Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 1: 1 Chú Mèo Nhỏ Trong Ống Cống

Văn án

Truyền thuyết khi mèo chín đuôi đã có được tám cái đuôi,

Có thể thực hiện một nguyện vọng của người nhìn thấy nó,

Nhưng cái giá phải trả là mất đi một cái đuôi.

Vì thế có một con mèo chín đuôi xui xẻo, mỗi lần mọc được đủ tám cái đuôi,

Sẽ đụng phải một người hữu duyên có thể nhìn thấy nó lại còn khổ đại cừu thâm cần nó thực hiện nguyện vọng.

Cho đến một ngày nọ, nó đụng trúng một người đàn ông,

Mới ngày hôm trước còn kéo nó từ dưới đường cống ra,

Ngày hôm sau lại kéo nó ra khỏi một đám cháy...

~oOo~

Chương 01: Chú mèo nhỏ trong ống cống

"Tôi gọi 119 rồi, chờ đội PCCC đến cứu nó, con mèo nhỏ tội nghiệp quá..."

Nghe tiếng người huyên náo bên ngoài truyền đến, y cảm thấy mình không may mắn.

Y cố gắng vươn chân ra, vô cùng chán nản.

Chân đau quá, bị mắc kẹt, chỉ khẽ động đậy sẽ đau, có lẽ bị vật gì đâm sâu vào trong.

Một con mèo chỉ vì đuổi theo một con chuột mà bị kẹt trong ống cống, đây nhất định là một chuyện mất mặt nhất trong lịch sử loài mèo.

Huống chi y còn là một con mèo chín đuôi.

Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, y vẫn chưa thể tính như vậy, vì y còn chưa mọc được cái đuôi thứ chín, nhưng y đã có tám cái rồi, đúng thế, tám cái đuôi màu đen xinh đẹp, chỉ cần mọc thêm một cái nữa thôi...!

Nhưng bây giờ y lại đang mắc kẹt ở một nơi vừa dơ vừa hôi, lại còn tối như mực! Nơi lối ra của đường cống thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng của đèn pin khiến y khó chịu.

Khi có thêm một người cúi xuống lấy đèn pin chiếu vào mắt y, y nhịn không được grừ grừ tức giận, rất bực mình meow một tiếng vào mặt người nọ.

"Không biết bị kẹt ở đâu nữa, chắc là chân..." Người nọ tiếp tục huơ đèn pin mấy vòng, quay lại nói với người bên cạnh một câu, "Chưa biết chừng là ở bụng, con mèo này hình như mập lắm."

Y mập hả? Mập chỗ nào, rõ ràng là y bị móc lấy, không phải bị kẹt, con mắt người này bị sao vậy.

Y có hơi khó chịu khẽ híp mắt, thấy được dải huỳnh quang màu vàng nổi bật trên bộ đồng phục màu cam của người nọ, là một nhân viên PCCC.

Đây là Quý Kiêu nhận được tin báo đầu tiên trong ngày hôm ngay của đội.

Cứu mèo thì thôi đi, còn phải lôi nó ra khỏi đường cống hôi thối.

Trước đây khi Quý Kiêu đến đội PCCC không ngờ rằng, công việc mỗi ngày của họ còn kiêm luôn việc này, có điều so với chui ra khỏi đám cháy, anh tình nguyện mỗi ngày đều cứu mèo.

Quý Kiêu nhìn một chút, khoảng cách giữa nơi con mèo bị mắc kẹt và lối thoát trong đường cống cũng gần bằng nhau, muốn moi nó ra cũng không dễ.

"Lấy gậy chọc nó ra chắc được đó." Thằng nhóc Lâm nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến.

"Muốn làm đau chết nó hay gì?" Quý Kiêu nhìn cậu ta một cái, anh biết nhóc Lâm muốn đi về, ai mà chịu dốc hết sức lực chỉ để lôi một con mèo hoang ra.

"Trên xe có dây thòng lọng, tròng vào rồi kéo ra thử xem?"

Quý Kiêu nhìn dòng nước lên vị trí con mèo một chút, cũng không xa lắm: "Thử coi."

Dây thòng lọng nhóc Lâm nói, là dụng cụ rất nhiều nơi dùng để bắt chó, là một cây gậy, bên trong luồn một đoạn dây thừng thắt thòng lọng, vừa có thể kéo vừa giữ chặt được.

Quý Kiêu cầm dây thòng lọng rồi nằm sấp xuống lối ra đường cống lần nữa, nhóc Lâm chiếu đèn pin, anh có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng – nhờ ánh đèn pin – lóe sáng lên trong bóng đêm, rất xinh đẹp.

Khi đầu thòng lọng được đưa đến gần sát con mèo, nó hình như sợ hãi, co rụt người lại, nhưng vì không thể nhúc nhích mà cuối cùng cũng bị Quý Kiêu vòng đầu thòng lọng vào cổ.

