"Quốc Khánh!" Lý Thực Thành nhận ra người đàn ông mặc đồ ngụy trang là Triệu Quốc Khánh, vui vẻ kêu lên.

Phùng Tiểu Long cũng vô cùng bất ngờ.

Lúc nãy anh ta cũng không phát hiện sự tồn tại của Triệu Quốc Khánh, sau đó lại mỉm cười.

"Quốc Khánh, anh chính là Triệu Quốc Khánh? Triệu Quốc Khánh đánh bại Đàm Thiếu Ngữ bằng một chiêu?" Hai hạ sĩ quan bị thương trước mặt Triệu Quốc Khánh nghĩ đến điều này trước tiên, sau đó ba người còn lại cũng nhận ra người đàn ông mặc đồ ngụy trang chính là Triệu Quốc Khánh.

"Không sai, chính là tôi." Triệu Quốc Khánh cười thoải mái rồi nói: "Nếu các người muốn đánh thì tính thêm tôi."

Năm tên hạ sĩ quan đánh lén Lý Thực Thành trước đó bị dọa sợ.

Chỉ mỗi việc đối phó Lý Thành Thực thôi cũng khiến bọn họ sống dở chết dở, sau đó xuất hiện Phùng Tiểu Long cơ hội chiến thắng càng ít, giờ lại thêm một Triệu Quốc Khánh, bọn họ chỉ có nước game over!

Đàm Thiếu Ngữ là người thế nào? Anh ta là cao thủ đại diện sư đoàn tham gia Cuộc thi toàn quân năm ngoái nhưng lại thua trong tay Triệu Quốc Khánh chỉ bằng một chiêu?

Bắt đầu từ hôm qua oai danh của Triệu Quốc Khánh đã truyền đi khắp nơi.

Những binh sĩ tham gia thi đấu của các quân đoàn khác đều không muốn đụng độ với Triệu Quốc Khánh.

"Đi thôi!" Cũng không biết ai kêu lên, ba tên sĩ quan đều co giò bỏ chạy.

"Này, chờ tôi với!" Hai tên sĩ quan bị thương kinh ngạc thốt lên, sau đó cũng khập khiễng chạy thoát thân.

"Một đám vô dụng!" Phùng Tiểu Long mắng một câu.

Triệu Quốc Khánh lắc đầu bất đắc dĩ.

Người như vậy cũng đánh trận được sao?

"Cảm ơn hai người." Lý Thực Thành biết ơn nói, trước khi thi đấu ba người đã thương lượng sẽ hành động độc lập.

Cậu ta rất biết ơn khi bản thân gặp nguy hiểm Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long có thể ra tay giúp đỡ.

Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long mỉm cười nhìn Lý Thực Thành.

Trong quân đội quả thật có những cá nhân tham sống sợ chết, nhưng nhiều hơn vẫn là những người bạn chiến đấu tốt sẵn sàng chiến đấu đến cuối cùng như Lý Thành Thực và Phùng Tiểu Long.

"Quốc Khánh, có phải lại xảy ra chuyện gì nữa rồi không?" Phùng Tiểu Long nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh đang mặc đồ ngụy trang nói.

Triệu Quốc Khánh gật đầu, nói cho bọn họ biết về việc anh đụng độ lính đánh thuê và những thông tin anh thu thập được từ bọn họ.

Phùng Tiểu Long hít sâu một hơi, thoáng kích động nói: "Xem ra chúng ta sắp chiến đấu nữa rồi đây!"

"Ừm!" Lý Thực Thành gật đầu thật mạnh.

Triệu Quốc Khánh liếc nhìn vũ khí trong tay của Phùng Tiểu Long và Lý Thành Thực nói: "Xem ra chúng ta phải sử dụng đội hình chiến đấu của huấn luyện viên Tiêu để đối phó với kẻ thù rồi."

Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long cùng gật đầu đồng thời trao đổi vũ khí cho nhau.

