Bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, bà chủ nhà nghỉ gõ cửa.

"Ôn Hàn, cô có ở trong đó không?"

Ôn Hàn nhìn Trình Mục Vân, anh hơi nháy mắt, ra hiệu cô đi mở cửa. Ôn Hàn mở cửa, bắt gặp gương mặt tươi cười của bà chủ: "Mãi mới sấy xong, không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô đấy chứ?"

Ôn Hàn đứng chắn ở cánh cửa. Cảm giác bàn tay Trình Mục Vân đặt lên lưng mình, toàn thân cô cứng đờ, nhưng khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Bình thường tôi hay thức khuya, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ."

"Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Moscow đúng không?" Bà chủ tỏ ra nhiệt tình: "Tôi từng sống ở đó một thời gian dài."

"Chị từng đến Moscow ư?"

"Ừ." Bà chủ nở nụ cười khó hiểu: "Tôi từng đi rất nhiều lần."

Hai người lại nói chuyện đôi ba câu.

Bàn tay đặt trên lưng Ôn Hàn biến mất. Anh muốn làm gì?

Cô không nghe thấy tiếng bước chân.

Ôn Hàn đang còn đang nghi hoặc, căn phòng phía sau cô bỗng dưng bật đèn sáng.

Ôn Hàn thót tim, cô tỏ ra bối rối: "Trong phòng tôi... có người."

"Cô có khách à?" Bà chủ lập tức nhét đống chăn và ga trải giường vào tay cô: "Vậy tôi đi trước đây."

Vừa quay người, bà chủ liền cười cười.

Ôn Hàn ngượng ngùng, quay người khóa trái cửa. Cô bỏ đống chăn ga cotton mềm mại đã được sấy khô xuống giường. Cô thấy hơi ảo não vì phản ứng của mình vừa rồi. Thật ra, cô không cần xấu hổ, bởi một khi cô không mở toang cửa, ai biết được người ở bên trong là nam hay là nữ? Là khách trọ trong nhà nghỉ này hay du khách ở bên ngoài? Cũng bởi vì tâm lý lén lút vụng trộm, cô mới thần hồn nát thần tính, không muốn để người khác bắt gặp.

Nhưng sáng sớm hôm nay từ phòng giặt đồ đi ra, cô đã gặp thằng bé gác cửa.

Ôn Hàn thấp thỏm không yên. Không biết có phải bà chủ thông tuệ của nhà nghỉ đã nhìn ra mọi chuyện?

Trình Mục Vân từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, trên tay anh cầm một cái khăn mặt ướt. Anh tiến về phía Ôn Hàn: "Để tôi vẽ Henna tattoo cho em."

"Henna tattoo?" Ôn Hàn ngẩn người: "Anh biết vẽ sao?"

"Trước đây tôi từng học một thời gian." Anh nói khẽ: "Em có làn da trắng, rất thích hợp với trò nghệ thuật này." Anh dùng khăn mặt lau sạch cánh tay cô, sau đó rút mười mấy túyp thuốc màu từ túi quần ném xuống giường.

"Sau khi vẽ xong, tôi có phải ngồi im một lúc lâu?" Ôn Hàn hồi tưởng lại.

Cô nhớ lúc ở Ấn Độ, cô nhìn thấy một người vẽ Henna tattoo lên hai tay. Sau đó, cô ta phải ngồi một chỗ hai tiếng đồng hồ để hình vẽ lên màu.

"Đại khái là vậy."

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ mờ của các nhà nghỉ ở xung quanh hắt vào phòng. Ánh sáng nhiều màu sắc từ một quán bar mới khai trương xuyên qua cây cối, chiếu qua tấm kính lên trần nhà.

"Hãy nói cho tôi biết, em muốn ngay bây giờ, hay là để tôi vẽ cho em trước." Trình Mục Vân thì thầm bên tai cô.

Ôn Hàn trừng mắt nhìn anh.

Trình Mục Vân cười khẽ một tiếng, tự quyết định trước khi cô trả lời.

Anh cởi áo phông dài tay của Ôn Hàn, giữ chặt cổ tay phải của cô. Sau đó, anh lấy tuýp thuốc màu, một chân đứng bên cạnh giường, một chân quỳ trên giường, cúi thấp người bóp túyp thuốc.

Thuốc màu phun xuống đầu ngón tay của Ôn Hàn.

Thuốc màu mát lạnh, trong khi làn da cô nóng bỏng.

