Biên: nvm1997
"Một chiêu ngự vật chi thuật này của Chu sư đệ rất hay!" Chu Thanh lấy linh khí điều khiển lá khô đánh vào đầu Phương Nguyên, tất nhiên không làm tổn thương được hắn. Bất quá những đệ tử bên cạnh thấy vậy lập tức trầm trồ khen ngợi không ít, Chu Thanh Việt cũng nhìn trái ngó phải, bộ dáng rất đắc ý. Đây là thuật pháp mà sau khi đạt được Luyện Khí tầng một đại viên mãn mới có thể tu hành được, lăng không nhiếp vật, điều khiển tùy tâm của mình. Tuy rằng hắn chỉ có thể điều khiển một chiếc lá khô, không gây ra tổn thương, nhưng bên trong chiêu thức ấy đã triển lộ ra tạo nghệ của Chu Thanh Việt đối với khiển vật chi thuật là không tầm thường. Chính hắn cũng cảm giác được qua biết bao nhiêu lần thực hiện, lần này mới là lần bản thân thi triển tốt nhất. Nhất là có thể điều khiển chiếc lá khô đập vào trên đầu Phương Nguyên, mà hơn nữa còn thi triển ra ở trước mặt của Kiều sư muội, điều này càng làm cho hắn mở cờ trong bụng, trong lòng vô cùng đắc ý đến nỗi không thể diễn tả bằng lời được nữa rồi. Mấy vị đệ tử tiên môn khen hắn một tiếng cũng là tán thưởng từ đáy lòng, chỉ có Tiểu Kiều sư muội là khẽ cau mày. Phương Nguyên đang muốn ly khai, bị lá khô đánh vào trên đầu bỗng nhiên ngừng lại, nắm đấm chậm rãi nắm chặt. Hắn trầm mặc bình tĩnh hít thở, sau đó từ từ xoay người bước đến. Chu Thanh Việt giống như là không thấy rằng trong nội tâm Phương Nguyên cực kỳ tức giận, còn cười với giọng điệu trêu đùa: "Phương sư huynh, chiêu thức ngự vật chi thuật ấy chắc hẳn ngươi chưa thấy qua?" Phương Nguyên mặt không chút biểu tình, thản nhiên nói: "Thanh Dương tông sơ giai Luyện Khí có giải thích phương pháp, khoảng cách ba trượng điều khiển lấy lá khô linh động bay múa vận chuyển tùy tâm. Nhưng một thuật này của ngươi lực đạo không ngừng tản ra, lá khô vừa đi một lúc liền không biến hóa nữa, chỉ có thể coi là tầm thường!" Hắn nói lời này vô cùng nghiêm túc, ngược lại đệ tử tiên môn nghe vậy đều khẽ giật mình, cũng nhịn không được cười lên. "Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách chỉ điểm ta?" Sắc mặt Chu Thanh Việt tức thì trở nên có chút khó coi, hắn vừa rồi hỏi một câu chỉ để trêu chọc Phương Nguyên mà thôi, hắn làm gì có ý tứ hỏi hắn. Nhưng không nghĩ rằng cái tên này rõ ràng lấy nội dung bên trong Luyện Khí tâm pháp mà giảng dạy cho mình, làm cho hắn nhớ tới thời điểm trong Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành, lúc mà tên hàn môn đệ tử cao cao tại thượng kia khiến cho tình cảnh của mình vô cùng thảm, trái tim lập tức cảm thấy khó chịu. "Ngươi vừa rồi cũng nói ta vốn đứng đầu Tiên bảng. Trên Tiên bảng ngươi cũng chỉ đứng dưới ta, ta đương nhiên là có tư cách chỉ điểm ngươi!" Phương Nguyên nhàn nhạt mở miệng, thần thái vô cùng nghiêm túc. "Haha, đúng là thủ khoa Tiên bảng, khẩu khí ngược lại quả là không nhỏ!" "Thanh Dương tông lập phái đến nay được mấy nghìn năm, tạp dịch đệ tử muốn chỉ điểm đệ tử tiên môn, đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử nhỉ?" "Bất quá, hắn vừa rồi bình phẩm Chu sư đệ mấy câu ngược lại cũng không phải sai..." Một đám đệ tử tiên môn đều thầm nở nụ cười, ánh mắt chuyển đến trên người Phương Nguyên. "Ài, Phương sư đệ, đi thôi đi thôi, trong Tàng Kinh Điện còn có chút việc chưa xong đấy..." Tôn quản sự có chút nhịn không được rồi, muốn khuyên Phương Nguyên rời khỏi, không cần chịu nhục ở chỗ này. "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!" Ánh mắt vị Kiều sư muội kia cũng phức tạp nhìn Phương Nguyên, nhàn nhạt mở miệng với mấy vị đệ tử tiên môn. Chu Thanh Việt có thể nghe ra trong lời nói của Tiểu Kiều sư muội mang vẻ đồng tình, nhưng loại đồng tình này lại càng làm hắn không thoải mái, cố ý nhìn qua Phương Nguyên với dáng vẻ hơi nuối tiếc, nói: "Ai nha, ta cũng muốn ôn lại những năm tháng xưa được Phương sư huynh kiên nhẫn dạy bảo, chỉ tiếc rằng hôm nay chúng ta một người là đệ tử tiên môn, một tên là tạp dịch, thân phận cách xa, tu vi lại xa dần, sợ là không còn ngày đó nữa rồi..." "Vì sao?" Phương Nguyên bình tĩnh mà nói: "Tạp dịch đệ tử cũng có thể tu hành, chẳng lẽ tư chất của ngươi có thể vượt qua ta sao?" "Ta..." Chu Thanh Việt muốn đáp lại một tiếng, nhưng hắn lại nói không nên lời. Người ta đứng đầu Tiên bảng, còn hắn chỉ nổi danh trên Tiểu Ất bảng, da mặt dù dày cũng không dám nói tư chất của mình mạnh hơn hắn. Nhưng trước mặt của mọi người, Phương Nguyên lại ngu ngơ nói ra việc này giống như là một cú tát thẳng vào mặt hắn. Trong nội tâm vô cùng oán giận, chỉ muốn mạnh mẽ giẫm hắn ở dưới chân! Hắn có chút dừng lại, dứt khoát cười lạnh nói: "Tư chất của Phương sư huynh ta đương nhiên không sánh bằng, ha ha, đã từng đứng đầu Tiên bảng, ai có thể so được với ngươi? Chẳng qua hiện nay ta gặp may mắn hơn so với ngươi một chút, được ông trời chiếu cố, có sư tôn sư huynh sư muội chỉ điểm tu hành, lại có tài nguyên phụ trợ do tiên môn phát ra, nếu còn không sánh bằng một tên đệ tử tạp dịch, đây chẳng phải là nói ta ngu xuẩn chẳng bằng một con heo sao?" Nói dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một khối đá nhỏ đỏ rực nằm gọn trong tay hắn, sau đó nhìn qua Phương Nguyên. "Linh thạch?" Thấy một khối đá màu đỏ kia, ánh mắt một đám đệ tử tạp dịch đều có chút đăm đăm. Đây chính là tài nguyên phổ biến nhất bên trong giới tu hành, số lượng linh khí ẩn chứa bên trong một khối linh thạch đủ để so với mười khối Luyện Khí đan cấp thấp mà đệ tử tạp dịch được phát, chênh lệch đãi ngộ đủ để cho bọn hắn hâm mộ đỏ cả mắt...