"Tôi kéo đây." Quý Kiêu ra hiệu cho nhóc Lâm chiếu đèn, khẽ khàng kéo về phía lối ra.

Con mèo nhỏ ở trong đột nhiêu kêu một tiếng, tiếng kêu rất lớn từ trong cổ họng gần như khàn đi.

Quý Kiêu nhanh chóng ngừng tay, anh cảm thấy áp lực lớn quá, mấy cô mấy dì bu xung quanh đang nhìn chăm chăm vào anh, giống như muốn nhìn xem anh đem con mèo kia ra bằng cách nào.

"Kéo cái nắp ra," Quý Kiêu chống tay xuống miệng cống bằng xi măng, "Còn mèo này nhất định bị thứ gì móc phải, kéo từ bên kia chắc sẽ được."

Giằng co hơn mười phút, cuối cùng Quý Kiêu cũng kéo được con mèo nhỏ ra từ dưới đường cống bên kia ra, bà con đứng xung quanh nhìn còn vỗ tay khen một lúc, làm Quý Kiêu đang ôm con mèo không biết nên thả ra hay nên ôm luôn lên xe mới phải.

"Con mèo có chủ không?" Quý Kiêu nắm gáy con mèo nhỏ xách lên đến trước mặt nhìn kỹ, bốn chân con mèo nhỏ đều được băng bó, tất cả móng vuốt đều vươn ra, cái đuôi dựng thẳng, thoạt nhìn rất căng thẳng, như gặp cường địch, Quý Kiêu nhìn một lúc đột nhiên khẽ híp mắt lại: "Ồ?"

Tiếng Ồ kia khiến y càng căng thẳng hơn, nhìn chằm chằm vào người đang xách y lên, không phải chứ...!Không thấy không thấy không thấy...!Y mặc niệm nửa ngày, cũng không thể xác định được người nọ có thể nhìn nó có đến tám cái đuôi hay không, cái đuôi thứ tám mới mọc được vài ngày thôi, ngàn vạn lần đừng cứ như thế mà mất đi nha.

"Con mèo này toàn thân đen thui, một cọng lông trắng cũng không có..." Người nọ ồ một tiếng xong, nhìn một lúc thật lâu rồi mới nghiêng đầu nói tiếp với ngồi bên cạnh.

Y vừa nghe xong, thở ra một hơi thật dài, cái đuôi được bảo vệ rồi.

"Chỉ là con mèo hoang nhỏ, thật tội nghiệp," Một dì lớn tuổi vươn tay nhéo nhéo đùi nó, "Còn bị thương nữa, các cậu có thể băng bó cho nó rồi đưa đến Trạm cứu hộ chó mèo hoang không?"

"Chút nữa sẽ thả ven đường." Nhóc Lâm khởi động xe thoáng liếc sang chú mèo nhỏ đang nằm trên đùi Quý Kiêu, chân sau đã được Quý Kiêu băng bó cẩn thận, tuy rằng băng thành cái tam giác nhỏ, "Ở đây đâu có trạm cứu hộ, bà dì kia nói như đúng rồi..."

"Đi thôi, các dì các cô rất kỳ vọng vào chúng ta đó." Quý Kiêu nhìn ánh mắt con mèo nhỏ, đôi đồng tử màu đen giữa con ngươi màu vàng nhạt, tôn lên bộ lông màu đen, nhìn có chút giống ác ma, anh bất giác nghĩ nghĩ hôm nay là ngày thứ mấy, may mắn thay, không phải thứ sáu.

"Mèo hoang ngang bướng lắm, không thân thiện." Nhóc Lâm cười cười, "Bà nội tôi hồi trước cũng thích nhặt mèo hoang, nuôi được mấy ngày cũng chạy mất, mèo hoang không sống được trong nhà, phải thả đi."

Quý Kiêu nắm lỗ tai con mèo nhỏ suy nghĩ một lúc, đồng ý, chủ yếu là vì lúc anh nắm lỗ tai nó, con mèo nhỏ không chịu mà còn lấy chân đẩy tay anh ra, điều đó khiến anh cảm thấy mèo hoang thật sự không chịu sống cùng con người.

Lúc sắp về đến căn cứ trung đội, nhóc Lâm dừng xe lại ven đường, Quý Kiêu mở cửa xe còn chưa kịp bước xuống, con mèo đen nhỏ đã duỗi chân phóng khỏi tay anh phi ra ngoài, nhảy hai ba cái lên một thân cây ven đường, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Về đến đội là giữa trưa, Quý Kiêu ăn đại một chút rồi nằm sấp lên giường chuẩn bị ngủ, tiện tay cầm điện thoại lên liếc qua, thấy có tin nhắn đã gửi hơn một tiếng trước.