Ban đầu, Ôn Hàn không mấy thoải mái, vì dù sao cô cũng chỉ mặc mỗi áo lót, nằm sấp trên giường, ngay trước mặt người đàn ông. Điều này khiến cô có cảm giác bất an. Nhưng một lúc sau, cô bắt đầu thưởng thức tác phẩm của anh. Trình Mục Vân cụp mi, ánh mắt của anh chỉ tập trung vào làn da ở đầu tuýp thuốc. Anh vẽ từ ngón tay Ôn Hàn lên đến mu bàn tay. Ban đầu chỉ là sợi dây leo. Dần dần, tận cùng của sợi dây leo xuất hiện một bông hoa sen.

Hoa sen mọc trên dây leo?

Một sự kết hợp kỳ quái.

"Tại sao... anh hoàn tục?" Ôn Hàn mở miệng nói chuyện, nhằm mục đích xóa tan bầu không khí yên tĩnh bất thường này.

Cô và anh vẫn chỉ là người xa lạ. Cô vẫn không hay biết điều gì về anh.

Tuy Ôn Hàn thầm khuyên nhủ bản thân đừng hỏi han quá nhiều, để tránh tình trạng càng hiểu rõ về người đàn ông, cô sẽ càng dựa dẫm vào anh. Nhưng trong lòng cô luôn có một tiếng nói, nhẹ nhàng truy vấn cô... Lẽ nào cô thật sự không rung động trước người đàn ông này?

Trình Mục Vân vẽ rất nghiêm túc. Anh nói nhỏ: "Trái tim tôi đã quy y, ở bất cứ nơi nào, làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng khác biệt. Cho dù tôi cùng em làm tình cũng vậy thôi." Trong khi nói chuyện, bàn tay anh vẫn không ngừng nghỉ. Anh bắt đầu vẽ lên cánh tay Ôn Hàn, trên sợi dây leo không phải là bông hoa sen nhỏ mà là một đóa hoa lớn, cánh hoa tầng tầng lớp lớp.

"Nễu đã trì giới (giữ giới), thì "dục" cũng là một đại giới." Ôn Hàn cất giọng nhỏ nhẹ.

"Hả? Em cho là như vậy sao?"

"Kể cả người không tin đạo Phật cũng biết rõ..."

"Cho dù phá giới thì sao chứ?"

Trình Mục Vân bỏ tuýp thuốc màu xuống giường. Ngón tay anh thuận theo sống lưng Ôn Hàn, từ trên lướt xuống dưới. Đường nét sống lưng cô rất rõ ràng, cột xương sống hõm xuống. Anh từ tốn cởi quần dài của cô. Ôn Hàn nhắm mắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân cô nóng ran. Khi ngón tay anh thăm dò sâu bên trong cơ thể cô, Ôn Hàn né tránh theo phản xạ. Trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an vì không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

"Đừng động đậy." Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp: "Em hãy giữ nguyên tư thế này, đừng làm hỏng mấy bông hoa sen."

Ôn Hàn cắn môi. Bởi vì không được động đậy, cánh tay cô cứng đờ đến mức hơi tê liệt.

Cô không thể nhúc nhích. Trong khi Trình Mục Vân cố tình giày vò cô. Ngón tay của anh bắt đầu hoạt động.

Mồ hôi rịn đầy lưng Ôn Hàn. Trình Mục Vân ghé sát mặt, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: "Em có thể kêu thoải mái." Cô không chịu nghe theo, anh lập tức mạnh tay hơn một chút.

Ôn Hàn không chịu nổi, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

"Giữa cấm dục và buông thả bản thân có một khoảng thời gian rất tuyệt diệu." Anh thì thầm bên tai cô: "Em không cảm thấy sao?"

Anh cầm dục, nhưng để cô giải phóng dục vọng.

Thân thể của hai người tựa hồ vĩnh viễn cách một khoảng không gian. Anh nói anh muốn cô, tuy nhiên cuối cùng chỉ giúp cô từ từ học cách hưởng thụ.

Ôn Hàn túm lấy ga trải giường, cô muốn làm dịu đi phản ứng nghênh hợp người đàn ông theo bản năng. Trình Mục Vân gọi khẽ tên cô, gọi cô là "em yêu". Vào thời khắc đó, Ôn Hàn thậm chí có ảo giác, anh đã yêu cô.

Đó là một tình yêu sét đánh.

Một lúc sau, khi Ôn Hàn mệt mỏi rã rời, Trình Mục Vân nói với cô, cô đã có thể tự do hoạt động. Ôn Hàn làm gì còn sức lực hoạt động, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Văn Hạo đến gõ cửa phòng.