Triệu Quốc Khánh sử dụng súng bắn tỉa đảm nhiệm tay bắn tỉa, Lý Thực Thành cầm súng máy làm lính hỏa lực hạng nặng, còn Phùng Tiểu Long cầm súng trường hoàn toàn tự động của Mỹ làm lính tiên phong.

Sáu giờ sáng.

Sắc trời hơi sáng, tầm nhìn cũng trở nên rõ hơn, ba nghìn lính chịu trách nhiệm săn lùng những thí sinh như nhóm người Triệu Quốc Khánh đã thức dậy chuẩn bị hành động.

Phùng Tiểu Long tay cầm súng đi trên đường núi, hai con ngươi liếc qua liếc lại, quan sát từng ngóc ngách có thể che giấu người, lỗ tai khẽ dựng lên, nhạy bén bắt lấy từng tiếng động dù là nhỏ nhất.

"Răng rắc." Một cành cây rớt trên mặt đất bị Phùng Tiểu Long giẫm nát, anh ta dừng bước.

Phùng Tiểu Long không phát hiện có kẻ địch, xung quanh càng yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng anh ta cảm nhận được nguy hiểm.

"Đùng!" Phùng Tiểu Long ngã xuống đất gần như cùng lúc tiếng súng vang lên, đạn phun ra từ họng súng bay về hướng hai giờ, hầu như tất cả đều bắn trúng bãi cỏ cách đó năm mươi mét.

"Tạch tạch tạch..." Đối diện truyền đến tiếng súng máy hạng nặng, cách Phùng Tiểu Long khoảng một trăm mét, ngay phía trước.

Ngay sau đó, tiếng súng liên tục vang lên từ hướng mười giờ và mười một giờ.

Phùng Tiểu Long tạm ngừng bắn, trên đầu anh ta đạn bay như mưa, tuy không viên nào bắn trúng nhưng cũng khiến anh ta không thể di chuyển.

Hướng mười giờ và mười một giờ có bóng người lay động, hai tên lính đánh thuê nhảy ra sau núi đá, sau đó chuyển về phía vị trí của Phùng Tiểu Long bằng tốc độ nhanh nhất, bọn họ muốn tìm một vị trí tốt hơn để giết Phùng Tiểu Long.

Đúng lúc này, sau lưng Phùng Tiểu Long lại vang lên tiếng súng, Lý Thực Thành núp cách đó trăm mét kịp thời xuất hiện, dùng súng máy bắn vào hai tên địch đang đến gần Phùng Tiểu Long.

Hai tên địch ngã xuống theo tiếng súng, tuy viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm của bọn họ nhưng cũng khiến họ bị thương, không dám tùy ý ló đầu ra ngoài nữa.

Sự xuất hiện của Lý Thực Thành đã thay đổi hoàn toàn cục diện trận chiến, tay súng hạng nặng ban đầu tấn công Phùng Tiểu Long đổi thành tấn công Lý Thực Thành, nhằm áp chế hỏa lực của Lý Thực Thành.

Phùng Tiểu Long thừa cơ hội liên tục lăn trên mặt đất, nấp sau một gốc cây, cầm súng tiếp tục bắn về phía hai giờ.

Nhất thời, phe địch phe ta như hòa nhau.

Nhưng dù sau kẻ địch cũng là quân nhân chuyên nghiệp, là lính đánh thuê quanh năm sống trên chiến trường, cộng thêm ưu thế về quân số, chẳng mấy chốc bọn họ đã chiếm thế thượng phong.

Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành lần nữa tạch ngòi.

Bên phía địch ngoài tay súng hạng nặng ra, ba người còn lại cũng bắt đầu tìm cơ hội đến gần Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành.

Nếu bọn họ đi tới địa hình có lợi hơn, chẳng mấy chốc sẽ có thể giết chết Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành.

Nhưng Triệu Quốc Khánh chắc chắn sẽ không cho bọn họ cơ hội này.

