Ôn Hàn đi theo đoàn người bôn ba mười mấy giờ, đi cả đêm không ngừng nghỉ, rốt cuộc cũng tới Kathmandu. Trước khi vào trong thành phố tất cả mọi người phân tán thành từng nhóm nhỏ, chia theo từng tốp, mười mấy đi vào thành phố. Đến cuối cùng, chỉ còn cô cùng Trình Mục Vân.

Trình Mục Vân cùng cô thay một bộ đồ sạch sẽ khác, nơi này thời tiết âm u, mưa dầm, rất dễ dàng để ẩn vào trong đám đông.

"Chúng ta đi chỗ nào?" Cô nhẹ giọng hỏi anh sau khi hai người chào tạm biệt Chu Khắc và người đàn ông đeo kính đen kia.

"Đưa em tới đại sứ quán." Anh nói, "Tới nơi đó, em yêu cầu họ trợ giúp cho em. Nếu có người hoài nghi, em nói đêm đó được người khác cứu ra, sau khi đi ra thì đi bộ về nơi này."

Ý tứ của anh thật quá rõ ràng. Không chỉ riêng việc quen biết anh, mà những việc gì đã xảy ra đêm hôm đó cô đều không được nói ra, chỉ được giấu kín trong lòng. Ánh mắt của cô có chút thay đổi.

Ánh mắt của Trình Mục Vân hơi có chút thâm ý nhìn cô một cái, một bàn tay tùy ý đặt lên vai cô, giống như các đôi yêu đương khác, nhỏ giọng nói chuyện như những người du khách nước ngoài vậy, " Em cần cầm hành lý và hộ chiếu của em."

"Sau đó thì sao?" Cô thốt ra, " Anh đi đâu?"

Từ tối hôm qua đến bây giờ, anh chưa từng nói kế tiếp anh sẽ làm gì, hay là đi đâu. Chuyện tối hôm qua chẳng phải đã xong rồi sao? Anh cùng Mạnh Lương Xuyên đi với nhau là có mục đích và cũng đã nói qua với cô rằng hai người đang đi tìm nơi ẩn nấp của một nhóm buôn lậu lớn. Tuy rằng chỉ mấy chữ nhưng cô đoán rằng anh có lẽ là một cảnh sát.

Anh mỉm cười, cũng không đáp lại.

"Em thật sự rất nhanh phải đi, nhất định phải trở về. Anh sẽ đi Moscow tìm em chứ?" Cô nghĩ tới anh từng nói qua, đời này cũng không gặp ở Moscow, lại nhẹ giọng hỏi lại, "Anh không thể nhập cảnh ở Moscow sao?" Anh vẫn không trả lời cô.

Cô không biết làm như thế nào để tiếp tục cuộc đối thoại này nữa.

Hai người đang đứng ở bờ sông Bagmati, bên cạnh là đền thờ Pashupatinath. Đây là nơi hỏa táng ngoài trời lớn nhất ở Nepal.

Dù là thi thể của dân nghèo hay quý tộc đều được thiêu trên đài rồi chôn cất ở hai bên bờ sông. Trong không khí ẩm ướt là mùi tanh tưởi của thi thể bị đốt cháy, thế nhưng những người canh chừng đống lửa đó rất thành kính.

Ôn Hàn cũng từng bắt gặp cảnh hỏa táng bên bờ sông Hằng ở Ấn Độ, nhưng cũng chỉ đứng ở bờ bên kia nhìn sang. Còn bây giờ, cô đang tham dự vào trong đó. Cách đó xa xa mấy chục bước chân là một đài mai táng, đang đốt cháy thi thể ở trên đó.

Bỗng nhiên, Trình Mục Vân nắm vai cô, xoay cô lại, dùng cơ thể của anh tạm thời che khuất tầm mắt cô, anh cúi đầu, "Anh hơi đói, em thì sao?"

Cô bị động tác của anh làm cho giật mình. Nơi này là nơi hỏa táng, tất cả mọi người đang thành kính siêu độ cho vong linh. Nhưng anh lại ngang nhiên thân thiết như thế, hơi thở nóng rực biểu lộ rõ anh muốn làm gì. Sau lưng cô vài bước chân là vách tường đền thờ, đối mặt với anh đài hỏa thiêu ven bờ sông Bagmati.

Nước mưa hòa cùng làn gió ban mai tạt vào mặt hai người.