Ôn Hàn mơ mơ hồ hồ thức dậy, nhìn hình vẽ hoa sen trên hai cánh tay mình. Cô biết hôm nay dù muốn ra ngoài, cô cũng chỉ có thể đi một mình. Quả thực cô không có cách nào giải thích với bạn đồng hành về việc trên tay cô đột nhiên xuất hiện hình vẽ Henna tattoo sau một đêm. Chắc cô phải một mình ra ngoài. Đến khi quay về, cô còn có thể giải thích gặp nghệ nhân vẽ Henna tattoo trên đường phố...

Hôm nay cả nhóm vốn có dự định đi chèo xuồng, nhưng nghe Ôn Hàn nói khó chịu trong người, Vương Văn Hạo liền thay đổi kế hoạch.

Anh ta ở ngoài cửa nói với Ôn Hàn, anh ta sẽ đi dạo ở gần đây.

Ôn Hàn "vâng" một tiếng, im lặng lắng nghe tiếng bước chân của Vương Văn Hạo mỗi lúc một xa.

Sau đó, cô cúi đầu ngắm gương mặt đang ngủ say của Trình Mục Vân.

Đây là lần đầu tiên anh yên tĩnh như vậy trước mặt cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của anh.

Trình Mục Vân đột nhiên giơ tay vuốt đùi Ôn Hàn: "Người đàn ông này có một sự nhiệt tình khiến người khác đố kỵ đối với em. Đáng tiếc, anh ta không thích hợp với em."

Anh lười đến mức không thèm mở mắt.

Ôn Hàn lẩm bẩm, như nói cho bản thân nghe: "Tôi cũng không thích hợp với anh ấy."

Nếu thích hợp, cô và Vương Văn Hạo đã không giậm chân tại chỗ lâu như vậy.

"Em có muốn ở lại nơi này không?" Trình Mục Vân mở mắt.

Ôn Hàn nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, anh cũng nhìn cô.

Cô không dám trả lời. Tuy cô biết mình không thể đến với Vương Văn Hạo, nhưng cô cũng không dám tùy tiện ở lại nơi đây. Cô không có người thân bạn bè ở Nepal, chỉ dựa vào mấy đêm triền miên mà bảo cô ở lại...

Cô không dám.

Trình Mục Vân nhìn vào mắt Ôn Hàn, khóe miệng anh ẩn hiện nụ cười như có như không.

Anh thò tay ra khỏi chăn bông, nắm tay cô đặt lên bộ phận đàn ông đã thức tỉnh.

"Giúp tôi giải quyết." Anh nhẹ nhàng dụ dỗ cô.

Tay anh cầm lấy mu bàn tay của Ôn Hàn, hướng dẫn cô cầm vào chỗ đó, từ từ dạy cô cử động.

Tim Ôn Hàn đập thình thịch trong lồng ngực, mặt cô đỏ bừng.

Những chuyện như thế này, trước kia Ôn Hàn chưa từng nghĩ tới...

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân. Ôn Hàn giật mình, vội thu tay về.

Cánh cửa vang lên vài tiếng gõ cốc cốc.

"Ông chủ Vân." Cuối cùng cũng có người mở miệng: "Anh có điện thoại đường dài gọi vào chỗ tôi."

Là bà chủ nhà nghỉ... Ôn Hàn lập tức quay đầu nhìn Trình Mục Vân.

Có thêm một người biết anh đang ở phòng cô?

"Cho tôi một phút đồng hồ." Trình Mục Vân vừa nói vừa ngồi dậy. Anh chống một tay xuống giường, một tay bóp huyệt thái dương.

"Sao chị ấy biết anh đang ở chỗ tôi?" Ôn Hàn vô cùng kinh ngạc.

"Chị ta là người bạn lâu năm của tôi, biết tôi ở cùng cô gái nào cũng là chuyện bình thường." Trình Mục Vân đi chân không xuống giường, mặc áo sơ mi và đi giày. Đôi mắt đan phượng của anh thấp thoáng ý cười: "Lúc tức giận, em cũng rất đẹp." Anh cầm áo khoác của mình, cúi xuống ép cô đón nhận nụ hôn của anh.

Ôn Hàn giống như bị rình trộm chuyện riêng tư, cô cảm thấy hơi bực bội và bất an nên đẩy người Trình Mục Vân.

