Thường Trấn Viễn nói, “Rất rõ ràng, ăn đòn rồi.”
Lăng Bác Kim vừa gọi điện gọi xe cấp cứu vừa kiểm tra vết thương của Từ Túc Thành.
Từ Túc Thành nheo mắt, “Người đâu rồi?’
“Thanh niên kia á?” Lăng Bác Kim lộ ra chút rầu rĩ, “Chạy rồi.”
Từ Túc Thành nhíu mày, định giơ tay, nhưng người chớm động đậy đã ngã ngồi về.
Lăng Bác Kim nói, “Đó là người anh muốn tìm à?”
“Người đó là em họ của gã.” Lúc nói chuyện Từ Túc Thành chạm tới vết thương, ss..s một tiếng.
Thường Trấn Viễn đột nhiên đứng lên.
Lăng Bác Kim ngẩng đầu theo động tác của hắn, “Sư phụ, mình đỡ anh hai em ra ngoài trước đã nhé? Xe cấp cứu không vào đây được.”
Xe cấp cứu?
Hắn muốn đưa y lên xe tang!
Thường Trấn Viễn đút tay trong túi, lâu sau mới thả lỏng nắm đấm.
Ban nãy hắn mãi không đập gậy xuống, vì vào giây phút cuối cùng, từ trên khuôn mặt bị đánh bầm dập te tua của Từ Túc Thành, hắn trông thấy Lăng Bác Kim.
Chỉ trong một tích tắc ngẩn ngơ chần chờ vậy thôi, phẫn nộ và xúc động ban đầu đã dần tản đi.
Điều ngạc nhiên là, lúc hắn nhận ra cảm tình của mình dành cho Lăng Bác Kim khi không hề biết Lăng Bác Kim không phải Từ Túc Thành, suy nghĩ của hắn rối rắm. Khi hắn biết Lăng Bác Kim không phải Từ Tắc Thừa, suy nghĩ của hắn rối rắm. Khi trước mặt xuất hiện một tên Từ Túc Thành là Từ Tắc Thừa, suy nghĩ của hắn hơi rối. Nhưng bây giờ, khi hai người bọn họ đồng thời đứng trước mặt hắn, suy nghĩ của hắn rõ ràng như chưa bao giờ được rõ ràng, thậm chí rõ ràng và bình tĩnh nâng Từ Túc Thành dậy.
Hẻm rất dài, rất tối.
Sức nén đè trên vai hắn rất nặng, bước chân của bọn hắn rất chậm.
Song, hắn đang bình tĩnh suy nghĩ.
Khoảnh khắc cầm côn gỗ lên chứng minh hắn chưa bao giờ tha cho Từ Tắc Thừa, dù là thân phận nằm vùng hay một súng không nể nang của y. Nhưng thứ hận thù này không sâu tới nỗi để hắn phải vứt bỏ cuộc sống yên ổn hiện giờ. Bằng không dù hắn có nghĩ tới Lăng Bác Kim thì cũng ngẩn ngơ xong tiếp tục ra tay. Tâm tình này, khác lúc mới sống lại nhiều lắm.
Tiếng bước chân của ba người nghe rất chói tai trong bóng đêm.
Hắn và Lăng Bác Kim đi đều nhịp, bước chân của Từ Túc Thành hẫng hụt, lộn xộn và gay tai.
Nếu trước giờ không có kẻ này…
Có lẽ đến chết hắn vẫn là Trang Tranh, vĩnh viễn không phải Thường Trấn Viễn. Hắn không thể cải lão hoàn đồng trở lại tuổi hai mươi tám, cũng không thể gặp được Lăng Bác Kim. Xưa giờ có bao người muốn trẻ lại, muốn níu lấy tháng năm, thậm chí sẵn sàng trả bất cứ giá nào, nhưng đều thất bại. Giờ hắn đổi một viên đạn lấy được kết quả thế này, có lẽ là một loại may mắn trong mắt những người đó.
Hắn chợt nhiên phát hiện, có một số việc nhìn từ góc độ khác sẽ trở thành một quang cảnh hoàn toàn khác lạ, chẳng qua mình của ban đầu không muốn nhìn tới mà thôi.