Chồng ơi, tối nay anh có thể lên mạng không, hôm nay vợ anh bị người ta bắt nạt.

Quý Kiêu vừa liếc qua đã biết là ai nhắn, chỉ là xém nữa đã nhìn vợ thành mẹ.

Anh trả lời tin nhắn, tối nay có thể online được, ai bắt nạt em, nói với y tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ anh.

Bên kia nhanh chóng trả lời lại, anh có ác quá không, thân ái.

Anh còn chưa chê em thích kẻ ác nha.

Cút, tối nay nhớ online.

Người kia tên Kẹo Bong Bóng, là vợ trong game của Quý Kiêu, quen biết đã lâu, là một tiểu loli cung thủ vô cùng ngọt ngào, nhưng nghe đồn người nọ là nam.

Ban đầu Quý Kiêu vì không rõ sự việc nên đã có vài suy nghĩ thô bỉ đi cưới Kẹo Bong Bóng, sau đó nghe được tin đồn chịu đủ đả kích, may mà tính cách Kẹo Bong Bóng không tệ, Quý Kiêu không thể làm gì khác là đành buông tha suy nghĩ dụ dỗ loli, coi như anh em...!

Hai người trao đổi số di động, nhưng cho đến giờ cũng chưa gọi điện thoại, Kẹo Bong Bóng nói, cậu tốt nhất đừng gọi, đỡ phải vỡ mộng.

Vì tính chất công việc, ngày thường Quý Kiêu không làm nhiệm vụ, không đi phó bản, những việc đó đều là Kẹo Bong Bóng lên acc của anh làm giùm, nên để báo đáp, anh PK giúp Kẹo Bong Bóng.

Quý Kiêu không có sở thích gì khác, lại chưa có bạn gái, đều tiêu tiền vào game, trang bị rất tốt, vì thế khi Kẹo Bong Bóng rất chuyên nghiệp đi gây sự, còn lại sẽ do anh giải quyết tốt hậu quả.

Quý Kiêu thở dài, khoang hai tay ra sau đầu gối lên, không chừng người kia lại gây phiền phức gì rồi.

...!

Mèo chín đuôi thì vẫn là mèo, dù chân sau bị băng thành cái bánh ú, cũng không cản trở nó đầu tiên là lén trở lại đầu ống cống kia, trực giác nói cho y biết, con chuột đang ở chỗ này, chuyện mắc kẹt trong đường cống bị tên kia nhìn thấy, nhất định sẽ chờ y trở lại để cười nhạo một trận đã đời.

Quả nhiên tên khốn khiếp đang trốn trong góc tường sau thùng rác nằm phơi nắng.

Y nhanh chóng nhảy xuống đầu tường, đi vòng qua từ phía sau con chuột, im hơi lặng tiếng tiếp cận.

Nhẹ nhàng xòe vuốt ra, lại nhẹ nhàng đặt xuống, hơi thở cũng khẽ khàng hơn, bốn – ba – hai – một, lên!

Lần này nó không chụp sai, những móng vuốt sắc bén chụp chính xác lên lưng con chuột.

Đoán chừng con chuột phơi nắng quá thoải mái, lúc bị y nhào lên vô cùng kinh sợ, tiếng kêu hét thất thanh, nghe tiếng kêu, y khá thỏa mãn, thằng nhóc con, cho đángđời mày làm bộ làm tịch tận hưởng cuộc sống...!

Y thu vuốt lại, con chuột vùng vẫy chạy ra, chạy được một đoạn ngắn còn quay đầu liếc y một cái, trong mắt tràn đầy ấm ức.

Chừng mười lần, y không để ý con chuột ngoái đầu nhìn lại nữa, cúi đầu liếm liếm vuốt mình, hài lòng xoay người bỏ đi.

Thêm hai lần nữa, là y có thể kết thúc trò chơi nhàm chán này rồi, nhưng mà...!y nhảy lên đầu tường, chọn con đường về nhà gần nhất, muốn bắt tên đó hai lần nữa, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc trở về tiểu khu đã là buổi chiều, mặt trời chiếu sáng, vừa nhìn đã khiến người ta không kiềm được muốn ngủ một giấc.

Từ đằng xa đã thấy vợ ông chủ nhà đang đứng trước cửa thang máy nhìn xung quanh, vừa thấy y đã hô lên: "Đinh Mùi, cậu đã về rồi, làm gì mà gọi điện thoại lại không nghe?"

"Không đem theo, chuyện gì vậy?" Cái loại đồ bỏ - điện thoại di động - đầy khí tức hiện đại, y rất ít dùng, ghét thứ này lắm.

"Bảo vệ vừa gọi điện thoại báo, WC ở lầu dưới vừa bị tắc, tất cả lầu trên đều bị tràn nước, cậu về rồi nhớ xối nước rửa lại a."