Sở dĩ trước đó Triệu Quốc Khánh vẫn không nổ súng là bởi vì anh cũng đang tìm góc bắn tốt nhất.

Lúc này anh đang núp ở hướng bốn giờ của Phùng Tiểu Long, tên lính đánh thuê ở hướng hai giờ của Phùng Tiểu Long chỉ một trăm mét, nhưng mục tiêu của anh chính là tay súng hạng nặng ở xa hơn.

Một trăm năm mươi mét, hướng Đông Nam, tốc độ gió mỗi giây ba mét…

Triệu Quốc Khánh chỉnh lại góc súng, âm thầm tính toán tất cả các yếu tố có thể ảnh hưởng đến viên đạn chạm mục tiêu, sau đó tự tin bóp cò…

"Phốc!" Một phát súng hoàn mỹ.

Viên đạn bắn trúng đầu của tay súng hạng nặng, súng hạng nặng lập tức tạch ngòi.

Khi tiếng súng máy của kẻ địch dừng lại, súng của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành lại phun ra lửa, bất ngờ phản kích giết chết kẻ thù ở hướng mười giờ và mười một giờ.

Mà lúc này Triệu Quốc Khánh lại nhắm vào tên lính đánh thuê cuối cùng cách đó chưa đầy một trăm mét bóp cò lần nữa.

Ở khoảng cách dưới trong mét, thậm chí Triệu Quốc Khánh không cần cố ý chỉnh hướng gió và các yếu tố khác, viên đạn cũng dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

Từ phát súng đầu tiên đến khi kết thúc trận chiến, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy ba phút.

Đây là lần đầu tiên ba người Triệu Quốc Khánh đạt được những kết quả đáng kinh ngạc khi tiến hành chiến đấu bằng hình thức tổ đội chiến đấu theo đề nghị của huấn luyện viên Tiêu.

Vô hình chung sự hợp tác giữa ba người đã được nâng lên một bậc, trở thành một tam giác sắt đánh bại địch giành chiến thắng.

Tiếng súng sẽ khiến các đại đội hoặc những kẻ địch khác đang lục soát gần đó chú ý.

Nhóm ba người Triệu Quốc Khánh lại lấy tốc độ nhanh nhất dọn dẹp chiến trường, thu thập kẻ địch cũng như trang bị vũ khí của bọn họ.

Triệu Quốc Khánh vẫn sử dụng súng bắn tỉa của quân đội, chỉ tiếc bên trong súng chỉ còn dư lại ba viên đạn, sau khi hết đạn khẩu súng này cũng mất tác dụng nên anh mang theo một khẩu súng trường hoàn toàn tự động của Mỹ làm súng dự phòng.

Đạn súng máy của Lý Thực Thành cũng gần cạn kiệt trong trận chiến vừa rồi.

Cậu ta dứt khoát đổi thành súng máy hạng nặng của đối phương.

Khẩu súng này được trang bị hàng trăm viên đạn, cậu ta không còn phải lo lắng về đạn nữa.

Phùng Tiểu Long chỉ lấy mấy băng đạn đầy dự phòng, sau đó cầm thêm mấy quả lựu đạn rồi bỏ đi.

Ngoài trang bị vũ khí ra, cả ba còn tìm thấy một số bánh quy nén, thịt hộp và nước từ mấy xác chết này.

Những thứ này đã giải quyết được vấn đề bữa sáng của nhóm ba người Triệu Quốc Khánh.

Giúp bọn họ có thể duy trì đủ thể lực để đối mặt với các trận chiến tiếp theo.

Sau đó ba người bọn lại tiến về phía trước theo đội hình ban đầu.

Phùng Tiểu Long đi phía trước làm tiên phong, Lý Thực Thành cầm súng máy hạng nặng làm dự phòng, và Triệu Quốc Khánh làm tay bắn tỉa để kiểm soát tình hình chung.