“Ss..s!” Từ Túc Thành nhíu mày, vết thương trên vai tự dưng đau nhói. Anh ta liếc nhìn Thường Trấn Viễn. Cú gí mạnh mới rồi khiến anh ta khẳng định người không biết ở đâu chui ra này có thù hằn với mình, mà đối phương thì chẳng buồn giấu diếm.
Ba người ra khỏi con hẻm, quay về quán ẩm thực Nhật Bản.
Lăng Bác Kim tới hiệu thuốc mua ít thuốc, giúp Từ Túc Thành sát trùng giảm đau.
Thường Trấn Viễn gọi một tô mì udon ăn say sưa.
Lăng Bác Kim giới thiệu, “Ảnh là đồng sự ở cục cảnh sát của em, tên là Thường Trấn Viễn.”
Từ Túc Thành nói, “Người dẫn dắt em à?”
Lăng Bác Kim gật đầu.
Từ Túc Thành nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Rất vui được gặp mặt.” Nói thật, cảm tình giữa anh ta và Lăng Bác Kim không tốt lắm. Nhất là trận đánh năm ngoái suýt thì phá hỏng tương lai của hai người, càng khiến quan hệ không mặn mà của bọn họ tệ chồng thêm hại. Nếu không có mẹ bọn họ là Lăng Quốc Lệ về sau không ngừng hòa giải hai người thì chắc giờ vẫn trong tình trạng chiến tranh lạnh đấy. Có điều, vách ngăn trong lòng rất khó xóa bỏ. Nó sinh ra từ sự đố kị và nhớ nhung dành cho nhau khi chia ly từ nhỏ, phức tạp và kỳ cục.
Thường Trấn Viễn ngừng đũa. Lúc ăn mì hắn cứ nghĩ mãi, nghĩ sao mình lại ngồi ăn mì ở đây, cuối cùng hắn chỉ nghĩ được một đáp án —— Lăng Bác Kim. Trừ cậu ra, hắn thật chẳng nghĩ được mình với Từ Túc Thành còn có giao điểm gì nữa, hoặc là nói, còn cần giao điểm gì nữa.
Trước khi tận mắt thấy Từ Túc Thành, cảm tình của hắn dành cho Lăng Bác Kim vẫn rất rối loạn, nhưng sau khi xác nhận Từ Túc Thành chính là Từ Tắc Thừa, thứ rối loạn này thoắt cái thông tỏ. Thậm chí hắn còn cảm thấy mạch suy nghĩ sau khi thông tỏ suôn mượt như mái tóc trong quảng cáo dầu gội đầu.
Vì vậy, tất thảy đã có đáp án rồi.
“Rất vui được gặp mặt.” Hắn nói bình tĩnh, nhưng tránh nhìn Từ Túc Thành.
Lý trí và cảm tình luôn chạy trên hai làn xe.
Lăng Bác Kim vẻ chừng không định giới thiệu nhiều.
Tiếng hú của xe cấp cứu từ xa lại gần.
Lăng Bác Kim đưa Từ Túc Thành tới bệnh viện, Thường Trấn Viễn về nhà. Về địa chỉ gia đình và cô bạn gái Tiểu Nhã của thanh niên gầy choắt, Thường Trấn Viễn nghĩ rồi quyết định không nói. Buông bỏ không phải vì không hận, cũng không phải vì khoan dung, mà bởi không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình chỉ vì y. Nếu có cơ hội có thể không tốn tí tẹo sức lực, không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào cho mình để tiêu diệt Từ Túc Thành, hắn nghĩ chắc hắn sẽ không từ chối đâu. Song xem trước mắt, họa chăng thiên lôi đánh xuống thì may ra làm được —— hắn quyết định có thời gian sẽ cầu nguyện giùm Từ Túc Thành.
Về nhà tắm rửa đi ngủ, một giấc tới bình minh, mơ một giấc hình như không liên quan tới hiện thực nhưng lại khiến người vui vẻ. Thường Trấn Viễn đánh răng rửa mặt xong đi xuống thì trông thấy Lăng Bác Kim đeo tạp dề bê hai cái đĩa ra.
“Em luộc trứng gà, không cháy.” Lăng Bác Kim dâng vật quý.
“Cũng không chín.” Thường Trấn Viễn nói.
Lăng Bác Kim nói, “Trứng gà la-cót[1] ăn ngon.” Cậu rót nước tương, đưa cho Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nắm lấy tay cậu, cúi đầu hút trứng.