"Uhm."

"Lúc cậu đi WC cũng chú ý một chút, đừng làm tắc, phiền lắm." Bà chủ thuê nhà lại bổ sung thêm.

"Uhm."

"Mấy đứa học sinh này e, không đáng tin, ngay cả sinh viên cũng không đáng tin." Người phụ nữa nhỏ giọng lẩm bẩm xoay người, "Sao chồng tôi cứ muốn cho học sinh trung học thuê nhà chứ..."

Vì sao hả, vì tiền thôi.

Đinh Mùi híp đôi mắt dài nhỏ cười cười, không nói gì thêm, bước thẳng vào thang máy.

Khi cửa vừa mở ra, y lập tức cảm thấy không đúng, có người vào nhà y.

Cái tách trà trên bàn bị dời đi mấy cm, cái chốt nước nóng trên máy nóng lạnh bị nhích khỏi mấy độ...!

"Tô Quý," Y cau mày xoay người hỏi với vào trong bếp, "Cậu lại chạy đến nhà tôi làm gì?"

"Lại? Hình như đây là lần đầu tiên tôi đến a..." Trong bếp có tiếng nước chảy, một cậu bé từ trong bếp bước ra, trong đôi mắt không to lắm tràn đầy tươi cười, chiếc cằm nhọn hất hất lên với y, "Meow!"

"Đi nhanh lên, tôi muốn đi ngủ." Đinh Mùi bước đến cửa sổ sát kéo mạnh tấm rèm ra, ánh nắng chiếu vào, ấm áp.

Tô Quý đứng ở cửa bếp đột ngột bị ánh nắng phủ kín khắp người sợ hết hồn, đưa tay lên mắt ngăn lại, "Ê, Đinh Mùi, hôm nay bị bắt tôi sẽ không tính."

"Cậu nói không tính thì được hả," Đinh Mùi vươn vai, "Muốn chơi xấu?"

"Nếu lần này không tính," Tô Quý bước về phía cửa, thuận tay cầm quả táo trên bàn trà, "Chuyện cậu bị kẹt trong ống cống, tôi sẽ không nói cho ai biết, sao hả?"

Tay y vừa mới đặt lên tay nắm cửa, một luồng gió sau lưng ập tới, y chưa kịp quay đầu lại, cổ đã bị đôi bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy, trọng tâm cả người không vững, bị ấn chặt vào tường, giọng nói Đinh Mùi dán bên tai: "Nói ra sẽ bóp chết cậu."

"Buông ra, đau..." Tô Quý cau mày vùng vẫy hai cái, "Tôi không nói là được chứ gì, buông ra! Hôm nay cậu đã cào nát lưng tôi rồi biết không..."

"Hừ," Đinh Mùi buông lỏng tay, ngồi xuống xích đu trước cửa sổ, rụt hết người vào trong, "Nghe cậu nói có ý muốn tôi bôi thuốc cho cậu nữa phải không."

"Tôi đi đây, cậu có rảnh sao không đi cám ơn ân nhân cứu mạng đi, nếu không có người ta, bây giờ cậu vẫn đang mắc kẹt ở đó, ôi thật đáng sợ a..." Lúc Tô Quý nói đến nửa câu sau thì người đã nhảy ra ngoài cửa.

Đinh Mùi ném cái gối dựa lưng về phía cửa, rồi đi đóng cửa lại.

Ân nhân cứu mạng?

Y nhớ đến vì cảnh sát PCCC chui xuống đường cống nói y là con mèo mập, không còn ấn tượng gì.

Y sống lâu như vậy, đã gặp qua nhiều người như vậy, đã hình thành thói quen, cơ bản y vừa gặp đã quên, quên là sở trường của y, hiện tại y chỉ nhớ được người nọ có khuôn mặt ôn hòa, trên người còn có mùi thuốc lá, qua mười ngày nửa tháng, những việc nhỏ xíu này đều sẽ biến mất khỏi đầu y.

Đinh Mùi sờ vết thương trên đùi, băng gạc đương nhiên không còn nữa, vết thương còn hơi đâu, nhưng không nghiêm trọng.

Ân nhân cứu mạng gì chứ, cho dù không có anh ta, lẽ nào bản thân y còn có thể bị chết dí ở đó luôn sao...!Hơn nữa lúc kéo đuôi còn dùng lực lớn như vậy.

Đinh Mùi bất giác nghiêng người vươn tay sờ sờ phía sau, sờ soạng rồi mới nhớ lúc này mình không có đuôi.

Y nhắm mắt lại, nâng tay che mắt, ngủ một lúc, mệt quá, ngày sinh nhật luôn mệt rã rời, chỉ mong lần này có đuôi có thể bình an mọc dài ra..

~oOo~.