Anh rời khỏi đôi môi cô, đưa trán cọ nhẹ vào trán cô: "Em yên tâm, sẽ không có ai biết chuyện của chúng ta. Tôi đi đây."

Anh giúp cô đóng cửa.

Bà chủ đang ở một đầu hành lang tầng ba. Chị ta mở toang cửa sổ, để không khí trong lành của buổi sớm mai tràn vào cả tầng ba. Nghe tiếng bước chân của Trình Mục Vân, chị ta cảm thấy thú vị, mỉm cười: "Vui quên cả đường về?"

Trình Mục Vân cầm áo khoác, ra hiệu bà chủ cùng anh xuống tầng dưới.

Hai nguời xuống tầng một, vào phòng của Tiểu Hồ Ly. Anh ngồi xuống ghế sofa, Tiểu Hồ Ly nhanh chóng đưa đến một ly trà sữa nóng đặc trưng của Nepal. Trình Mục Vân cảm thấy hơi mệt mỏi, anh cởi hai cúc áo sơ mi, cầm cốc trà uống một ngụm. Bà chủ nhìn anh: "Anh thích con bé đó thật sao?"

Trình Mục Vân vắt tay lên thành ghế, lười nhác tựa người về phía sau, không lên tiếng phủ nhận.

"Anh không sợ con bé có thân phận đặc biệt? Có lần anh nói, anh từng gặp cô ta vào nửa năm trước?"

Trình Mục Vân nhướng mắt nhìn bà chủ: "Tôi đã sờ từng tấc da trên người cô ấy, hiểu rõ thân thể cô ấy hơn chính bản thân cô ấy. Cơ thể của cô ấy rất đơn thuần." Không có dấu vết huấn luyện đặc biệt.

"Vậy thì lạ thật đấy, không ngờ Vương Văn Hạo lại đưa mấy người dân bình thường đi du lịch."

"Đây là thủ thuật che mắt không tồi." Trình Mục Vân giải thích: "Ba người còn lại đều là công dân nước Nga. Một khi đụng phải hình cảnh quốc tế, bọn họ có thể trở thành lá bài hữu hiệu."

Tiểu Hồ Ly cười cười, đi đến bên cửa sổ, ngắm đám trai Tây gái Tây đi lại trên đường phố: "Vừa rồi trước khi ra ngoài, Vương Văn Hạo còn hỏi tôi về trò Rafting trên sông Trisuli."

Rafting" tức chèo xuồng vượt sông suối, đây là trò thể thao kích thích mang đẳng cấp quốc tế, có tính hào hứng, hấp dẫn, có sức lôi cuốn cao. Đây là trò chơi hấp dẫn lý thú nhưng cũng không kém phần phiêu lưu mạo hiểm bởi sự thử thách của thiên nhiên với các ghềnh thác và uy lực cuồn cuộn của dòng nước chảy trên sông. Bạn sẽ chinh phục được dòng chảy, sảng khoái lái tay chèo và thở phào khi về đến đích.

"Tối qua gặp tôi, anh ta cũng nói, tiếp theo sẽ là hoạt động chèo xuồng trên sông." Trình Mục Vân tiếp tục uống trà sữa để cổ họng đỡ khô rát. Việc cấm dục cả buổi tối hôm qua khiến các sợi dây thần kinh trên người anh căng cứng. Cuối cùng anh cũng thừa nhận, sex là thứ khiến con người dễ hưng phấn nhưng cũng mệt mỏi nhất. "Tôi không thích giết thời gian bằng cách cả ngày ngồi trên thuyền cao su, nghe tiếng gào thét mất khống chế của đám du khách."

Hơn nữa, với tư cách là "người vận chuyển", anh và Mạnh Lương Xuyên còn phải mang theo hàng hóa cùng bọn họ đi chơi trên sông.

Đây quả là lịch trình hành hạ con người.

"Hoạt động Rafting ít nhất cũng kéo dài trong hai ngày một đêm. Anh nói xem, liệu có phải anh ta định giao hàng vào đêm dã ngoại?"

"Có khả năng đó." Trình Mục Vân chau mày. Đầu óc anh bắt đầu vang lên tiếng la hét của đám phụ nữ, thậm chí cả đàn ông.

Lúc này, Trình Mục Vân đang ngồi đối diện thấm thảm mang phong cách Tây Tạng treo trên tường.

Hình vẽ trên tấm thảm là ngôi chùa và một hàng "Chuyển kinh luân". Nhưng anh lại nghĩ tới bông hoa sen trên cánh tay Ôn Hàn.