Quý Kiêu vừa nói ra câu này đã hối hận, anh nhìn Đinh Mùi vừa rất thoải mái nằm trên giường vừa hé mắt nhìn anh đầy chờ mong, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác như mình đang ở trong 1 phim trường quay phim con heo, chỉ chờ đạo diễn hô 1 tiếng "action".

"Giúp như thế nào?" Đinh Mùi còn khá tò mò mà hỏi anh 1 câu.

"Cứ như vậy giúp thôi, dùng tay làm." Quý Kiêu ngồi ở mép giường tay đỡ trán, tự xử còn phải phổ cập khoa học cho người ta, chuyện này anh biết kêu với ai đây. Hơn nữa điều khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ là lăn lộn một hồi như vậy, cái lều nhỏ phía dưới Đinh Mùi vẫn không có dấu hiệu xìu đi, vẫn rất hưng phấn bừng bừng, không có một chút xíu nào là vì cuộc trò chuyện cắt ngang mà xìu đi, đệt, người trẻ tuổi đúng là tinh lực dồi dào mà.

"Dùng tay làm?" Đinh Mùi cọ cọ lên người Quý Kiêu, nâng chân đặt lên bắp đùi anh.

"Vô nghĩa, không phải thầy Tô của cậu đã nói cho cậu biết tự sướng là gì rồi à!" Quý Kiêu đột nhiên ngồi thẳng, tay đặt trên cẳng chân Đinh Mùi không biết nên đẩy ra hay đẩy lên.

"Tô Quý cũng chưa giúp tôi bao giờ mà, làm sao tôi biết được." Đinh Mùi híp mắt lại, "Làm đi."

Quý Kiêu cảm thấy sắp khóc tới nơi, cậu nhóc này sao lại như vậy chứ! Anh đỡ chân Đinh Mùi thả lại xuống giường: "Ngài nằm chờ chút, tôi tắt cái đèn đi"

"Tại sao phải tắt đèn?" Đinh Mùi tiếp tục truy hỏi,

"Tắt đèn thì sao anh thấy đường?"

"Có gì đâu mà nhìn, mà chuyện này không cần nhìn cũng làm được." Quý Kiêu đi qua tắt đèn, lúc xoay người lại liền hối hận trước kia không lắp rèm cửa, bây giờ chỉ còn ánh trăng chiếu nào, bầu không khí so với lúc còn mở đèn càng ám muội hơn.

"Tùy anh, tôi vẫn thấy được." Đinh Mùi cũng không quá để tâm chuyện này.

Quý Kiêu nghe cậu nói xong có hơi buồn bực, phải rồi, kể cả có rèm đi chăng nữa thì cũng không cản được ngài đây, ngài đây không phải người mà là mèo, buổi tối nhìn đồ vật cũng không cần kính hồng ngoại.

Anh lên giường, tiến lại ngồi xuống bên người Đinh Mùi, tiện tay vơ vài cái quần áo của mình ném lên mặt Đinh Mùi. Đinh Mùi ngay lập tức kéo ra trừng anh "Làm gì vậy?"

"Che một chút đi, nếu không tôi không được tự nhiên... Thôi, tùy cậu đi." Quý Kiêu thở dài, bàn tay cách 1 lớp quần lót chạm lên.

Thân thể Đinh Mùi cũng đột nhiên căng lên ngay lúc anh chạm vào, dường như còn rất khẽ mà hừ một tiếng.

Mẫn cảm thật. Trong đầu Quý Kiêu bật ra một câu như ma chú lập tức làm anh cảm thấy nóng ran hết cả mặt.

Thân thể cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua vỗ về chơi đùa như vậy, loại cảm giác này thật kỳ diệu, hưng phấn mà gấp gáp, còn có hơi không thở nổi, Đinh Mùi vẫn luôn rũ mắt nhìn đồng tác của Quý Kiêu, cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến.

"Nhắm mắt lại." tiếng Quý Kiêu vang lên, âm thanh trầm ấm của anh truyền đến vào lúc này làm cậu thấy rất thoải mái, như là nằm trên trên một đống lông tơ mềm mại.

"Ừm." Đinh Mùi thuận theo nhắm mắt lại, hô hấp hơi mất kiểm soát.

Quý Kiêu nhẹ nhàng thở ra, nằm nghiêng xuống bên người Đinh Mùi, tư thế ngồi như này có hơi khó chịu.