Lăng Bác Kim kinh ngạc nhìn hắn.
“Mùi vị cũng được.” Thường Trấn Viễn liếm môi.
Lăng Bác Kim chớp mắt, “Sư phụ?”
“Ừ.”
“Anh… có phải có chuyện gì không?” Tuy là câu hỏi, nhưng đáy mắt Lăng Bác Kim vui thấy rõ.
Thường Trấn Viễn nói, “Đã nghĩ rõ mấy chuyện.”
“Chuyện gì?” Lăng Bác Kim hít thở chậm lại.
Thường Trấn Viễn nói, “Chắt lọc tinh hoa, bỏ đi cặn bã.” Hắn bằng lòng tống hết tất cả hận thù cho Từ Tắc Thừa năm xưa và Từ Túc Thành hôm nay, những gì còn lại sau đó, dành cả cho Lăng Bác Kim. Kỳ thật, chẳng cần hắn bằng lòng, ngày hôm qua khi hắn vẫn chưa ý thức được thì tiềm thức đã quyết định thay hắn rồi. Có đôi khi, cơ thể con người phản ứng nhanh hơn cả tư duy của họ.
Lăng Bác Kim rất mờ mịt.
Thường Trấn Viễn vươn tay ôm lấy mặt cậu, đưa đầu lại gần.
Lăng Bác Kim nghệch ra, nghiêng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lăng Bác Kim lập lòe sự nghi hoặc và giật mình rõ rệt.
Thường Trấn Viễn khẽ khàng vuốt ve mặt cậu, giống như cậu từng làm ngay trước mặt Lịch Sâm.
Lăng Bác Kim không bỏ lỡ cơ hội này, đầu sán về trước.
Môi và môi chậm rãi chạm lên nhau, sau đó thử quấn quýt rồi lại chấm dứt rất nhanh.
Thường Trấn Viễn nói, “Bao giờ thì anh em đi?”
Lăng Bác Kim lại ngơ ra, hôm nay mới sáng ngày ra mà cậu đã giật mình liên tục. Nhưng đây đúng là một chuyện đáng để giật mình, vì trước đó cậu tưởng dù Thường Trấn Viễn mở miệng thì cũng là hỏi han tình hình của Từ Túc Thành, nào ngờ mở miệng ra cái là nói chuyện rời đi. “Mấy hôm nữa, đợi vết thương khá hơn.” Cậu ngừng một chút, nói dò, “Anh không thích anh hai em à?”
“Đúng thế.” Thường Trấn Viễn thú nhận chẳng e dè.
“Vì sao?” Lăng Bác Kim nhớ lại phản ứng của Thường Trấn Viễn khi mình nhắc tới Từ Túc Thành lần đầu tiên, dò la, “Hôm nay không phải lần đầu các anh gặp nhau à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chắc chắn rằng, đây là lần đầu anh gặp Từ Túc Thành.” Kẻ khi xưa là Từ Tắc Thừa, nên điều này không thể xem là hắn nói dối được.
Lăng Bác Kim nói, “Lẽ nào sư phụ sợ ảnh sẽ cản trở mình qua lại với nhau?”
Thường Trấn Viễn nói, “Em sẽ nghe cậu ta an bài à?”
“Không.” Song cậu cũng không nghĩ rằng Từ Túc Thành sẽ an bài cậu. Tuy bọn cậu giữ tiếp xúc mặt ngoài không tệ, nhưng trừ mấy chuyện có liên quan tới mẹ ra thì bọn cậu rất ít khi xía vào sinh hoạt cá nhân của đối phương.
“Anh không cho rằng có gì đáng phải lo lắng.”
“Vậy vì sao?” Lăng Bác Kim chẳng mấy khi hỏi tận gốc rễ.
Thường Trấn Viễn nhíu mày, nói, “Vì anh mắc chứng sợ lỗ[2].”
Lăng Bác Kim mở to mắt.
Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Hai khuôn mặt y sì đúc sẽ khiến anh thấy cực kỳ bức bối.”
[1] Trứng luộc nửa sống nửa chín, gọi là trứng la-cót, xuất phát từ œuf à la coque, tên của món ăn này ở phương Tây.
[2] Google Trypophobia để biết them chi tiết.