Anh kéo mũ của chiếc áo leo núi lên, cắn môi cô trong chớp mắt, giống như đang mút lấy thứ nước trái cây ngon tuyệt vời, dùng lực mút mạnh cùng hàm răng giảo hoạt khiến đầu lưỡi cô phải lộ ra ngoài, cho cô một nụ hôn sâu trước mặt mọi người mà không kiêng kị gì. Cả quá trình không tới một phút, sau khi buông nhau ra, cô đã thở hổn hển, đầu hơi choáng váng.

Anh cho tay vào cổ áo cô, chạm vào bộ ngực mềm mại, sau đó còn tham luyến bóp nhẹ hai cái. Đến khi cảm thấy cô đẩy mình, anh mới dừng tay, kết thúc một phút đồng hồ ve vãn nguy hiểm này.

Sống, phải sống, phải sống đến ngày trở lại Moscow.

Giống như có nguy hiểm rất lớn đang đến gần vậy.

Trình Mục Vân khép kín cổ áo lại cho cô, "Anh biết một chỗ không tệ lắm, ở gần đây thôi, để em lấp đầy bụng chắc là không khó."

"Ừm." Ôn Hàn nghĩ ăn cơm trước đã, mười mấy tiếng qua hai người không ăn được thứ gì ra hồn, chờ ăn xong rồi từ từ hỏi.

Khi cô ngồi xuống quán ăn nhỏ ở Kathmandu, cầm lấy thực đơn, dường như cô đã trở lại nhân gian. Đúng vậy, lại là người. Một chút nguy hiểm kia cũng biến mất.

Nơi này dù đơn sơ nhưng có khăn trải bàn sạch sẽ, còn có thực đơn thoạt nhìn không khó ăn. Rất nhanh, trước mặt hai người có hai chiếc mâm inox gồm cơm đi kèm với cà ri khoai tây, cà rốt và cà ri gà.

Một chén súp đặc. Đây chính là món ăn bản xứ cô ghét nhất khi vừa tới Nepal. Nhưng bây giờ lại rất muốn ăn.

"Em yêu, ăn nhiều một chút." Anh vừa vuốt cái nĩa màu bạc trong tay bắt đầu thưởng thức món ăn vừa nói khẽ, "Em cũng biết đàn ông luôn hy vọng người phụ nữ của mình hơi tròn trịa một chút."

Cô đỏ mặt, cúi đầu, xiên một miếng khoai tây, vừa ăn vừa nghĩ không biết tướng ăn của mình có khó nhìn hay không.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cầm dao của cô, giống như đang chờ cô ăn xong, vô cùng lịch sự cũng vô cùng không có kiên nhẫn. Cô bị anh trêu chọc đến mức đứng ngồi không yên. Cô lại nghĩ tới mười mấy tiếng đồng hồ trước.

Lần đầu, so với cô tưởng tượng còn đau hơn nhiều.

Cũng không giống như chỗ đau ở vai, giống như có người từ trong thân thể của cô xé rách chỗ mềm yếu nhất vậy, anh không nói lời nào, động tác chậm rãi, làm cho cô thích ứng được sự động chạm nguyên thủy nhất giữa đàn ông và phụ nữ. Nhưng cũng không phải là quá tuyệt vời.

Cô thậm chí cảm thấy lúc đó không bằng lần anh từng ở trong khách sạn dùng phương thức khác, tốt đẹp như vậy, chậm rãi như vậy, thậm chí cô dần đánh mất sức phán đoán của chính mình nhịn không được mà hùa theo ý nghĩ của anh. Anh nhẹ giọng thì thầm để hai chân của cô ôm lấy hông của mình, càng thêm thân mật với anh hơn. Mà Ôn Hàn của lúc đó thì càng lúc càng bất lực, phía sau lưng còn bị ma sát không ngừng nhưng tất cả tinh thần cùng ý thức đều chậm rãi hội tụ đến một điểm, nơi đang bị anh không ngừng xỏ xuyên qua, rút ra rồi lại tiến vào, vĩnh viễn không dừng lại.

Cứ như vậy hai người đã quên mất mình đang ở đâu.

Giống như ở trong khách sạn tại thủ đô Nepal kia, toàn bộ không gian dường như chỉ còn anh và cô.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh thấp giọng hỏi, giống như có thể nhìn thấu cô.

"Không có gì." Có chút mất tự nhiên, mặt cô đỏ lên.

"Anh đi ra ngoài hút thuốc." Anh nói.