Sau khi nhẹ nhàng xoa nắn ngoài lớp quần, em trai nhỏ Đinh Mùi lại càng hăng hái hơn, Đinh Mùi nhắm mắt nghiêng đầu, mặt dụi trên ngực anh, hơi thở phả lên làm anh hơi ngứa ngáy, cảm giác này ngay lập tức lan xuống phía dưới làm anh hơi thất thần.

Đinh Mùi có vẻ rất thoải mái, còn nhỏ giọng rên lên hừ hừ, hơi hơi ngẩng mặt, đôi môi lại cọ lên ngực anh 1 chút, nhịp tim Quý Kiêu đã không còn bình thường được nữa mà trở nên gấp gáp, dục vọng mới lặng lẽ đi xuống giờ lại rục rịch kéo lên.

Ngay lúc anh đang nhờ ánh trăng mà ngó xuống xác định xem chính mình có phải lại kéo cờ lên không, Đinh Mùi đột nhiên cầm lấy tay anh, kéo xuống đặt lên, có lẽ là cảm thấy anh không đủ chuyên tâm.

Tay Đinh Mùi rất lạnh, nhưng lại rất mềm, giống như đệm thịt dưới chân mèo vậy.

Quý Kiêu có hơi kích động, vốn dĩ chỉ là đang nhẹ nhàng xoa nắn đổi thành nắm lấy bắt đầu lên xuống, sợ làm đau Đinh Mùi, anh chỉ dám làm rất nhẹ nhàng, biên độ rất nhỏ. Qua vài động tác, hô hấp của Đinh Mùi lập tức trở nên dồn dập, tuy rằng còn cách 1 lớp quần nhưng Quý Kiêu có thể cảm nhận được cậu hưng phấn rất rõ ràng.

"Sướng không?" Quý Kiêu cảm thấy mình như bị ma xui quỷ khiến mới hỏi ra một câu hết sức lưu manh như vậy.

Nhưng Đinh Mùi lại nhắm nghiền mắt, rất nghiêm túc mà gật đầu mấy cái, cánh tay vòng qua cổ anh ôm lấy, đầu ngón tay vô thức mà bấm xuống.

Một bấm này của Đinh Mùi giống như cào thẳng vào lòng anh, làm cho Quý Kiêu có hơi choáng, động tác trên tay cũng nhanh hơn một chút, đoán chừng Đinh Mùi non nớt như vậy, chắc cùng lắm cũng chỉ 2 - 3 phút là xong rồi.

Trong khi đầu óc vẫn còn đang hỗn loạn, Đinh Mùi bất ngờ nhấc eo lên, nhanh chóng kéo quần lót xuống, ném lung tung sang bên cạnh. Chỉ trong chưa đến năm giây, tất cả các động tác đã hoàn thành, khiến Quý Kiêu sững sờ nhìn tay mình.

"Tiếp túc" Đinh Mùi cũng không ngần ngại gì, cầm tay của anh đặt xuống phía dưới.

Cảm giác trực tiếp nắm lấy bây giờ so với vừa rồi cách 1 lớp quần lót thực sự hoàn toàn khác biệt, lòng bàn tay truyền đến toàn là độ ấm nóng rực của Đinh Mùi, Quý Kiêu trộm nhìn thoáng qua, đối với một cậu nhóc mười mấy tuổi mà nói, phát triển cũng khá tốt, hình dạng không tệ, rất thẳng...

Đệt, nghĩ cái gì đâu không!

Quý Kiêu thu hồi ý nghĩ, cúi đầu nhìn thoáng qua Đinh Mùi đang dựa vào người anh, hai mắt nhắm lại không biết đang nghĩ gì, đôi mi cong dài hơi rung động, trên mặt ửng đỏ từng mảng, cắn môi hít thở thật sự gấp gáp.

Quý Kiêu không biết liệu có phải do mình nghẹn quá lâu rồi hay không mà nhìn bộ dáng Đinh Mùi như thế này anh lại có chút hưng phấn khó kìm, đột nhiên rất muốn xem bộ dáng của cậu đắm chìm hơn một chút sẽ như thế nào.

Anh độc ác dùng ngón tay xoa ở trên đầu em trai nhỏ của Đinh Mùi một vòng.

