Nói còn chưa dứt câu, hai mắt nàng liền trừng to, miệng há hốc đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Nhìn một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên sau khi đâm ra ngoài như không dùng sức, nhưng đi được một nửa thì chợt thay đổi. Trên khuôn mặt hắn chợt nảy sinh sát khí, kiếm gỗ tăng tốc trong nháy mắt, một đạo kiếm ý vô hình được phóng ra ngoài, mờ ảo nhưng lại giống như ngưng tụ, hoàn toàn phối hợp với pháp lực của hắn, giống như binh sĩ không để ý đến sinh tử xông về phía trước ở trên sa trường. Những nơi nó đi qua không còn một ngọn cỏ: “Đây chính là bí quyết ghi bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh: tiến tới như binh lính trên sa trường!” Phương Nguyên tựa như không thấy quả ớt nhỏ đang kinh ngạc, xuất ra kiếm thứ hai. Kiếm rơi xuống như sấm sét, ẩn chứa cả trời đất, nhìn xuống vạn vật, có thể xé nát núi cao sông lớn như xé vải. Ầm ầm! Một kiếm mang theo uy lực của sấm sét nhưng tựa như rất nhẹ nhàng, linh hoạt chém lên một khối đá xanh ở ngoài ba trượng. Không có bất cứ động tĩnh gì xảy ra nhưng chỉ sau vào phút, tảng đá đó đột nhiên vỡ tan, các mảnh vụn tựa như mưa b ắn ra khắp bốn phương tám hướng! Sau đó là kiếm thứ ba, xoay kiếm như dòng sông chặn ngang, tạo ra những bức tường gió trong vòng ba thước, không gì có thể xâm nhập. Chỉ với một kiếm đơn giản xoay ngang trước ngực, mọi mảnh đá vụn bay tới chỗ Phương Nguyên đều đột nhiên rơi xuống đất. Sau đó là kiếm thứ tư, chớp nhoáng như quỷ thần, dưới ánh sáng nhưng không hề thấy bóng dáng. Khi Phương Nguyên đánh ra một kiếm này, trong mắt quả ớt nhỏ dường như hắn đã biến mất giống như vừa gặp quỷ giữa ban ngày hoặc vừa được dán Ẩn Hình Phù. Mãi sau khi trừng mắt nhìn, mới phát hiện rằng hắn vẫn đứng tại chỗ, kiếm gỗ trong tay c ắm vào một chiếc lá khô ở dưới chân. Cùng lúc đó, quả ớt nhỏ xoay người sang chỗ khác, thì thấy ở vị trí một trượng đằng sau Phương Nguyên xuất hiện một cái hố. “Ai, cũng chỉ có thế, tiến bộ thật chậm chạp.” Phương Nguyên lại ngồi xuống dưới cây cổ tùng, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn trông tinh thần sa sút. Lăng Hồng Ba – Tổng quản Linh Dược Giám - tu vi Luyện Khí tầng tám ngây người. Thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Mãi một lúc sau mới nhìn Phương Nguyên, giọng nói run run như gặp quỷ: “Chỉ có mấy kiếm như vậy mà ngươi luyện được đến trình độ này?” Ánh mắt của Phương Nguyên vẫn trống rỗng, ngơ ngác nhìn gốc cổ tùng trước mắt. Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng, giọng nói hơi khổ sở: “Ta gặp được núi cao, thế nhưng hiện tại ta không bò lên nổi.” “Ta chỉ hận bản thân mình quá mức vụng về, rõ ràng gặp được núi cao nhưng không thể leo lên. Ta chỉ muốn leo lên trên núi để xem phong cảnh, thế nhưng ngay cả sườn núi cũng chưa leo lên được, bây giờ vẫn chỉ quanh quẩn ở dưới chân núi. Ta không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn lên núi...” Nghe được lời nói của Phương Nguyên, quả ớt nhỏ liền hiểu rõ tại sao hắn lại trở thành như vậy. Mà sắc mặt của nàng cũng dần dần trở nên hơi ngưng trọng... Nếu chỉ là uy lực của mấy kiếm này thì nàng cũng không đến mức khiếp sợ như vậy! Dù sao tu vi của nàng là Luyện Khí tầng tám, cao hơn Phương Nguyên mấy tiểu cảnh giới. Nếu hai người giao thủ thì dù kiếm đạo của Phương Nguyên có mạnh hơn gấp đôi thì cũng không phải là đối thủ của nàng. Điều khiến nàng giật mình chính là năng lực lĩnh ngộ kiếm đạo của Phương Nguyên! Chính nàng là người truyền thụ kiếm pháp cho Phương Nguyên, làm sao có thể không biết Phích Lịch Lôi Đình Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm là cái loại gì? Tên nghe thì đáng sợ nhưng thực ra chỉ là tập hợp mấy kiếm chiêu giang hồ của giới phàm tục mà thôi! Thậm chí lúc chỉ điểm Phương Nguyên nàng còn muốn đùa giỡn quái đản chứ chưa từng nghiêm túc chỉ điểm. Nói cách khác, Phương Nguyên chưa từng học được cái gì thực chất mà chỉ có bề ngoài, dù có luyện thế nào thì cũng chỉ được về mặt hình thức mà thôi... Thế mà mấy kiếm hắn vừa thi triển lại ẩn chứa rất nhiều thứ. Dù không thể nói là đã bước vào cánh cửa chính xác của kiếm đạo, nhưng rõ ràng đã có mấy phần ý cảnh. Nếu nàng không tận mắt thấy biến hóa kinh người như thế thì sẽ không thể tin nổi! “Chẳng lẽ thật sự là hắn tự ngộ ra?” Nhìn Phương Nguyên đang sa sút, bất mãn với kiếm đạo của mình, trong lòng nàng sinh ra cảm giác hơi e ngại. Luyện một vài kiếm chiêu phổ thông mà có thể luyện ra ý cảnh bất phàm như thế, ngộ tính của kẻ này phải kinh khủng đến mức nào?