vào một phương thuốc cổ truyền từ đời tổ tiên, chữa trị hết rất nhiều căn bệnh lâu năm mà người dân vẫn không chữa được, hơn nữa còn tuyên bố có bệnh ăn vào sẽ hết bệnh, người không bị bệnh ăn vào thì thân thể sẽ cường tráng, học hành kém cỏi chỉ cần ăn vào liền sẽ thi đậu cấp ba, phụ nữ không có con, ăn vào thì sẽ có con ngay, và còn nhiều điều khác nữa...

Mọi người xung quanh đối với phương thuốc của hắn thờ phụng như thần tiên, ở một lần ngẫu nhiên, tôi cũng được thấy qua loại thuốc kia, chỉ là bột phấn màu xám trắng rất bình thường, nói là dùng với nước. Chỉ cần sử dụng trong một tháng liền sẽ có hiệu quả, tuy rằng giá tiền rất cao, nhưng mọi người đập nồi dìm thuyền cũng muốn mua cho được loại thuốc này, điều này làm cho tôi rất khó hiểu.

Càng làm cho tôi khó hiểu hơn chính là mọi người sau khi ăn, quả thật có hiệu quả, ngay cả một ông lão nằm liệt giường ở trong thôn chỉ cần ăn vào loại thuốc này cũng có thể chạy nhảy khắp thôn.

Vấn đề này, tôi từng hỏi qua ông nội, nhưng khi nghe xong, ông nội cau mày lại, hiếm thấy nghiêm túc dặn dò tôi:

- Việc gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên để các việc quanh đây ảnh hưởng đến con, yên tâm đọc sách, không cần chạy vòng vòng khắp nơi, đợi đến lúc con đi học cấp ba cũng đừng đem việc này nói với người khác.

Tôi muốn hỏi tiếp, ông nội đột nhiên ho sù sụ lên, sau đó ông lắc đầu, từ chối trả lời bất kỳ điều gì.

Tuy tôi rất hiếu kỳ, nhưng cũng không để ở trong lòng, chỉ đợi cho đến khi mình lên học trung học, đối với tôi lúc này, thế giới bên ngoài hấp dẫn nhiều hơn so với vùng quê nhỏ bé này.

Mùa hè năm nay, tôi cùng với hai người bạn của mình hẹn nhau lên núi đi chơi, chúng tôi khởi hành khi rời còn sương sớm, đi qua vài đỉnh núi, hái rất nhiều quả dại. Lúc sắp đến buổi trưa, chúng tôi liền kéo quân trở về.

Lúc trở về, chúng tôi chọn một con đường tắt để đi, sẽ gần hơn so với đi đường bên ngoài, trong chúng ta ba người, chỉ có mình Vương béo đã đi qua con đường này nên hắn chịu trách nhiệm dẫn đường, tôi cùng một với người bạn học đeo mắt kiếng đi phía sau.

Đi con đường này thật không dễ dàng, cây mọc tùm lum, đá gồ ghề lởm chởm, cao hơn nửa người so với chúng tôi. Chúng tôi đi một lúc được bảy tám vòng, Vương béo bắt đầu bối rối, bởi vì tên này phát hiện mình đã đi lạc đường.

Hắn lạc đường, vậy cả ba chúng ta cùng nhau lạc đường, tôi không có đổ lỗi cho hắn, sớm biết như thế liền đi đường bên ngoài cho xong, tuy hơi xa nhưng không gặp phải điều gì, ở đây nếu gặp một ít loài rắn độc, bị cắn trúng một phát có mà đi đánh cờ với Diêm Vương.

Nếu mà gặp được điều gì không giải thích được, thì còn tồi tệ hơn...

Nói tới đây, tôi bỗng nhiên nhớ tới ông nội đã từng nói qua một điều cấm kỵ, đó là vào giữa trưa nắng gắt thì không nên đi dã ngoại. Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này mặt trời đã đứng trên đỉnh đầu, đây chính là lúc buổi trưa nắng gắt...

Tôi vừa nghĩ tới đây, mũi của tôi lại ngửi tới một mùi hôi thúi, Vương béo đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào phía trước, giọng nói có chút run rẩy:

- Các ngươi...... Mau đến xem...... Nơi đó.....

Dịch: Quốc Thắng

Beta: Quốc Thắng

Team: MBMH Translate