"Ưm..." Đinh Mùi đột nhiên đẩy eo về phía trước một chút, cánh tay ôm cổ anh lại càng chặt hơn, thấp giọng phát ra tiếng rên rỉ, "Hôn tôi một chút."

Dục vọng trong người Quý Kiêu sau khi nghe câu này của Đinh Mùi như nghe thấy hiệu lệnh, lập tức phất lên tràn ra, cũng bỏ qua luôn một tia kháng cự nhỏ nhoi đang thoi thóp trong não bộ, không quan tâm mà cúi đầu xuống, hung hăng ngậm lấy đôi môi của Đinh Mùi.

Hiệu lệnh này vừa mới phát ra, vốn dĩ định lực của Quý Kiêu đã không cách nào kiên định được nữa, nếu bảo anh ngừng lại được lúc này thì chính là nói nhảm. Giờ trong đầu anh ngoại trừ làn da trơn nhẵn cùng với thân thể mềm mại của Đinh Mùi thì không còn chứa được gì nữa.

Hơi thở dồn dập của Đinh Mùi quanh quẩn bên tai anh, hô hấp của anh cũng không tốt hơn là bao, đã loạn đến không còn tiết tấu, mỗi lần anh quấn lấy dây dưa, mỗi lần mút mát đều làm cơ thể Đinh Mùi nhẹ nhàng run lên, hoàn toàn đáp trả lại bằng bản năng.

Động tác trên tay cũng không lơi lỏng, mỗi lần lên xuống đều có thể cảm giác được thân thể của Đinh Mùi khẽ nâng lên mà hùa theo... cùng với động tác ngày càng nhanh, cuối cùng Đinh Mùi hung hăng cấu vào lưng anh một cái, dục vọng giải phóng ra ngoài.

Đinh Mùi vẫn ôm Quý Kiêu không buông, thân thể căng chặt rất lâu sau đó mới từ từ thả lỏng xuống, nằm ở trên giường thở hổn hển 1 hồi mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút mê ly nhìn Quý Kiêu: "Sướng."

Quý Kiêu có hơi cạn lời, không trả lời, lấy giấy từ đầu giường lại lau trên người cậu.

"Anh thì sao?" Đinh Mùi cúi đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Hả?" Quý Kiêu chưa kịp phản ứng lại, đầu óc vẫn loạn như nồi cháo.

"Tôi giúp anh làm đi." Đinh Mùi đột nhiên hứng thú với chuyện này, chơi rất vui, cũng rất sướng, tay hướng tới phía dưới Quý Kiêu nắm lấy.

"Tôi...." Quý Kiêu không nghĩ tới cậu sẽ trực tiếp hành động, ngay lúc tay cậu nắm lấy, máu đều thiếu điều vọt lên tới trán, lời nói ra như bị ai đuổi, "Tổ tông ơi, cậu nghỉ đi, tôi không sao hết, tôi đi nhà vệ sinh."

Nói xong câu này anh cũng không chờ Đinh Mùi trả lời, cầm tay cậu bỏ ra, mặc quần áo xong là nhảy ngay xuống giường, một mạch chạy vào nhà vệ sinh.

Nên tuốt một phát hay là chờ hạ hỏa rồi tiểu 1 cái xong trở về, thật là 1 vấn đề nan giải. Quý Kiêu đứng trước bồn tiểu một tay chống tường, một tay đoan thương mà cân nhắc. Sau vài giây, anh quyết định phát tiết một chút.

Vốn dĩ loại chuyện này nên được làm ở trong phòng riêng, nhưng trong phòng anh lúc này lại có Đinh Mùi, anh thật sự không dám bỏ qua ánh mắt chuyên chú của Đinh Mùi mà tiến hành hoạt động này, hơn nữa bây giờ cũng nửa đêm rồi, lầu 2 cũng chỉ có anh với Lâm Tử, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Ngay lúc chuẩn bị xoay người đến gian phòng bên cạnh giải quyết, cửa nhà sinh bị ai đó đẩy tung, Quý Kiêu hết hồn, theo bản năng đưa tay ra che phía dưới lại, mắt nhìn về phía cửa thấy Lâm Tử đang cầm quần lót trên tay vui vẻ đi vào làm anh không kìm được mắng một câu: "Tôi đệt, cậu nửa đêm không ngủ được còn chơi trứng cái gì??"