Vừa ra khỏi khe núi của trận chiến lúc nãy không bao lâu, Triệu Quốc Khánh bỗng dừng bước, bắt chước tiếng chim hót hai lần.

Đây là ám hiệu mà ba người đã thương lượng từ trước, hai tiếng báo nguy hiểm, ba tiếng báo nguy hiểm đã được giải quyết.

Không có bộ đàm, ám hiệu đã trở thành phương tiện liên lạc hữu hiệu của tổ đội Triệu Quốc Khánh.

Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành nghe được ám hiệu lập tức tìm chỗ ẩn nấp, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh.

Phía trước là một khu rừng rậm rạp, đừng nói chỉ vài người ẩn núp, dù cả đại đội ẩn nấp cũng không dễ gì phát hiện được.

Vậy tại sao Triệu Quốc Khánh lại bỗng phát ám hiệu báo nguy?

Triệu Quốc Khánh quay đầu nhìn lại, nhanh nhẹn leo lên tảng đá cao bên cạnh, dựa người vào tảng đá hai tay nâng súng bắn tỉa lên, dùng ống ngắm quan sát khu rừng đối diện.

Dưới ống kính ngắm cảnh vật được phóng to lên, Triệu Quốc Khánh có thể nhìn thấy những chỗ mà mắt thường không thấy được.

Trong rừng có một đám cỏ hơi phồng lên rồi nhanh chóng trở lại như cũ khiến người ta tưởng là ảo giác, nhưng đã bị Triệu Quốc Khánh tinh ý bắt lấy.

Có mai phục!

Đối phương mặc đồ ngụy trang mà trong số ba nghìn lính chịu trách nhiệm săn lùng không có trang bị nào như vậy.

Khả năng duy nhất bọn họ chính là lính đánh thuê.

Nhóm Triệu Quốc Khánh vừa mới giải quyết bốn tên lính đánh thuê trong khe núi, vậy mà chưa được bao lâu kẻ địch lại đến nữa, điều này khiến Triệu Quốc Khánh hơi bất ngờ.

Hơn nữa, rõ ràng đám lính đánh thuê đã mai phục trong rừng từ sáng sớm chứ không phải nghe được tiếng súng mới chạy tới.

Một tổ đội lính đánh thuê đi theo sau một tổ đội lính đánh thuê khác, hơn nữa trong lúc tổ đội trước chiến đấu tổ đội lính đánh thuê phía sau sẽ không xuất hiện.

Điều này cho thấy những người lính đánh thuê này thực sự rất lạnh lùng và xảo quyệt.

Lính đánh thuê sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào thậm chí hy sinh cả đồng đội của mình để giành được chiến thắng.

Trước đây Triệu Quốc Khánh đã nghe nói nhưng bây giờ anh mới tận mắt nhìn thấy.

Triệu Quốc Khánh vừa định nhắc nhở Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành một lần nữa thì đột nhiên từ ống ngắm anh nhìn thấy một gã đang cầm ống nhòm trong tay, khẽ nhếch miệng nhìn về phía anh.

Người sát viên bắn tỉa!

Triệu Quốc Khánh đã từng nghe anh cả nhắc tới.

Đa số tay bắn tỉa đều tác chiến một mình, nhưng cũng có nhiều người xuất hiện trên chiến trường dưới dạng tổ đội bắn tỉa, có nghĩa là một tay bắn tỉa sẽ đi kèm với một người quan sát bắn tỉa.

Người quan sát bắn tỉa có nhiệm vụ cung cấp cho tay bắn tỉa vị trí của mục tiêu, tính toán tốc độ gió… và người bắn tỉa chỉ cần nhắm, bắn là được.

Có thể nói, vai trò của người quan sát bắn tỉa giỏi không thua gì một người bắn tỉa giỏi, thậm chí trong một số trường hợp tầm quan trọng của họ còn vượt cả bản thân người bắn tỉa, hơn nữa người quan sát có thể nhanh chóng thay thế người bắn tỉa sau khi người bắn tỉa bị giết..