Cô không tin ngẩng đầu, còn chưa từng thấy anh hút thuốc, ngoại trừ đêm đó trong khách sạn, anh hút thuốc lào, thì anh đối với loại vật này cũng không cảm thấy hứng thú.

"Không nỡ để anh đi ra ngoài sao?" Anh đùa cô.

Cô trái lương tâm lắc đầu. Trình Mục Vân chầm chậm đem khăn ăn đặt lên bàn. Ôn Hàn nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt anh sâu hun hút như dòng nước xoáy vậy.

"Anh sẽ quay lại ngay." Anh nhẹ giọng nói.

Ôn Hàn gật đầu.

Trình Mục Vân đi ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn bốn phía, xuyên thấu qua cửa kính nhìn thoáng qua trong quán ăn cô gái cúi đầu ăn gì đó. Anh mặc một đồ leo núi màu đen có mũ trùm đầu, đối phó được với không khí ẩm ướt với những cơn mưa lất phất, còn nặng mùi axit từ những thi thể đang được hỏa thiêu phía xa. Anh đi qua một con đường, im lặng đi tới ngã tư đường, sau đó đi sâu vào bên trong.

Hơn mười phút sau Ôn Hàn vẫn còn chưa thấy anh trở lại, đã bắt đầu đứng ngồi không yên, qua nửa giờ, Ôn Hàn rốt cục cũng nhận ra anh sẽ không quay trở lại.

Cô nhìn khung cảnh ngoài phố, nắm chặt dĩa thức ăn. Lần trước ở nơi đóng quân đó, anh ít nhất còn có thể nói với cô.

Lúc này đây, có nên chờ thêm chút nữa hay không, có lẽ anh đi mua thuốc? Trong lòng cô bàng hoàng suốt hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Có người đến hỏi cô có muốn dọn bàn hay không, cô quay đầu nhìn, ánh mắt đỏ lên, nhẹ giọng dùng tiếng Anh nói, "Xin lỗi, tôi không có mang tiền theo, có thể..." Cô có thể mượn tiền ở đâu đây? Trên người cô chỉ có bộ quần áo này thôi.

"Người đàn ông đi cùng cô đã thanh toán rồi." Phục vụ dùng tiếng Anh không rõ, cũng may có thể biểu đạt được ý muốn nói.

Thuận tiện, phục vụ còn đưa cho cô một tờ giấy.

Bên trong tờ giấy, đơn giản chỉ vẽ đường đi, dùng bút chì làm bằng than đen, cũng không lưu lại bất kỳ chữ nào.

Cô đi ra cửa, đứng giữa cánh cửa thủy tinh đưa mắt nhìn xung quanh bốn phía, không thấy anh, nhìn tờ giấy trong tay, bước chân có phần chột dạ bắt đầu tìm kiếm nơi mà anh đã vẽ. Giống như từ khi nhìn thấy cô liền hiểu được, nơi đó không có anh, cho nên khi cô đến chỗ đại sứ quán, cũng không có gì quá kinh ngạc.

Cho đến khi Agassi xông tới, ôm lấy cô, "Ôn Hàn, Ôn Hàn, cậu còn sống, cậu còn sống..." Agassi khóc lớn, nói liên miên không ngừng, "Cảnh sát nói anh ta là người xấu, hại chúng ta. Vương Văn Hạo thật vất vả trốn đi, bị thương rất nhiều nơi trên người, hiện tại bị anh ta trói đi rồi. Ôn Hàn, Ôn Hàn, cậu có biết người kia ở đâu không?"

Ôn Hàn ngây ngốc nhìn Agassi, tùy ý cô ấy day day cánh tay mình. Phát hiện, bản thân mình căn bản không nói ra được gì.

Ngoại trừ việc biết anh có người bạn Mạnh Lương Xuyên là đặc công ra thì cô không biết gì nữa, nhưng đã tự động nghĩ anh là người tốt. Nhưng có một vị cảnh sát tuổi tầm trung niên đang đi về phía cô, "Cô Ôn, chúng tôi đang tìm bắt một người tên Mạnh Lương Xuyên, anh ta cấu kết với bọn buôn lậu nước ngoài, hiện tại đã trốn thoát. Tôi nghĩ, cô cần phối hợp với chúng tôi để điều tra thêm."

Ôn Hàn sửng sốt, "Tôi chỉ biết tên anh ta là Mạnh Lương Xuyên, còn lại cái gì cũng không biết."

"Nhưng đêm đó cô là do anh ta cứu ra."