"Mới chơi xong rồi, giờ đang đi giặt quần đây," Lâm tử cũng hoảng sợ, thấy rõ là anh rồi thì vui vẻ,

"Quý đại gia đây là tình huống gì đây?"

"Tình huống mới tiểu tiện xong, giờ đang muốn đại tiện." Quý Kiêu sửa sang lại quần một chút, tốt rồi, giờ cũng không cần phải giải quyết gì nữa.

"Vậy anh giải quyết trước đi, lát tôi quay lại sau"

"Cậu giặt đi, bị cậu dọa tới mức bây giờ hết muốn luôn rồi."

Quý Kiêu quay lại bồn tiểu giải quyết một chút rồi xoay người ra ngoài.

"Khoan đã," Lâm Tử gọi anh lại, vẻ mặt cười đến mức nở hoa, "Không phải ngài vừa nói là đi tiểu rồi sao?"

"....Lượn." Quý Kiêu đẩy cửa chạy về ký túc xá.

Đinh Mùi đã thành thật đắp chăn lên, nhắm hai mắt giống như đã ngủ. Quý Kiêu đi đến mép giường đưa tay khua khua trước mặt, cậu mở 1 con mắt ra cười.

"Tôi nói mà, sao mà cậu ngủ nhanh như vậy được." Quý Kiêu lên giường nằm xuống sau lưng cậu "Ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải đi học nữa."

"Ừm" Đinh Mùi cọ cọ ra phía sau, dán sát lên người anh, "Anh đi tự sướng à?"

"Không, vừa lúc gặp phải lâm đại gia hành sự xong đi thu thập chiến trường, dọa tôi xìu rồi," Quý Kiêu nhắm mắt lại hơi bất đắc dĩ, "Mình đừng nói chuyện này nữa được không?"

"Hôm nay tôi còn chưa làm bài tập." Đinh Mùi cười một chút, thế mà còn mang theo 1 chút đắc ý nhỏ.

"Cậu không làm bài tập mà còn cười cái gì" Quý Kiêu sửng sốt một chút, cầm điện thoại qua nhìn, cũng sắp 2 giờ rồi,

"Thôi, thiếu một ngày đi, mai tôi lại dạy bù cho cậu vậy."

Quý Kiêu ôm lấy Đinh Mùi, anh không có thói quen ôm gì đó ngủ nhưng ôm Đinh Mùi cảm giác rất thoải mái, Đinh Mùi cũng không tính là gầy, cơ thể rất cân đối, hơn nữa làn da còn rất đàn hồi...

Chỉ là hơi lo lắng nửa đêm mình lại theo thói quen đá loạn, nhỡ đâu đá Đinh Mùi rơi xuống giường có khi còn bị cậu đánh mất.

Nhưng mà vẫn còn ổn, không biết là do quá mệt mỏi hay là trong tiềm thức cố gắng cẩn thận, nói chung lúc buổi sáng tỉnh lại 2 người đều còn ở trên giường.

Anh duỗi người, nhìn Đinh Mùi đang ngồi ôm đầu gối ngay ngắn ngay bên cạnh mình, mơ mơ màng màng nói một câu:

"Cậu dậy sớm vậy, tối qua ngủ ngon không?"

"Ưm, khá ngon," Đinh Mùi chống cằm cười cười, đôi mắt nhìn xuống phía dưới của anh, "Anh mộng xuân."

Quý Kiêu còn giữ nguyên tư thế duỗi người xong ít nhất 10 giây mới nhảy dựng lên, 2 từ mộng xuân này bất kể là ai nói ra đều không làm người ta khiếp sợ bằng từ chính miệng Đinh Mùi nói ra.

"Anh nhảy lên, sau đó lao thẳng về phía trước, đầu hướng về phía đuôi giường, thân mình đổ sập xuống, mũi chạm vào mặt giường: 'Đinh Mùi, cậu còn biết những gì thì nói ra hết đi!"

"Hết rồi" Đinh Mùi bắt đầu chậm rì rì mặc quần áo. Quý Kiêu rất khó khăn từ bên người cậu cọ xuống giường, nhân tiện nhìn thoáng qua quần mình, thật đúng là, gặp quỷ rồi, anh nhớ lại một chút, cũng không nhớ ra được buổi tối đã mơ cái gì xuân ý dạt dào.

Chỉ là lần hồi tưởng này, anh đột nhiên nhớ lại ký ức tối qua mình giúp Đinh Mùi, cảm giác hưng phấn khó nói tới bây giờ nhớ lại vẫn còn chưa hề phai nhạt đi, anh hơi ngượng ngùng quay qua nhìn Đinh Mùi.

"Ngày mai là cuối tuần, tôi phải tới chỗ Lục Khoan làm thêm." Đinh Mùi không có cảm giác gì ở bên cạnh vừa mặc quần áo vừa nói với anh.

"Ừ" nhân lúc Đinh Mùi ko chú ý Quý Kiêu nhanh chóng lầm lấy quần lót thay ra, "Ngày mai chị tôi có thể sẽ mời khách, cậu muốn đi không, tôi đưa cậu đi cùng."

"Có cá khô nhỏ không?" Đinh Mùi quay đầu nhìn anh.

"... Để tôi bảo mẹ làm rồi nhờ Thẩm Du mang cho cậu."

"Vậy tôi đi" Đinh Mùi cười vui vẻ một lúc.

Quý Kiêu nhìn bộ dáng này của cậu, trong lòng không hiểu sao có vô vàn cảm khái. Đinh Mùi ở trong mắt anh, ngoại trừ bề ngoài là một con miêu yêu thì còn là một cậu bé nhân loại tự do tự tại, đơn thuần, gương mặt ưa nhìn, nhưng hiện tại anh có chút hoài nghi phán đoán của chính mình, cậu nhóc này cũng không phải cái gì cũng không biết à, rõ ràng đều là sống theo bản năng.

Hôm nay Quý Kiêu không đưa Đinh Mùi đi học, Ngũ Chí Quân sáng sớm hưng trí bừng bừng tập hợp mọi người ở trạm canh gác, nói là muốn làm hoạt động giải trí. Một đoàn người đi theo cười nói vui vẻ nguyên một đường lúc sau mới biết được, nội dung giải trí là chạy vòng quanh sân thể dục 5km.

Đinh Mùi đứng trước cửa sổ nhìn mọi người dưới đất bắt đầu chạy rồi mới lén lút biến hình đi ra ngoài.

Hôm nay tâm trạng của nó rất tốt, toàn thân đều nhẹ bẫng, lúc nhảy đi so với mọi ngày cũng cao hơn một ít, nếu không phải trên đường luôn có người, nó nhất định vừa kêu ngao ngao mà vừa nhảy vừa đi.

Lúc sắp tới trường học, nó tìm một cái hẻm không có ai chui vào để biến lại thành người.

Lúc từ hẻm nhỏ bước ra, vừa ngước mặt lên đã thấy đầu hẻm có một người đang đứng, chặn lối đi của cậu, người này đứng ngược sáng, cậu không thấy rõ mặt, nhưng mà từ dáng người cậu có thể đoán ra được là Trần Tu Vũ.

Anh ta ở chỗ này làm gì?

Đinh Mùi hơi nghi hoặc nhưng vẫn từ từ bước lại chỗ anh, tuy cậu không quen biết người này nhưng trực giác nói với cậu rằng Trần Tu Vũ không có ác ý.

Trần Tu Vũ nhìn cậu, nhàn nhạt cười một chút, đưa tab lên, bên trên viết một hàng chữ, lục lạc tôi cho cậu đâu rồi?

"Để ở nhà." Đinh Mùi cảm giác thân thể Trần Tu Vũ hình như kém hơn lần trước gặp mặt rất nhiều, chỉ là cậu đoán không ra được người này là bệnh ở chỗ nào.

Trần Tu Vũ cúi đầu lại hướng trên tab viết mấy chữ. Mang lục lạc bên người, chú ý an toàn.

"A" Đinh Mùi gật gật đầu, cái lục lạc kia cậu đã đưa Lục Khoan xem qua, nếu có vấn đề, Lục Khoan sẽ không để cậu giữ, Trần Tu Vũ bảo cậu mang theo thì mang theo đi, tuy là không biết vì sao, cậu do dự một chút, nhìn Trần Tu Vũ,

"Con mèo trắng kia thế nào rồi?"

Biểu cảm bình tĩnh của Trần Tu Vũ có thay đổi, dường như có một chút ưu thương, anh viết nhanh trên tab 2 chữ " Chết rồi".